Cô nhìn anh liền có vẻ phụng phịu, muốn nói với anh rằng cô đã cho anh phần ở nơi ăn cùng với bạn anh rồi, chỗ bánh này cô muốn đem đến cho Thím Vương, chỉ có điều, anh rất mực muốn nơi này. Cô cuối cùng đành lòng phải đưa đến cho anh đĩa bánh, nhưng anh lại chỉ cầm đi một chiếc để đưa lên miệng ăn.
Vị bánh ngọt lại có một chút bị chua của chanh, hương thơm nhẹ nhàng, miếng bánh mềm lại ngậy béo của trứng và sữa, độ ngọt vừa phải anh đoán chắc chắn cô cũng không phải người hảo ngọt, vì bánh này không quá ngọt, cũng rất dễ ăn khiến người chưa bao giờ ăn đồ ngot như anh cũng có thể ăn hết một cái. Anh nhìn lại cô sau đó dời đi, vẫn không quên nói lại rằng nếu sau này cô thích ăn gì nấu gì cứ nói với Thím Vương chuẩn bị đồ cho cô, nhưng nhớ làm thêm cho anh một phần giống vậy.
Một phần giống vậy là ý gì chứ, muốn cô nấu cơm cho anh sao, cô lại không thích điều đó. Mấy món cô nấu toàn là rau xanh, anh lại muốn ăn thịt, vậy khác nào ép buộc anh phải ăn chay theo cô đâu chứ. Mạc Cảnh Tường vốn dĩ chỉ có một quả thận, sợ tiêu hóa khó nên nấu ăn rất chừng mực, huống hồ những món đấy đối với Châu Tuấn Dương anh đều nói là thiếu dinh dưỡng. Cô chỉ đành nhìn anh thở dài, đồ người già khó chiều.
Nghĩ đến người già, cô bất chợt nhớ lại, Châu Tuấn Dương rốt cuộc hơn cô bao nhiêu tuổi, cô ở nhà họ Mạc từ khi mười ba tuổi đến năm nay đã là mười năm, nghĩa là năm năm cô hai mươi ba tuổi. Mười năm trước, Mạc Tiểu Linh cùng với cái người nhà họ Châu kia là mười chín tuổi, nghĩa là năm nay hai mươi chín tuổi, anh ấy hình như còn lớn hơn từng ấy tuổi, vậy rốt cuộc là bao nhiêu cô cũng không biết nữa, nhưng như vậy chắc chắn là anh nhất định già hơn cô, gọi anh một tiếng ông già cũng không sai lêch. Cũng giống như Lam Nhất Tiếu hơn cô bảy tuổi đã bị cô gọi là người già, cô chợt cười trong vô thức.
Cô dám khẳng định Khang Minh kia chính là Lam Nhất Tiếu, tất cả mọi chứng cứ, mọi điều anh nói với cô đều có thể khẳng định anh là người ấy, chỉ có điều cô không muốn thừa nhận. Tất cả mọi thứ anh có hiện tại đều do lỗ lực của bản thân để có, anh đã trải qua không ít trận máu tanh mới có được như vậy, cô cần gì dùng một quá khứ để ảnh hưởng đến anh. Không phải là người thân hạnh phúc sẽ là hạnh phúc nhất hay sao.
Cô còn mục tiêu gì nữa sao, vậy coi như tìm được Lam Tam sẽ là điều hạnh phúc nữa. Nghĩ đến Lam Hữu Hữu cô liền nghĩ cô ấy cũng họ Lam cũng tốt với cô như vậy, liền cất vài chiếc bánh vào chiếc hộp nhỏ giấu đi để đến ngày mai đi làm liền mang cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.
Chỗ còn lại cô mang chia cho Thím Vương cùng những người giúp việc, điều này đối với họ mà nói thì đây quả nhiên là điều chưa từng thấy, bởi chỉ khi chủ nhân không dùng nữa họ mới được hưởng, chỉ là Mạc Cảnh Tường lại khác với những người khác, thường xuyên chia cho họ những đồ cô mua được, lần này lại là một mẻ bánh mà cô mới làm được, càng khiến bọn họ yêu thích cô nhiều hơn.
Mà Châu Tuấn Dương khi ăn xong chiếc bánh kia đến nới phòng lớn gặp gỡ hai người kia liền không thấy bóng dáng của chiếc bánh nào hết, một khay bánh lớn như vậy, hai người liền có thể ăn không phần anh lấy một chiếc nào, những đồ ăn khác đều còn, chỉ là bánh vợ anh nấu, khoan đã, quân cờ của anh làm là hết sạch. Lại còn tấm tắc cùng nhau khen ngon, còn hẹn nhau thường xuyên đến nài nỉ cô làm bánh cho họ ăn nữa chứ.
- Nói chuyện chính đi. - Châu Tuấn Dương không nhìn được thái độ của hai người liền cau mặt lại lên tiếng.
- Là như này, mình phát hiện ra được một chuyện. Năm đó có một người tên là Dương Nguyệt cùng anh trai cô là là Dương Khánh đã cùng đi đến dự pasty ngày hôm đấy, Dương Khánh này thì không hiểu vì sao mất tích luôn sau đêm đó, còn Dương Nguyệt thì lại tránh né tất cả các công ty dưới chướng Châu thị mặc dù cho thành tích học tập và tác phong làm việc cực tốt. Điều này khiến tớ cũng rất thấy làm lạ, người như vậy để nói chỉ cần nộp hồ sơ vào Châu thị nhất định sẽ đạt được vị trí cao, vì sao phải làm ở những công ty nhỏ như vậy.
- Hồ sơ của cô ta có không?
- Đây, cậu xem đi, và một số cách giải quyết công việc của cô ấy, không thua kém bất kì người tinh nhuệ này của Châu thị, quá kì lạ đúng không?
- Theo cậu thấy chúng ta có lên làm mồi nhử cô ta một chút không, muốn tìm một dự án nhỏ, không hề khó.
- Được rồi, không nói chuyện đó nữa, nói chuyện lô hàng sắp tới đi. Minh, cậu dự định như nào?
- Mình thấy không vấn đề gì, vẫn trong tầm kiểm soát của mình, chỉ có điều, mình cần một vài người có thể giúp mình điều hành Hoan Thụy, và có thể đưa ra chiến lược kinh doanh đối với mấy ông già kia.
- Cậu muốn ai, Thanh Mai, Châu Dật, hoặc là cả Thẩm Dĩ Lam, đều cho cậu, miễn sao có thể lừa cá vào tròng.
- Mình muốn Thanh Mai và một người nữa, mình quen làm việc cùng Thanh Mai rồi, sẽ hiểu cách làm việc của cô ấy, còn người kia, mình muốn Mạc Cảnh Tường.
- Cậu vẫn có chấp niệm không bỏ được cô ấy sao?
- Cậu biết gì không, tôi điều tra lại tư liệu về hai anh em nhà họ Dương liền phát hiện ra, những năm nay người điều hành tổ mục Mạc thị chính là cô ấy, nên mình muốn thử khả năng cô ấy có phải là người chính tay kết liễu Duller năm đó không?
- Cậu nghĩ cô ấy liên quan.
- Không ngoại trừ khả năng này, còn mình, đương nhiên lại càng không muốn bỏ mất một cơ hội làm phép thử của mình.
Việc này đương nhiên Châu Tuấn Dương cũng không hề muốn bỏ sót một nhân tài như thế, bởi anh biết cô ấy có thể phân bố một mới bòng bong vẫn hoạt động được duy trì lâu nay kể từ khi cô ấy bị anh ép đến Châu Thị. Bởi anh cũng là người chứng kiến Duller năm đó bị Mạc thị đánh gục, quá đau đớn khi Mạc thì chỉ là một công ty nhỏ, nhưng Duller vì thua thảm hại đến mức không còn mở rộng kinh doanh trong nước mấy năm trở lại đây luôn.
Nhưng bằng chứng khi đó nếu nói là Mạc Cảnh Tường cũng không hề đúng, vì lúc đó cô ấy đã kết hôn, cũng không hề xuất hiện quá nhiều tại Mạc thị, nói vậy, quả là Mạc thị vẫn còn ẩn giấu nhân tài.
Châu Tuấn Dương không nói gì chỉ có thể đồng ý để Mạc Cảnh Tường đến Hoan Thụy với tư cách đến quản lý giám sát cho dự án mới, cùng phía Hoan Thụy đường đường chính chính kiếm tiền giống như phi pháp mà cũng giống như hợp pháp.
Khang Minh không hề để cô tham gia quá nhiều vào vấn đề của Hoan Thụy bởi anh biết, cô vốn dĩ không phải người toàn tâm toàn ý trong công việc, anh thường xuyên để cô ăn ngủ tại văn phòng Thanh Mai mới là người chịu trách nhiệm chính, tất cả các công việc đều được cô thông qua trước khi hồ sơ đến tay Mạc Cảnh Tường nói cách khác cô đến đây không khác gì đi nghỉ dưỡng.
Nhưng khi cô đến đây cũng phát sinh thêm một vấn đề, cô vốn nghĩ mình sẽ ôm laptop đến đây để tập trung làm việc của Mạc thị, Khang Minh nhất định sẽ không phản bác cô, nhưng một bước đi cô không lường được trước đó chính là, Châu Tuấn Dương cũng chuyển công việc của anh ta đến nơi này làm luôn. Cảm giác của cô lúc này cũng giống như là đang đến trông nom cô đề phòng trường hợp hồng hạnh vượt tường, nhưng lại là thoáng chốc thấy anh đáng buồn cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT