Lý Bách Hàng vốn dĩ nghĩ mình đã tu tâm dưỡng tính được thời gian dài đương nhiên sẽ không còn lo lắng khi gặp mặt lại người phụ nữ đó nữa. Nghe được tin tức Châu Tuấn Dương trở về vài ngày liền nhanh chóng chạy đến chỗ cậu bạn thân của mình cùng nhau trò chuyện uống rượu.

Đối với những lần trước, bản thân anh ấy thường trực tiếp mở thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đi lên, nhưng ngày hôm nay, sau một phút chần chừ, anh liền nhẹ nhàng bước sang bên phải hai bước, tiến chân vào thang máy dành cho nhân viên bấm xuống tầng bảy. Lướt qua một lượt sau đó mới đi đến cầu thang lên tầng tám để gặp bạn của mình.

Nhưng cho đến khi bản thân anh ngồi yên vị trên chiếc ghế sô pha màu ghi sang trọng rồi, trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm suy nghĩ không ngừng, Lam Hữu Hữu không đi làm, là do cô ấy ngày hôm nay không đi làm, hay là do cô ấy biết tin anh đến nên không ở nơi này. Điều này hoàn toàn không đúng, cô ấy không thể biết được, đến ngay cả Châu Tuấn Dương còn không biết được đến chuyện anh đến đây, cô ấy làm sao có cơ hội đến trốn tránh anh.

Kể từ khi trở về kia anh đã hơn mười lần suy nghĩ về những lần gặp gỡ sau này, liệu cô ấy có xấu hổ, cố ngại ngùng khi gặp anh không, vậy mà đây là cơ hội duy nhất cho hai người gặp nhau bản thân anh lại chẳng tìm thấy được bóng dáng đấy.

Nhìn Lý Bách Hàng ngồi nơi đó với những suy nghĩ đăm chiêu, Châu Tuấn Dương nhẹ nhàng nói:

- Đang tìm kiếm ai sao? Công ty của mình có người mà cậu cần tìm kiếm sao?

- Nào có, mình đang nghĩ tối nay chúng ta ngồi ở quán nào.

- Không cần đâu, mình về nhà.

- Cậu tu tâm dưỡng tính sao?

- Cảnh Tường nhà mình không thích mình ra ngoài nhiều đâu. Còn cậu nữa, tìm bến đỗ đi, nhìn thấy Khang Minh không?

- Vậy mình đành ra về vậy.

- Hữu Hữu nghỉ làm ở đây rồi, cậu không cần tìm kiếm đâu. Lấy lý do gặp mình để tìm cô ấy không đáng mặt đàn ông đâu, cô ấy đến Lam thị rồi. Là tự xin luân chuyển công tác đến đó.

- Ai nói mình tìm cô ấy với không đáng mặt đàn ông chứ, cậu thật là khiến mình mở mang tầm mắt. Không phải trước đây mình giúp đỡ vợ cậu giờ cậu cũng chẳng được cơ ngơi lớn như vậy, đồ đàn ông bội tình với bạn bè. Mình không ở đây nói chuyện nữa.

Lý Bách Hàng dùng những lời nói lộn xộn để trách móc Châu Tuấn Dương sau đó một mạch bước vào thang máy chuyên dụng không chần chừ thêm một lúc dời khỏi. Hóa ra cô ấy sớm chuẩn bị đường lui cho mình rồi, còn để anh ở đây lăn tăn với một mớ hỗn độn trong lòng. Thậm chí còn bị chính những suy nghĩ day dứt của mình làm ảnh hưởng đến công việc. Nếu đã vậy anh cũng quyết tâm phủi tay dứt áo, không muốn suy nghĩ đến cô nữa.

Lý Bách Hàng trở về bệnh viện khoác lên mình chiếc blue trắng quen thuộc hàng ngày, ngồi đăm chiêu nhìn lên màn hình chiếc điện thoại chỉ thấy duy nhất một màu đen kịt. Anh thực sự không thể xoay chuyển đi dòng suy nghĩ của mình, anh thực sự vẫn còn suy nghĩ đến nụ hôn đó. Nhưng nói làm sao được khi chính bản thân anh cũng không thể tự trách mình, bọn họ cùng nhau trải qua quãng thời gian như vậy nhưng đến chính một phương thức liên lạc anh cũng chẳng có. Bây giờ đến chính anh cũng có đôi chút hối hận rồi.

Đang suy tư thì tiếng cửa phòng anh vang lên tiếng cốc cốc. Nữ nhân viên y tế bước vào nhẹ nhàng nói.

- Viện trưởng Lý, có một trường hợp bệnh nhân nam bị tai biến nặng được đưa vào bệnh viện, nhưng chưa có người nhà đến, bệnh nhân này thực sự đang bước vào quá trình nguy hiểm.

- Vào phòng cấp cứu luôn, tôi sẽ trực tiếp đến, mọi vấn đề tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Lý Bách Hàng nhanh chóng quay trở lại với công việc của mình, cho đến khi người bệnh nhân kia được anh kéo lại từ bàn tay tử thần cũng đã qua hơn mười ba tiếng.

Nhìn người phụ nữ tuổi đã qua ngũ tuần ngồi bên cạnh người đàn ông trong phòng bệnh khiến anh cũng lặng lẽ không nói được điều gì. Bộ quần áo họ mặc trên người không còn mới, nhưng đôi giày bà ấy đi có lẽ là được chăm chút từ người khác. Lý Bách Hàng anh có nghe được mấy nữ ý tá kể lại rằng, khi đưa ông lão đi cấp cứu, bà lão phải nhường vị trí ngồi trên chiếc xe duy nhất trong làng cho những người đàn ông có sức khỏe đưa ông đi viện, còn bà ấy đợi xe bus lên đến tận lúc sau mới lên được bệnh viện. Số tiền mang lên không đủ nhiều nhưng cũng đủ để đặt cọc một phần viện phí.

Những người y ta trong quầy lễ tân vẫn còn thắc mắc đối với những trường hợp điều kiện gia đình không tốt, có lẽ nên đến bệnh viên công lập trong thành phố không phải sẽ tốt hơn là đến bệnh viện tư nhân như này sao. Vậy nhưng Lý Bách Hàng dường như không để ý đến điều đó. Thêm một bệnh nhân có nghĩa là bệnh viện anh cứu thêm được một mạng người, vì sao phải để ý đến thân phận và địa vị cơ chứ.

Thấy anh đến cửa phòng bệnh, người phụ nữ trung tuổi liền rối rít cảm ơn bác sỹ còn không ngừng nhắc đến con gái mình nói đúng bệnh viện này quả nhiên là bệnh viện tốt khiến Lý Bách Hàng cũng có chút muốn dời đi.

Khi bản thân anh chưa kịp quay lại liền nghe thấy người phụ nữ lên tiếng thêm lần nữa.

- Hữu Hữu, con đến rồi, mẹ đưa ba con đến viện, được đích thân viện trưởng Lý vào phòng cấp cứu.

* * *

Lam Hữu Hữu vốn muốn nói một câu gì đó, nhưng lời lên đến miệng lại đành nuốt xuống. Nhìn bóng lưng người đàn ông kia cô quả thực muốn chạy chối chết chứ cũng không đủ bản lĩnh để ở lại nơi này.

- Mẹ con đi kiểm tra và nộp nốt viện phí, một lúc nữa con quay lại.

- Hữu Hữu, sao con lại đi chân trần vậy..

Lời nói chưa dứt đã không còn đợi được bóng dáng của cô đâu. Lý Bách Hàng cũng nhanh chóng quay lại cũng chỉ kịp thấy một chút vạt áo dời khỏi cánh cửa.

Cô ấy vẫn là trốn chạy, không muốn gặp mặt anh sao.

Nhẹ nhàng chào tạm biệt người phụ nữ trung niên nhanh chóng sải bước đến quầy thu viện phí. Anh nhìn bóng dáng nhỏ bé người phụ nữ thời gian qua anh mong ngóng. Những sợi tóc loạn xoạn do không có thời gian chăm sóc. Bàn chân nhỏ bé đặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, giờ thời tiết đã sang đầu đông, chưa nói đến những cơn gió lạnh, thì thời tiết cũng đủ khiến cả cơ thể đôi khi cũng phải rùng mình. Vậy nhưng cô lại đi chân trần, thậm chí có lẽ do vội ra ngoài cô cũng chỉ kịp mang một chiếc áo khoác ka ki mỏng.

Lý Bách Hàng thở dài đợi cô hoàn thành xong thủ tục nộp viện phí. Sau đó liền tiến đến bên cạnh, nhẹ nhàng cúi người xuống nhấc bổng cả cơ thể cô lên trên đôi tay rắn chắc của mình.

Ở tình huống này quả nhiên Lam Hữu Hữu có chút ngượng ngùng, cả khuôn mặt của cô trở lên đỏ ửng, nhưng không thể mất mặt hơn đành vùi mặt xuống vai của anh khiến cho Lý Bách Hàng có đôi chút cười đắc ý.

Những nữ y tá xung quanh thì lại tỏ ra ngưỡng mộ loại tình huống này, vì vốn dĩ Viện trưởng Lý của họ trước đây có lẽ chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play