Mặc kệ cho cô bạn của mình vẫn chưa hiểu hết câu chuyện của mọi người, Lam Cảnh Tường nhẹ nhàng nhìn sang Châu Tuấn Dương nói nhỏ nốt câu nói của mình.
- Em chỉ dám khẳng định một người, những người khác sao em khẳng định được.
- Coi như em biết điều. - Châu Tuấn Dương nhàn nhạt ngồi xuống bên cạnh cô và nói.
Những lời nói lấp lửng cộng với khuôn mặt nhỏ bé đã có chút đỏ lựng của Lam Cảnh Tường đương nhiên khiến Lam Hữu Hữu cũng có thể hiểu được bọn họ đang nói chuyện gì. Nhưng cô làm sao có thể đường đường chính chính hỏi hết câu nói kia nghĩ là gì được. Đến Lam Cảnh Tường là người đã lập gia đình rồi còn phải cúi mặt xuống mới dám nói, vậy cô hỏi thêm chẳng phải sẽ khiến không khí càng thêm ngượng ngùng sao.
Nhưng Lý Bách Hàng đáng chết kia đúng là không hổ danh là bác sỹ.
Anh ta miễn nhiễm với những thứ gọi là sinh lý kia. Anh nhìn thấy khuôn mặt Lam Hữu Hữu vẫn còn chút tiếc nuối liền nhẹ nhàng cúi đầu xuống sát tai cô nhẹ nhàng nói nhỏ.
- Nguyên văn của câu nói đó chính là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lịch sự ngoài đường, trên giường hóa thú.
Dứt khỏi lời nói của anh cũng là lúc mà chính Lam Hữu Hữu cũng đỏ bừng khuôn mặt của mình lên.
Trước đây khi cùng Cảnh Tường còn cùng cô làm việc tại Châu thị, lúc đó cô chưa được khai sáng, còn chưa biết cách làm đẹp cho chính mình, sau này dưới sự hướng dẫn của Cảnh Tường cũng như Thanh Mai, hiện tại cô thực sự có những nét đẹp rất nhẹ nhàng mà nhiều người tiếc nuối vì bỏ qua nhan sắc đó bao nhiêu năm.
Câu nói của Lý Bách Hàng khiến cô ngây người giật mình quay mặt sang phía anh khiến môi anh khẽ nhẹ nhàng chạm vào má cô. Nụ hôn nhẹ đó thoáng qua đương nhiên cũng khiến cô ngây ngốc. Khuôn mặt kia đã đỏ nay còn đỏ hơn khi nãy.
Những việc này đứng ở góc độ của Lam Cảnh Tường không hề nhìn thấy, hai người họ chỉ nghĩ đơn giản Lý Bách Hàng nói hết câu nói đó cho Lam Hữu Hữu nghe khiến cô ấy đỏ mặt, mà không biết được rằng cô ấy ngoài đỏ mặt thì trái tim cũng đập rộn rã không ngừng.
Mà không phải chỉ có Lam Hữu Hữu ngượng ngùng, chính người đàn ông kia cũng có chút ngây ngốc.
Anh từng cho rằng, chỉ cần anh coi tất cả mọi người dưới góc nhìn của bệnh nhân đương nhiên sẽ không có khái niệm động lòng với người khác giới. Bởi đây là một điều tuyệt đối cấm kị đối với bất kì ai thuộc nghề y. Nhưng tình huống bây giờ lại là vô cùng khác, anh và cô không hề ở trong bệnh viện, cô không hề bị bệnh cũng giống như anh không hề mặc blue trắng. Lần này anh lại phải kiểm điểm chính mình rồi.
Châu Tuấn Dương nhẹ nhàng ngồi nhìn hai cặp đôi trước mắt càng nghìn trong lòng anh càng không nhịn nổi liền cười một nụ cười đầy thâm trầm. Sao anh lại không nghĩ được ra việc tích cực mai mối cho những người này cơ chứ. Vậy không phải bọn họ sẽ đều có đôi có cặp, đều sẽ vui vẻ mỗi lần đi du lịch cùng nhau sao.
Ý tưởng nổi lên trong đầu đương nhiên anh sẽ phải thực hiện, cũng giống như trong phương pháp kinh doanh của chính anh, khi có ý tưởng liền phải bắt tay vào làm việc nếu không sẽ nhanh chóng quên mất tư tưởng chính đáng của mình.
Châu Tuấn Dương liền nhẹ nhàng nói thầm vào tai Lam Cảnh Tường những điều anh cảm nhận được, khiến cô cũng chỉ có thể vui vẻ tủm tỉm cười, quả thật nếu như mai mối được cho hai cặp đôi này xong đương nhiên cô cũng có chút an lòng về những người cô quan tâm nhất.
Ban đầu nói rằng hai người thắng lớn liền ra đề khó, nhưng khi những món ăn được Khang Minh cùng Thanh Mai nấu xong lần lượt được mọi người phụ giúp bê ra bàn ăn liền cảm thán nể phục hai người.
Hàu nướng, cua hấp, tôm hùm sốt bơ, tất cả những mói hải sản khó làm đều không làm khó được hai người họ. Quả nhiên khi hai người có cùng tần số đương nhiên sẽ thuận lợi cùng nhau trong công việc. Hay nói cách ngọt ngào hơn đó chính là thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn. Vốn chẳng thể nói trước được chuyện hai người kia có thể lên duyên vợ chồng hay không nhưng chính trong công việc hai người ấy thật ăn ý.
Lam Cảnh Tường từng có suy nghĩ. Nếu Thanh Mai cùng Khang Minh lên đôi, vậy người buồn nhất có lẽ là Châu Tuấn Dương, bởi vì không lẽ cô ấy có người thương rồi, người ta cũng có công ty riêng, vậy mà còn có thể ở bên cạnh giúp đỡ anh nữa sao, chuyện này làm sao có thể, chủ yếu vẫn là người đàn ông của cô ấy liệu có vững lòng tin đối với người phụ nữ của mình. Giống như Châu Tuấn Dương hiện tại rất muốn cô cùng anh trở về Châu Thị, nhưng cô lại chẳng thể nào để công ty nhà mình cho người ba đã nhiều tuổi được.
Làm sao có thể thế cơ chứ.
Quả thực mọi người đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Một ngày vui vẻ nhanh chóng qua đi, buổi tối mọi người liền chia phòng ngủ. Châu Tuấn Dương cùng Lam Cảnh Tường ở chung một phòng, cô cũng chẳng có chút lạ lẫm, chỉ là lần này hai người nói chuyện với nhau nhiều hơn, kể về những chuyện đã trải qua trong thời gian hai người không ở bên cạnh nhau.
Sáng hôm sau, lịch trình của mọi người chính là lên du thuyền đi thăm vịnh, những núi đá lớn được mọc lên giữa biển chịu đựng sự bảo vệ của mẹ thiên nhiên. Nơi này hội tụ đầy đủ những nét đệp trầm mặc hay hùng vĩ của hàng nghìn năm để lại. Sáu người vui vẻ trò chuyện cùng nhau không cần quá qua tâm đến những người phục vụ qua lại trên thuyền. Vì chiếc thuyền này họ bao trọn vậy nên ngoài những người phục vụ ra sẽ chẳng còn lại là người lạ đối với bọn họ hết.
Chiếc du thuyền màu trắng trôi lênh đênh trên biển, những người trên đây cũng tận hưởng cuộc sống thoải mái sau chuỗi ngày dài vất vả. Thường thường lịch trình của con tàu này sẽ đi hai ngày hết một vòng quanh vịnh. Vậy nên tất cả mọi thứ sẽ đều chuẩn bị thật tốt trong khoảng thời gian này.
Ba người đàn ông vui vẻ ngồi câu cá trò chuyện trên khoang tàu. Đàn ông quả là những đứa trẻ to xác, cho dù chuyện gì cũng muốn tranh nhau. Chiều hôm qua là cá cược chơi bài, ngày hôm nay để tránh ba cô gái vất vả liền cùng nhau cá cược câu cá. Lần này luật chơi đơn giản hơn. Ai câu được ít cá hơn sẽ chịu trách nhiệm nướng cá và đương nhiên cũng sẽ là người phải chịu trách nhiệm điều tiết những trò chơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT