Nhiếp Tinh Tinh nghe được lời nói của cô bất giác buông thõng cánh tay xuống, cô không ngờ chi tiết này cũng có thể nhìn ra được, nhưng Mạc Cảnh Tường còn tìm được rất nhiều những bức ảnh chứng minh năm đó bộ váy Nhiếp Tinh Tinh mặc đi là giống của Mạc Tiểu Linh chỉ khác phần lưng áo.
- Còn một chuyện này nữa.
Lúc này Mạc Cảnh Tường buộc cao mái tóc của mình lên để lộ bóng lưng của mình.
- Mọi người có thấy bóng lưng em và của cô Nhiếp giống nhau không?
Lời vừa dứt khiến cả ba người đàn ông đều sững sờ.
- Ba Mạc từng nói với em, trước đây ba nhận em làm con nuôi, vì ba từng ngỡ ngàng khi nhìn bóng lưng em quá giống với chị gái của em. Nhưng mười năm trước em mười ba tuổi, chắc chắn chỉ là một đứa trẻ chưa phát triển hết, không thể nào xuất hiện ở nơi đó được, chỉ còn có thể lấp liếm được đó là chị gái em. Em còn tra ra được một điều nữa, đó là ngày Châu Nhiên gặp tai nạn phòng khám tư nhân ở cuối đường Thanh Trúc tiếp nhận một bệnh nhân nữ, điều trị vết thương do tai nạn, nhưng lại được chi trả bằng tài khoản của nhà họ Dương, cụ thể là thẻ của cậu Dương Khánh. Sau đêm đó, Dương Khánh liền mất tích không rõ, nhưng tôi lại phát hiện ra tất cả các loại thẻ ngân hàng của hắn ra vẫn còn hoạt động. Và thường xuyên được nhận một khoản tiền từ cô.
- Vậy chỉ có thể giải thích đó là mọi chuyện năm đó là do cô và hắn ta liên kết để hại chị gái tôi đúng không?
- Cô nói láo, cô bịa đặt, Dương, anh phải tin em, em chưa bao giờ làm ra loại chuyện đấy, em là tuyệt đối theo anh, không hề làm những chuyện đó.
- Vậy chứng cứ này là tôi ngụy tạo rồi. Châu tổng đã xem hết ảnh chưa, xem được bức ảnh ở cuối hồ bơi chứ, hình ảnh cô Nhiếp và cậu Dương đang đứng lép vào nhau nói chuyện rồi chứ. Hoặc là bây giờ có thể xem.
Mạc Cảnh Tường cố gắng dùng sức xé lưng áo của Nhiếp Tinh Tinh ra, phía dưới bên trái, vẫn là chiếc nốt ruồi son đỏ, cô không muốn dùng đến mạng lưới hacker vào điện thoại của cô ấy, bởi vì trong đó, có rất nhiều thứ mà bản thân cô cũng chẳng muốn nhắc đến.
- Ồ, nốt ruồi này thật quen, mình từng thấy ở đâu rồi đó Dương, hình như là video nóng của Cảnh Tường. - Khang Minh bất ngờ lên tiếng.
- Khang Minh cậu bớt nói một câu đi, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.
- Lý Bách Hàng anh cũng sợ Dương biết đêm đó người đưa cô ta đi là anh sao? Đêm đó hai người ở cùng nhau sao?
- Phải. Chúng tôi ở cùng nhau, cô muốn nói gì nữa không?
Lý Bách Hàng nhàn hạ nói từng câu từng chữ một, không trốn tránh, không cần giải thích nhiều, bởi anh vốn là người không nói nhiều, người anh có thể nói cùng nhiều nhất chỉ có thể là Mạc Cảnh Tường kia mà thôi. Mà mười câu nói với cô sẽ có tám câu liên quan đến sức khỏe của cô ấy.
Châu Tuấn Dương nhìn về phía hai người, đêm hôm đó cô không về nhà, không phải người đàn ông đó cũng là người đàn ông khác, vậy cũng có khác gì nhau chứ, nhưng cô rốt cuộc còn muốn đầu anh mọc bao nhiêu cái sừng anh mới hả lòng hả dạ.
Nhiếp Tinh Tinh thấy Mạc Cảnh Tường không nói gì liền ra sức nói thêm:
- Mạc Cảnh Tường cô vốn dĩ là đội nón xanh cho Dương, vậy mà cô còn không biết xấu hổ sao?
- Nhiếp Tinh Tinh tôi và Cảnh Tường có sảy ra chuyện gì hay không bản thân chúng tôi rất rõ, Cảnh Tường em ấy
- Đừng nói. - Mạc Cảnh Tường cắt ngang lời của Lý Bách Hàng.
Châu Tuấn Dương nhìn về phía cô nhưng rồi lại quay lại nhìn về phía Nhiếp Tinh Tinh:
- Tôi cho cô một cơ hội, kể lại chi tiết chuyện mười năm trước, nếu cô còn nói sai, tôi nhất định sẽ tự mình tra lại chứ không cần nghe lời Mạc Cảnh Tường vừa nói. Lúc đó cô chắc hẳn tự biết thực lực và cách làm của tôi đúng không, đừng nói đến chuyện video kia.
- Đúng, chuyện mười năm trước là do tôi làm, tôi cùng Dương Khánh thông đồng với nhau vì Dương Khánh đem lòng muốn chiếm đoạt Mạc Tiểu Linh, nhưng cô ta kiêu ngạo, không muốn đồng ý, năm đó nhà họ Mạc chỉ là tầng lớp nhà giàu mới nổi, nhưng bản thân cô ta muốn trèo cao, muốn bước chân vào nhà họ Châu làm Châu phu nhân. Tôi còn từng nghe thấy Châu Nhiên nói. "A Linh, mình gả cho anh trai cậu, cậu gả cho anh trai mình được không, chúng ta vẫn là người một nhà". Cô ta làm sao xứng chứ. Vậy nên tôi càng không muốn hai người gặp được mặt nhau, tôi gài bẫy cho Dương Khánh cùng đám bạn của anh ta làm nhục Mạc Tiểu Linh, khi đó Mạc Thanh Phong cùng Châu Nhiên cũng ở đấy, tôi bèn thuê người đánh Mạc Thanh Phong, ngăn cản anh ta đến cứu em gái, vậy cô ta sẽ không còn mặt mũi đòi gả cho nhà họ Châu nữa. Còn tôi đưa Châu Nhiên dời đi. Nhưng anh biết không? Châu Nhiên lại là một đứa cứng đầu, nhất định chửi rủa tôi không xứng đứng bên cạnh Dương, tôi mới là người xứng đáng nhất, cô càng càng gào thét điên cuồng, thậm chí với sang phía tôi cướp tay lái xe, vậy nên chúng tôi mới gặp tai nạn, lúc tôi tỉnh lại, cô ta chưa chết, nhưng tôi khởi động lại xe, thả phanh lại, cho cô ta lao tự do xuống con đường dốc đó, ai nói tại cô ta không chấp nhận tôi làm chị dâu của cô ta chứ. Ha ha ha. Bao năm nay, tôi vẫn đường đường chính chính đứng bên cạnh anh. Anh không thấy chúng ta hợp nhau không?
Từng lời nói của Nhiếp Tinh Tinh khiến Châu Tuấn Dương chết lặng, nếu năm đó cô ta tỉnh dậy gọi cấp cứu, em gái anh đã không như vậy, cô ta độc ác, coi mạng người như cỏ rác, mà người đó lại chính là em gái anh, cuối cùng lại để cho nhà họ Mạc chịu tiếng tăm giết người hơn mười năm không ngóc được đầu dạy. Hơn nữa, lại còn khiến nhà họ Mạc xóa sổ như hiện nay.
- Nói đi, Dương Khanh đang ở đâu? - Mạc Cảnh Tường lên tiếng hỏi.
- Tôi không nói cho cô biết đấy, tôi để cho cô có chết cũng không tìm được hắn ta, tôi xem cô trả thù cho chị gái cô như nào được? Tôi thậm chí muốn cô cũng chết luôn đi.
- Vậy tiếc thật, tôi vẫn chưa chết.
- Nhưng cô mang tiếng tăm là gái bán dâm khắp Châu thị, để xem cô sống sót như nào?
- Chỉ cần tôi chứng minh đêm đó tôi ở cùng cô ấy, vậy cả Châu thị sẽ không ai lên tiếng dị nghị Cảnh Tường nữa. - Lý Bách Hàng lên tiếng.
- Anh muốn đội cho Châu tổng cái sừng sao? Ha ha ha ngu ngốc.
- Tôi đã từng hỏi Châu tổng, anh tin hay không tin, bởi tôi chỉ cần anh ấy tin là được, tôi không thiếu cách chứng minh cho anh ta biết đó không phải tôi, nhưng anh ấy không trả lời. Vậy nên tôi cũng không cần phải chứng minh điều đó nữa. Đến người cùng chung chăn gối với mình còn không muốn tin, vậy giải thích chỉ là mất thời gian thôi, tôi không cần quan tâm đến miệng lưỡi thiên hạ.
Mạc Cảnh Tường chậm dãi nói, phải cô có cách chứng minh, chỉ là cô không nói vì cô không cần.
- Vậy bây giờ tôi muốn nghe.
- Chuyện của chúng ta giải quyết xong rồi, không cần giải thích hay chứng minh gì nữa.
- Nói. - Châu Tuấn Dương vừa nói vừa kéo chặt cổ tay của Mạc Cảnh Tường khiến cô đau đến điếng người. Giằng co đến tận lúc cô đồng ý nói anh mới chịu buông tay.
Mạc Cảnh Tường chẳng nói chẳng rằng dùng một chiếc kéo, cắt xoẹt một đường từ đầu gối xuống đến hết ông quần, để lộ ra một hình xăm nhỏ trên chân phải của cô. Hình xăm một con chó một con mèo, đây là hình xăm năm đó Lam Nhất Tiếu vẽ, cô vì sợ mỗi ngày một mờ đi liền ngày nào cũng dùng bút để tô lại, mười ba tuổi cô quyết tâm chịu đau, dùng số tiền ít ỏi của mình để xăm lại hình vẽ đó, là thứ duy nhất giữ lại thứ tồn tại duy nhất về người anh trai của cô. Khi đó cô không muốn nói, hiện tại cô làm như vậy cũng đủ cho anh biết, người trong video mà anh nghi ngờ đó, tuyệt đối không phải cô.
- Châu Tuấn Dương, tôi đã tìm ra người gây tai nạn năm đó, còn miễn phí chứng minh cho anh thấy ạnh không mọc sừng. Tôi mong anh có thể đứng ra làm chứng trả lại sự trong sạch cho nhà họ Mạc, và mong anh không tiết lộ ra chuyện chị gái tôi thất thân. Tất cả những điều đó là tâm nguyện cuối cùng của ba tôi. Cảm ơn.
Mạc Cảnh Tường chỉ nói xong những lời đó liền nhanh chóng dời đi, bỏ mặc lại tất cả nơi này, Châu Tuấn Dương biết anh đã sai, đã mất cô nhưng hiện tại, anh không biết nên xin lỗi cô như nào, bởi khoảng cách giữa anh và cô còn lại mạng sống của lão Mạc nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT