Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Giang
Tĩnh Nguyệt đi khắp tầng ba, nhưng không tìm thấy Cố Nghiêu Dã.
Cô tiếp tục đi xuống tầng hai, tầng
một.
Cuối cùng trong nhà bếp ở tầng một,
cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Khi cô đến cửa phòng bếp, bởi vì
nhức đầu nên Giang Tĩnh Nguyệt đứng yên, nhíu mày xoa xoa thái dương.
Trùng hợp Cố Nghiêu Dã bận rộn trong
bếp nghe điện thoại nên không chú ý đến Giang Tĩnh Nguyệt ở ngoài cửa phía sau.
Người đàn ông đang gọi điện cho em gái
Cố Tri Vi, hỏi cô cách nấu canh giải rượu và cháo gà.
Cố Tri Vi vừa dạy anh qua điện
thoại, Cố Nghiêu Dã đã thực hành ngay tại chỗ.
Sau khi làm việc gần hai giờ, cháo
gà xé đã có thể ra lò, món canh giải rượu vẫn đang được nghiên cứu.
Chủ yếu là yêu cầu của Cố Nghiêu Dã
quá cao, không chỉ phải có hiệu quả tốt mà còn phải ngon.
Cố Tri Vi sắp bị tiêu chuẩn cao của
anh ép điên rồi.
"Anh trai, đây là lần đầu tiên
anh làm, không cần phải yêu cầu cao như vậy."
Ở đầu bên kia điện thoại, em gái Cố
Tri Vi cố gắng thuyết phục người đàn ông rằng thế là đủ rồi.
Không cần quá cầu kỳ.
Nhưng Cố Nghiêu Dã từ chối, anh rót
cho mình một bát canh giải rượu mà anh vừa làm, nếm thử mùi vị.
Cảm thấy vẫn không được, lại đổ sạch
đi chế biến lần nữa.
Dù sao thì anh cũng không ngại phiền
phức.
Người đàn ông rất tập trung vào công
việc của mình, Giang Tĩnh Nguyệt đứng ngoài cửa bếp rất lâu mà anh cũng không
chú ý.
Cuối cùng, Giang Tĩnh Nguyệt cảm
thấy mình không nên tiếp tục đứng ngoài cửa nữa, trông giống như nghe lén hai
anh em người ta nói chuyện vậy, liền đưa tay lên môi cố ý ho nhẹ một tiếng,
hắng giọng.
Ngay khi cô phát ra tiếng Cố Nghiêu
Dã đã lập tức quay lại.
Người đàn ông mặc một chiếc tạp dề
kẻ sọc đen trắng, bên trong tạp dề là bộ quần áo mặc ở nhà màu xám nhạt.
Nhìn anh như vậy khiến người ta cảm
thấy độ phóng túng trên người anh giảm mạnh, còn có chút cảm giác tĩnh lặng qua
năm tháng.
Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt trong
chốc lát, khó khăn nuốt nước miếng, vừa mới tỉnh lại giọng có chút khàn khàn:
"Ừm... Tôi muốn uống chút nước."
Miệng cô khô khốc đến mức cô cảm
thấy cổ họng mình sắp bốc khói tới nơi rồi.
Cố Nghiêu Dã cũng sững sờ không kém,
vội vàng cúp điện thoại, tùy tiện bỏ điện thoại vào túi trước của tạp dề.
Anh quay lại, lấy một cái cốc rồi
rót nước cho Giang Tĩnh Nguyệt.
Không hiểu sao, Giang Tĩnh Nguyệt
cảm thấy bầu không khí giữa họ có chút kỳ lạ.
Phản ứng của Cố Nghiêu Dã khác với
mọi khi, không biết liệu đó có phải là ảo giác của cô hay không.
Nhìn qua... Anh có hơi bối rối?
Cố Nghiêu Dã quả thật có chút b ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.