Vẻ ngoài đó ngây thơ, dễ thương khỏi
nói.
Giang Tĩnh Nguyệt đúng đang là nhìn người.
Tầm nhìn của cô mơ hồ, không rõ ràng lắm.
Đầu vẫn còn choáng váng, nhìn ai cũng thấy mơ hồ.
Vì vậy, cô phải cố gắng rất nhiều mới có thể nhìn rõ Cố Nghiêu Dã.
Cả người anh mặc đồ đen.
Hai chiếc khuy cổ áo sơ mi buông hờ hững, hơi để lộ xương quai xanh và hầu kết.
Anh có bờ vai rộng, đôi chân dài, dáng người cao ráo, cân đối hoàn hảo.
Giang Tĩnh Nguyệt nhìn một chút, đầu không thể chuyển động, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ đơn thuần nhất của phụ nữ đối với người đàn ông có vóc người đẹp.
Cô nhìn thấy Cố Nghiêu Dã đang đi về phía mình, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh cô.
Sau đó, anh đặt một cốc gì đó lên bàn cà phê, từ từ đẩy nó đến trước mặt cô.
Giọng nói quen thuộc trầm thấp, mỗi từ đều lọt vào tai Giang Tĩnh Nguyệt.
"Vì một tên cặn bã, hành hạ bản thân mình như thế này."
"Giang Tĩnh Nguyệt, em thật có tiền đồ."
Cố Nghiêu Dã đẩy một tách trà giải rượu cho Giang Tĩnh Nguyệt, đặt tách còn lại sang một bên, định đợi Lâm Dự Đông đến, để anh ấy tự mình đút cho vợ mình.
Người đàn ông nhìn Giang Tĩnh Nguyệt, ra hiệu cho cô uống trà.
Kết quả, Giang Tĩnh Nguyệt hoàn toàn không hiểu ý anh, ngược lại, cô bất mãn với giọng điệu giáo huấn vừa rồi của anh, bỗng nhiên vỗ bàn.
“Anh không phải cũng là cặn bã sao… Còn không biết xấu hổ nói người khác?” Giang Tĩnh Nguyệt nói đến giữa chừng còn nấc lên một tiếng.
Cô tr� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).