Từ trước đến nay Tô Dĩ Phàm luôn
trượng nghĩa với Cố Nghiêu Dã, cậu ta ước gì mình có thể nằm trên giường bệnh
gánh chịu vết thương thay cho anh.
Viên Nguyệt Hà ở một bên bị chọc cười, chỉ thấy Cố Nghiêu Dã một tay ôm trán, vẻ mặt chán không muốn nói.
Viên Nguyệt Hà thay anh trả lời câu hỏi của Tô Dĩ Phàm: "Người đâm cậu ta bây giờ chắc là đang ở cục thành phố."
Nghe đến đây, Tô Dĩ Phàm lập tức sững người.
Vội vàng xoay người quan tâm đến thân thể Cố Nghiêu Dã.
Sau đó lại hỏi tình hình cụ thể tối hôm qua.
Biết Cố Nghiêu Dã đã cứu mạng Giang Tĩnh Nguyệt, Tô Dĩ Phàm nói với giọng nửa đùa nửa thật: "Anh Dã, thấy việc nghĩa hăng hái làm, cục thành phố chắc chắn phải treo thưởng cho anh."
Ai có thể nghĩ tới, Tô Dĩ Phàm chỉ thuận miệng nói một câu.
Sau đó vậy mà thành sự thật.
Cố Nghiêu Dã dưỡng thương được khoảng 1 tháng.
Trước đó, ông cụ nhà họ Cố không cho anh xuất viện.
Nhưng bác sĩ nói vết thương hồi phục tốt, có thể về nhà tự tĩnh dưỡng nên ông cụ cũng không khăng khăng nữa.
Vì vậy một tháng sau, Cố Nghiêu Dã được xuất viện.
Vào ngày anh xuất viện, cục thành phố đã cử người đến trao cho anh cờ thi đua công dân ba tốt vì hành động dũng cảm chính nghĩa.
Người được cục thành phố cử đến bệnh viện đúng lúc là Giang Tĩnh Nguyệt và Lâm Dự Đông.
Sau khi giao cờ thưởng, Giang Tĩnh Nguyệt gọi điện cho Chu Thỉ bảo anh đặt một nhà hàng tư nhân, cô lái xe đưa Cố Nghiêu Dã đến đó.
Tô Dĩ Phàm chịu trách nhiệm đưa Cố Nghiêu Dã xuất viện, cậu ta không yên lòng nên đã đi theo.
Tất nhiên, người ngồi ở ghế lái biến thành Tô Dĩ Phàm.
Trên đường đến nhà hàng tư nhân, Tô
Dĩ Phàm vừa lái xe vừa chú ý đến tình trạng đường ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).