Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 109


1 tháng

trướctiếp

Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy khoảnh khắc bày, tất cả tiếng kêu gào và ầm ĩ chung quanh đều biến mất, cô chỉ có thể nghe được tiếng thở và nhịp tim kịch liệt, chỉ có thể ngửi được mùi máu tanh trên người mình bị bắn sang từ Phương An Ngu.

Cô cảm giác anh nằm trên đầu vai mình, hơi thở anh ngay sát bên cạnh, cô thấy mắt màu trắng xám của anh thì biết rằng anh đã biến dị, đây là một tư thế hết sức nguy hiểm, anh chỉ cần nhắm vào cần cổ mềm mại của cô cắn một miếng là sẽ biến thành thứ giống như quái vật mà cô căm ghét không dứt. 

Bây giờ cô có năng lực hất Phương An Ngu ra, cô không lên cơn sốt, nhưng cô đã biến dị, không biến thành king kong barbie như đời trước mà lại có sức lực giống như thế, thậm chí tốc độ biến hoá xảy ra long trời lở đất, nếu không thì lúc Cơ Phỉ bóp cò cô không thể nào mở cửa xe kéo lệch Phương An Ngu đi né được phát súng vốn vỡ đầu đó mà chỉ sượt qua bả vai anh.

Bây giờ cô chỉ cần hất Phương An Ngu ra, dù không tự tay giết anh thì cũng có thể nhanh chóng rút lui với đồng bạn, cửa bên kia đã được mở ra do người từ trong toà nhà chạy ra trước đó, bọn họ vốn chỉ cần nhảy lên xe là có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt không chỉ không buông tay, lại càng không hất Phương An Ngu ra, ngược lại ôm anh càng thân mật hơn, cô xuyên thấu qua cửa kính xe đối mặt với Cơ Phỉ, cô không trách Cơ Phỉ có điều giờ phút này lại mang theo vẻ mặt van xin khổ sở.

Cô xoã tóc, chỗ nào cũng dính máu thịt, đôi mắt đỏ bừng ôm một tang thi không chịu buông, không những cực kỳ chật vật mà nhìn qua tưởng chừng như là điên rồi. 

Mà Cơ Phỉ đối diện với tầm mắt của Quân Nguyệt Nguyệt, nhìn tay cô chụp kín ót của Phương An Ngu, mặt ngập nước mắt, lại nhìn thi thể tang thi đầy đất, chết hẳn cũng không chết hẳn, tầng tầng lớp lớp hình thù kì quái để lộ ra trên đất, cùng lắm địa ngục trần gian cũng chỉ như vậy.

“Mấy người đi đi.” Quân Nguyệt Nguyệt hô về phía Cơ Phỉ.

Lúc này Phương An Yến cũng từ đằng sau nhảy xuống đang định lên xe thì thấy được cảnh tượng giằng co này, trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt chuyện gì xảy ra, cậu nhìn về phía Cơ Phỉ lại nhìn về Quân Nguyệt Nguyệt, hoàn toàn không chịu tin sự thật, bản thân cậu đã cạn sức sắp mềm nhũn té xuống đất nhưng vẫn cố chấp bước mấy bước, kéo tay Phương An Ngu lộn lại.

Quân Nguyệt Nguyệt bị Phương An Ngu ôm, cô cũng bị kéo theo lực Phương An Yến kéo quay người lại nhìn, sau đó Phương An Ngu ngước mắt lên, tại chỗ ba người đối diện lại là ánh mắt đen thuần của anh, ngoại trừ vết thương sâu tới xương trên mặt ra thì trong suốt giống ngày thường, không nhìn ra được chút dấu vết xám trắng nào.

Tay cầm súng của Cơ Phỉ không kìm được run một cái, ánh mắt Quân Nguyệt Nguyệt trợn lên như sắp rớt khỏi hốc mắt, nâng Phương An Ngu sát lại nhìn chằm chằm gắt gao, sau đó không nhịn được kêu lên: “Anh ấy không biến dị!”

Mà Phương An Yến giật giật môi, trong chớp mắt vẻ mặt chán nản giống như lập tức sụp đổ đến nơi, cậu thấy vết thương do cắn ở trên cổ anh trai mình.

“Đứng đần ở đó làm gì! Lên xe đi!” Lịch Cách cũng từ đằng sau tới, thấy ba người đứng đó thì gân cổ lên kêu một tiếng sau đó ba bọn họ chợt lấy lại tinh thần.

Dĩ nhiên Quân Nguyệt Nguyệt cũng biết chuyện bị cắn, cô nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, chọn một chỗ ở sau lưng sạch sẽ nhất tránh vết thương trên mặt Phương An Ngu, dè dặt cột lên miệng anh, sau đó nhanh chóng kéo anh lên xe.

Cơ Phỉ thu súng lại, nhanh chóng khoá lại, còn Lịch Cách chuyện đầu tiên lên xe làm là đỡ Quân Du dậy kéo vào trong ngực, nhưng nhìn đến vết thương bị cắn trên cổ Phương An Ngu thì giật mình, ánh mắt cũng thay đổi.

Phương An Yến cũng leo lên xe, Quân Nguyệt Nguyệt nắm hai cổ tay Phương An Ngu, nói với mọi người, "Anh ấy vẫn chưa biến dị, tôi giữ anh ấy, tôi đã biến dị, loại lực lượng, tôi có thể giữ được anh ấy, nếu anh ấy biến dị, tôi sẽ chịu trách nhiệm giết anh ấy."

Không, cô sẽ giết Phương An Ngu, nếu anh biến dị thật, cô sẽ trói chung một chỗ với anh, để anh cắn một cái, cùng anh làm một đôi tang thi du đãng.

Nếu thật sự từ bỏ anh, một mình cô sống tạm bợ trong thế giới như vậy, rốt cuộc trọng sinh như vậy còn có nghĩa gì đây?

Tất cả mọi người trong xe không nói gì, Quân Nguyệt Nguyệt giữ Phương An Ngu tựa vào bên cạnh xe, cố gắng hết mức giãn khoảng cách. 

Xe hướng về đằng sau, nhanh chóng từ hoa viên nhỏ này quay ra ngoài, nhanh chóng đi về phía cửa. 

Nhưng ngay lúc bọn họ sắp quẹo tới cửa thì bất thình lình chỗ đường quẹo truyền tới tiếng bước chân và tiếng kêu gào của tang thi, âm thanh đông đúc lại chói tai, dùng một loại tư thế ùn ùn kéo đến xé màng nhĩ của mọi người, chạy về phía cửa một cách nhanh chóng, phóng tầm mắt ra nhìn lại thấy lít nha lít nhít. 

Sóng tang thi!

Số lượng nhiều gấp mấy lần tang thi trong sân, người giữ cửa phản ứng coi như cũng khá nhanh chóng, mở cửa ra đã đóng lại một cách nhanh chóng, nhưng lúc cài cửa thì nhóm tang thi đầu tiên đã đến gần, lập tức cắn một ngụm trên tay người giữ cửa.

Tất cả đều rối loạn. 

Người bị cắn đã thả cửa hoảng sợ chạy đi, một người khác bị cắn vẫn đang kiên trì đẩy cửa, nhưng đám tang thi đã theo một bên cửa để ngỏ rộng ra tràn vào bên trong. 

Chuyện này rõ ràng là có tang thi cấp hai điều khiển đám tang thi, tình huống khẩn cấp, nếu để cho tất cả đám tang thi này đi vào hết thì bọn họ và cả người trên xe này cũng không có hy vọng còn sống sót nữa. 

Cơ Phỉ quyết định thật nhanh, lái xe xông thẳng tới hướng cửa mở rộng kia rồi lại dồn sức đánh tay lái, cố gắng để xe chắn ngang cửa chính, đè vào bên nửa cửa hông đã bị mở, chặn đám tang thi tràn vào. 

Nhưng một người đang cố chống đỡ ở bên kia, cũng sắp không chịu nổi nữa, dưới tình huống khẩn cấp vừa rồi xe tải lớn hoàn toàn không thể văng cả đuôi xe tới, cho nên một bên hoàn toàn không nương được lực, vẫn bị mở ra. 

Cũng may khoảng cách đuôi xe kia cũng chỉ để cửa chỉ mở hơn phân nửa, trong chốc lát tang thi cũng không tràn được vào quá nhiều. 

Mọi người đã sức cùng lực kiệt lại bắt đầu khổ chiến, Lịch Cách và Phương An Yến, Cơ Phỉ cũng từ trên xe nhảy xuống, định đóng cửa lại ngăn chặn sự tràn vào của tang thi. 

Tường xung quanh viện điều dưỡng đủ cao, cũng không hề dễ leo, cho dù có sự điều khiển của tang thi cấp hai nhưng cũng vân là tử thi, có thể trèo lên bám lan can thì đối mặt với bờ tường trơn cao cũng tạm thời bó tay không có cách nào, cho nên chỉ cần đóng cửa lại, chặn ngọn nguồn tang thi tràn vào được là bọn họ vẫn còn có khả năng chống đỡ được. 

Quân Nguyệt Nguyệt ở trong xe lại lôi mấy bộ quần áo khác ra, buộc hai bộ quần áo thành một bộ, trói Phương An Ngu trên ghế, anh vẫn luôn lẳng lặng nhìn cô làm những thứ này, cảm nhận được cảm xúc của cô, rất muốn nói cho cô mình không sao nhưng anh nói không nên lời, điện thoại ban nãy bị kéo đi cũng không rõ bị quăng ở đâu rồi. 

Anh chỉ có thể dùng ánh mắt đen u ám nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, cô buộc anh ở chỗ ngồi xong thì đỡ lấy cổ anh nói một cách nhanh chóng, "Chờ em, đừng lộn xộn, em sẽ không ném anh xuống, đừng sợ, em yêu anh."

Phương An Ngu muốn nói anh cũng yêu em, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt đã nhảy xuống, tham gia chiến đấu. 

Tang thi quá nhiều, chen lấn ở bên ngoài, cũng may là vì quá nhiều, bọn chúng quá đông đúc cho nên trong tạm một lúc lâu, số lượng tiến vào cũng không coi là nhiều. 

Lịch Cách cậy mình có thể hóa đá một phần cơ thể, hoàn toàn mặc kệ tang thi cào cắn, lưng chắn cửa miễn cường một tấc rồi lại thêm một tấc hướng ra bên ngoài, Phương An Yến phóng ra quả cầu lửa không bằng quả đấm lớn, mặt hoàn toàn tái nhợt, vẫn đang giữ vững, còn Cơ Phỉ cầm súng và dao, không ngừng che chở sau lưng hai người, định tấn công rồi giết đám cắn xé bọn họ, Quân Nguyệt Nguyệt sau khi xuống xe cũng nhanh chóng tham gia vào hàng ngũ giết tang thi. 

Sức lực của cô lớn, giết trong sân xong thì kéo ghế đá ở xa xa tời, nâng hai tay cùng giúp Lịch Cách đẩy đám tang thi về phía bên ngoài. 

Đã có tang thi leo đến cửa, nhưng bởi vì trên cửa có gai nhọn, bọn chúng cũng không tránh đi, trực tiếp lộn người vào bên trong, đã kéo theo hai con khác cũng chui lên cửa, ruột, nội tạng từ trên cửa chảy xuống, trơn không dính tay, tanh hôi khó ngửi, lúc Lịch Cách sắp sửa đẩy cửa lại xếp ngay ngắn với một cánh cửa khác thì trượt tay vài lần, đã sắp không gắng gượng nổi nữa. 

Tất cả mọi người đều sắp cạn kiệt thể lực, tang thi trong sân đã được tiêu diệt sạch sẽ, đã có người từ trên xe nhảy xuống, tìm được vũ khí, cùng giúp đẩy cửa. 

Mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng đẩy được hai cánh cửa sóng đôi, cắm then cài cửa sắt lên đóng cửa lại. 

Tang thi xếp đống rất nhiều rất nhiều, càng ngày càng nhiều, nhưng trong lúc nhất thời ngoại trừ cửa ra thì những tường rào khác chúng vốn không leo lên được, cho nên mọi người chỉ cần coi chừng cánh cửa này là được rồi. 

Nhưng tang thi quá nhiều, lực chen lấn cùng một chỗ, hoàn toàn không phải là thứ mà một cánh cửa sắt có thể chịu đựng nổi, cài cửa lên nhưng mọi người cũng không có mấy người dám buông tay, dị năng của Lịch Cách đã kiệt quệ, đã bắt đầu chảy máu ra từ miệng mũi, tay Quân Nguyệt Nguyệt nắm băng đá ngăn chặn cũng run lẩy bẩy đến mức bất cứ lúc nào cũng sắp rơi xuống.

Cùng lúc đó, Phương An Ngu ngồi trong xe đang gi ết chết tang thi cấp hai thứ ba, hơn nữa còn định khống chế đám tang thi làm chậm lại động tác của chúng, lỗ mũi anh cũng chảy ra máu xuôi theo cằm tí tách tí tách thấm ướt quần, đầu nhức đến giống như muốn nổ tung, anh quen thuộc cảm giác này, là điềm báo trước của dị năng cạn kiệt, anh sắp không giữ vững nổi, có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Lúc này, Quân Du vẫn mãi hôn mê bên cạnh anh tỉnh lại, cô bám xe ngồi bò dậy, đầu tiên là nhìn Phương An Ngu một cái, nhìn dáng vẻ sắp chết của anh, khiếp sợ đến mức há hốc miệng, sau đó, cô ấy bám cửa kính xe, theo cửa kính xe nhìn ra phía bên ngoài, tang thi lúc nha lúc nhúc và mọi người đáp trả một cách gian nan, Quân Du thấy Lịch Cách bị dính máu tang thi khắp người, thoạt nhìn một cái tưởng chừng như là một hồ lô máu vậy. 

Nhưng cô ấy có thể làm gì đây thậm chí không dám ra ngoài, sợ thêm phiền phức cho người khác. 

Quân Du nắm chặt ghế, không có cách nào hình dung được sự tuyệt vọng trong lòng cô trong khoảnh khắc này, cô vất vả lắm mới đứng lên được, vẫn là đồ bỏ đi như cũ, không cứu được ông nội, ngay cả Lịch Cách như thế này bây giờ, cô cũng không giúp được.

Tầm mắt cô mơ hồ vượt qua đám tang thi, bỗng nhiên mắt cứ thế trợn lên sững lại.

Hô hấp của cô cũng dừng lại theo, cho tới khi cô kìm nén đến mặt đỏ bừng hết cả lên, nước mắt trào ra mới hít sâu một hơi, túm được chốt cửa, mở cửa xuống xe.

Đeo chân giả từ trên xe nhảy xuống, cô đau tới mức trán căng ra nổi lên một lớp gân xanh nhỏ, nhưng cô bất chấp, đi cấp tốc lại khập khiễng về phía cửa.

Cửa xe cách hướng cửa rất gần, gần chỉ có mấy bước, nhưng đối với một người hai chân bất tiện, lại còn đang lên cơn sốt đến mức bóng chồng trước mặt thì khoảng cách này xa tới nỗi khiến cô đau muốn chết.

Không ai chú ý tới Quân Du xuống xe, nhưng khi cô ấy hướng về một tang thi ở ngoài cửa gọi ông nội thì mọi người đã chú ý tới.

Đám người kia lừa gạt bọn họ! Nếu ông cụ Quân chết do bệnh tật thì làm sao có khả năng biến thành tang thi?!

Quân Du gần như cứ thế lăn một vòng đến cạnh cửa rồi cứ thế ngây ngẩn nhìn một tang thi vẫn đeo máy thờ, hai mắt ngấn lệ nhòe đi.

Lúc này Quân Nguyệt Nguyệt mới nhìn thấy, trong đám tang thi ngoài cửa kia, lại có ông cụ Quân đứng đó, hơn nữa so với những tang thi khác, ngoài trừ hơi bẩn một chút, ánh mắt biến màu ra thì không có bất cứ chỗ nào tả tơi giống như những tang thi khác.

"Du nhi... Mau, trở về trong xe đi." Lịch Cách cắn răng nói với Quân Du, "Nghe lời."

Thế nhưng Quân Du đứng im không nhúc nhích, mở to mắt nhìn, mà ông cụ Quân dường như nghe được tiếng của cô ấy, từ đằng sau đám tang thi ra phía trước, một đôi mắt xám trắng nhìn Quân Du chằm chằm, nhưng lại không thấy được sự yêu thương trước kia.

"Ông nội..." Sắc mặt Quân Du gần như vặn vẹo, không nhịn được đến gần hơn chút, rồi lại kêu lên một tiếng thật thấp.

Mà ông cụ Quân hình như nghe được cô gọi, đi tới bên cạnh, thậm chí còn đưa tay ra về phía Quân Du, Cơ Phỉ rất sợ Quân Du đưa tay cho một tang thi thật, lúc cô nàng đang định tới kéo Quân Du thì tay ông cụ Quân bất chợt đổi phương hướng, túm thẳng lấy Lịch Cách chắn cửa ở sau lưng---

"Du nhi đi mau!" Miệng và mũi Lịch Cách trào ra máu, thậm chí ngay cả con ngươi dường như cũng tràn ra máu đó, anh ấy không kiên trì nổi nữa!

Quân Du nhìn anh ấymột cái, cuối cùng Lịch Cách không chịu nổi, trong chớp mắt này da hóa đá trên người đều rút đi hết, anh mềm nhũn trượt xuống, mà tay ông cụ Quân lại vừa nhằm đúng vị trí cổ của anh, sắp túm được anh rồi.

Đạn trong súng của Cơ Phỉ đã không còn, Quân Nguyệt Nguyệt thực sự thấy được nhưng nếu như cô cũng nới sức ra thì cái cửa này cũng sẽ bị tang thi đẩy ra trong nháy mắt.

Phương An Yến quăng một quả cầu lửa tới cũng chỉ cỡ móng tay, rơi vào người ông cụ Quân cùng lắm là khiến ông ta dừng lại nhất thời, không làm ông ta bị thương chút nào.

Quân Du định tới đỡ Lịch Cách ngã xuống nhưng vì khắp người anh ấy là máu, rất trơn, không thể làm được, cuối cùng cô chỉ đỡ cửa, khàn cả giọng la lên, "Ông nội! Đừng mà!"

Nhưng người đã biến thành tang thi lại có thể nghe theo người nhà gọi thật sao?

Lúc ông cụ Quân túm tới tay Lịch Cách, trong mắt Quân Du ngập tràn tuyệt vọng.

Nhưng tiếp đó trong nháy mắt, lan can được chạm hoa đột ngột thay đổi phương hướng, nó mở rộng kéo dài ra trong chốc lát biến thành một cái cột thép sắc bén đâm thẳng đầu ông cụ Quân ghim vào đó—-

Cùng lúc đó, cuộc đọ sức của Phương An Ngu với tang thi cấp hai cuối cùng kết thúc, anh giật giật môi, trong lòng thầm nghĩ là ai đã giết tang thi cấp hai, bây giờ tốt quá rồi… Sau đó gục đầu xuống, rốt cuộc ý thức sụp đổ, rơi vào một khung cảnh tối sầm.

Tiếng sấm vang lên đằng chân trời, khoảnh khắc sấm vang lên ấy, mưa to như trút nước xối xuống, tất cả tang thi ngoài cửa cũng mất đi sự điều khiển, tạm dừng lại, đang thử trèo cửa hạ xuống thì bị ngã trong đống tang thi, bị đạp một cách nhanh chóng.

Quân Du nhắm mắt lại, nắm lan can cửa sắt thật chặt, cô ấy cúi đầu khóc lên, tiếng khóc nhỏ không thể nghe được chứa cả sự run sợ và tuyệt vọng.

“Hu…” Quân Du tủi thân giống như đứa trẻ bị vứt bỏ, sấm rền ở chân trời đáp lại tiếng khóc của cô, cửa sắt dưới tay cô bắt đầu nhanh chóng biến dạng méo mó, từ trong lan can sinh ra gai nhọn, từ then cửa lan tràn ra dây mây sắt, uốn từng tấc từng tấc quấn lên, móc nối hai cánh cửa cắt vào một chỗ.

Cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt ném băng ghế đá trong tay đi, quay đầu lau nước mưa trên mặt một cái, nhìn về phía Quân Du.

Quân Du hơi còng sống lưng, cô quá gầy ốm, sau khi quần áo ướt thì sống lưng mảnh khảnh giống như xương cá nhô lên, nhắm mắt lại, không dám mở ra, lông mi run run rơi xuống giọt nước mắt còn lớn hơn cả nước mưa.

Ngực cô chỉ có thể ngăn cản một vùng nhỏ, chỉ đủ để cản lại một phần bầu trời nhỏ này để khuôn mặt của Lịch Cách đã ngất đi không bị mưa to lạnh lẽo xối vào.

Cô duy trì tư thế còng lưng như vậy, cửa sắt dưới tay cô không ngừng biến đổi đan xen, dày đặc lấp đi tất cả khe hở của lan can, dây mây sắt mọc um tùm liên tục lan từ cửa đến cạnh tường, uốn lên cuốn lấy tất cả những thứ kiên cố, cánh cửa nghiêng ngả sắp đổ trong nháy mắt biến thành hàng rào sắt vô địch ngăn cách hoàn toàn với tang thi bên ngoài.

Nhưng không chỉ như vậy, hàng rào của cô ấy lại bắt đầu mọc gai nhọn um tùm, có vài gai sắt xâu thành kẹo hồ lô dài khoảng chừng hai mét xuyên qua chen vào đám tang thi xung quanh cửa sắt, mạnh mẽ đẩy nó ra xa cánh cửa sắt hai mét, cho tới khi cửa sắt này biến thành một thứ giống như con nhím, rốt cuộc Quân Du mới thả lỏng tay nắm cửa sắt, mở mắt ra nhìn ông cụ Quân bị xuyên qua trên cửa sắt.

Trước khi ngất đi, nói rất khẽ, “Ông nội… Cháu kết hôn rồi, ông không thể đi…” Cháu biết ông không thích anh ấy nhưng cháu thích anh ấy thật sự…

Đứa trẻ được thích hơn cũng không vì được thích hơn mà nhiều thịt hơn một chút nào, mà giống như một con bướm nhỏ bé không bay nổi trong cuồng phong bão táp, nhếch nhác rơi xuống đất.

Dù con nhộng được quấn chặt nhiều bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ phá vỡ, chỉ là Quân Du không muốn lớn lên như vậy.

Tất cả nguy hiểm bị cản lại, mưa to như thể muốn rửa đi sự ô uế trong thế giới này vậy, xối xuống điên cuồng, nhưng tất cả mọi người đều không tìm chỗ tránh mưa, thậm chí có người há miệng, bất kể nằm hay đứng đều nhận lấy nước mưa.

Thế giới tạo ra bọn họ, bây giờ lại cho bọn họ trắc trở vô tận, nhưng mọi người vẫn giống như đứa trẻ yêu thích trưởng bối vậy, không chút khúc mắc nào nhận lấy quà tặng của mình.

Quân Nguyệt Nguyệt ngã xuống đất, cả người cô đau giống như bị xé ra, nhưng cô vẫn người thứ nhất chống băng đá để đứng lên, bám tất cả những thứ có thể bám, run lẩy bẩy đi tới phía xe.

Thấy Phương An Ngu trên ghế xe, trong chớp mắt cô đã nghĩ rằng anh đã chết, lòng cô lạnh lẽo như trận mưa to ngoài kia, chết lặng leo lên xe ngồi, thăm dò hơi thở của anh, ôm lấy anh, cảm nhận thân nhiệt của anh, rốt cuộc cô mới thả lỏng toàn bộ sức lực, cứ thế lấy tư thế nửa quỳ này ngất đi trên đùi Phương An Ngu.

Gần như tất cả mọi người đều ngất đi, mà dù không bất tỉnh thì cũng chính là ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, cho dù bị mưa to xối vào, người cũng không thèm trở một cái.

Chỉ có duy nhất Cơ Phỉ đứng, nhìn mọi người và tang thi nằm lê lết chung một chỗ thì túm Phương An Yến, Lịch Cách và Quân Du vào trong xe trước, sau đó lại hạ thành xe xuống, đưa từng người từng người nửa sống nửa chết trên đất lên thùng xe.

Chung quanh là một mảnh tĩnh mịch, một mình cô nàng làm những việc này tựa như trở lại những năm trước kia, sau mỗi lần làm nhiệm vụ, cô nàng cũng sẽ nghĩ đủ cách để mang thi thể của anh em đã chết về rồi lại tự mình mai táng. 

Cô nàng cũng để mình lên xe, cả người run rẩy đến mắt thường có thể nhìn thấy, hít sâu một hơi, nắm được vô lăng, nhưng cổ tay bỗng bị một ngón tay kéo một chút.

Cơ Phỉ quay đầu thì thấy Phương An Yến ngồi ghế phụ lái đang hơi hé mắt nhìn về phía mình, cô nàng quay đầu nhìn về phía cậu, đến lúc này mới ý thức được trên mặt mình không chỉ là nước mưa mà còn có nước mắt từ năm mấy tuổi đã bắt đầu không rơi nữa.

Phương An Yến giật giật môi, nói một câu, Cơ Phỉ nghe không rõ, xích lại gần cậu mới nghe được.

Phương An Yến nói, “Đừng sợ… Anh ở đây.”

Cơ Phỉ ôm cậu thật chặt, cuối cùng cảm thấy mình sống lại, không bị chôn dưới đất cùng những thi thể này, cô còn sống.

“Em vẫn… đẹp mắt như vậy.” Phương An Yến nói một câu xong thì cũng không chịu nổi nữa ngất đi, Cơ Phỉ suy sụp trong chốc lát lau mặt một cái, trở lại ghế lái chuẩn bị lái xe, tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, ít nhất có thể tránh mưa rồi nói sau.

Nhưng trong lúc từ ghế phụ lái về lại chỗ ghế lái, cô nàng chợt dừng lại, tiếp đó có phần khó có thể tin nổi quay kính chiếu hậu về phía mặt mình… không còn mặt mũi khoan nữa, những thứ nhỏ bé mà cô phẫu thuật cũng đã biến mất, cô nàng lại quay về dáng vẻ ban đầu của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp