Ván cầu treo là một loại hợp kim có thể chịu được cường độ cao, bình thường lúc làng du lịch mở cửa, ván cầu này đều được trưng bên trên, nhưng một khi làng du lịch chủ động đóng kín thì ván cầu kia cũng sẽ được gấp lên, trượt trên không trung dọc theo cốt thép, được thu về nhà kho được xây dựng bên kia làng du lịch. 

Bây giờ cây cầu treo đang ở trạng thái bị thu lại, hoàn toàn không có cách nào qua lại được, Quân Nguyệt Nguyệt dừng xe lại xong thì quay đầu nhìn về phía Lịch Cách, hỏi, "Không phải thuộc hạ của anh nói đang chờ sao? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lịch Cách đã bấm điện thoại, nhưng đầu dây bên kia mãi không có ai nhận máy, không ngờ rằng nhóc Mập vốn dẫn mấy người, lúc mở cửa chặn cầu treo thì lại gặp phải mấy tang thi lảng vảng, hiện tại vẫn đang khổ chiến. 

Khắp người nhóc Mập đều là máu, bên cạnh chỉ còn lại một người anh em, nước mắt của cậu xuôi theo khuôn mặt mập mạp trượt xuống dưới, ngón tay đè cửa run không ra hình dáng nữa. Điện thoại đã rơi ra ngoài từ lâu, cửa nhà kho nhỏ chặn cầu treo đã bị phá hủy đến méo xẹo lúc mở, cậu dùng thân thể to mập gắng gượng chặn lại, đọ sức với đám tang thi bên ngoài. 

Ngay lúc cậu sắp không nhịn được nữa thì điện thoại bị rơi bên ngoài chợt vang lên, sức mạnh đẩy cửa sau lưng bỗng nhiên nhẹ hơn một chút, cậu từ cửa trượt cuống, nuốt ngụm nước miếng, quay về phía đồng đội bị xước một lỗ lớn trên đùi khi chạy trốn lúc vừa rồi, nói, "Tôi không còn sức nữa, tôi chặn cửa, cậu đi đi, dời cửa chặn xuống, anh Cách trở lại rồi."

So với dáng người của nhóc Mập, người này được coi là Ốm nhom. Cậu không phải là thuộc hạ của Lịch Cách, là công nhân sửa chữa điện nước bên kia, buổi tối ngày đầu duy tu xong xuôi, vẫn trao đổi với đồng nghiệp của mình ngày năm lấy được tiền, trở về đưa vợ mình trả nợ nhất định có thể không phải ngủ ghế sô pha nữa, nữa là dưới sự đảm bảo không uống đến ói ra, vợ cậu chắc chắn không tức giận. 

Nhưng không ngờ, trong một đêm nhân viên tạp vụ cũng bị bệnh, biến thành tang thi ăn thịt người chỉ có thể thấy trong phim điện ảnh, truyền hình. Mà thân hình cậu gầy nhom, chen chúc ở sau cửa miễn cưỡng giữ được mạng, được ông chủ thứ hai của căn cứ này cứu, đến giờ mới có thể sống sót. 

Không gọi được điện thoại nhà, Ốm nhom có phần chết lặng gật đầu, cậu nghi rằng vợ mình hoặc là biến thành quái vật giống như vậy hoặc là cũng đã bị quái vật cắn...

"Tiểu Đinh, chú... chú đừng có lo lắng," Nhóc Mập thở hồng hộc, lau mặt mình qua loa một chút, "Chờ đến khi anh Cách trở lại thì đi ra ngoài tìm vợ, có lẽ cô ấy cũng giống anh, chỉ là trốn đi thôi."

Nhóc Mập nói lời này ra cũng chỉ là động viên Ốm nhom, trong một đêm long trời lở đất, lúc này không gọi được điện thoại trong nhà, tiểu Đinh còn nói lúc trước vợ cậu sốt cao, nhóc Mập nghe Lịch Cách phổ cập kiến thức, phần lớn người từng sốt đều biến thành tang thi. 

Khả năng vợ của tiểu Đinh còn sống thật sự không lớn. 

Có điều những lời nói này của nhóc Mập lại động viên được Ốm nhom thật, lúc con người ta ở sát bên sự tuyệt vọng, đôi khi cái họ cần thậm chí không phải là kéo một cái mà chỉ là một hy vọng mà thôi. 

Một niềm hi vọng là có thể kiên trì đi tiếp. 

Tiểu Đinh nặng nề gật đầu, cậu gầy đến mức da mặt nhăn nheo, cười lên giống một con chó Shar Pei*. Cậu cười một chút, tự mình động viên tinh thần cho mình, khập khiễng bám tường đi tới bên cạnh cửa chặn, đưa tay kéo cửa chặn hạ cầu treo xuống. 

*Chó Shar Pei: Hay còn gọi là chó Sa Bì, là giống chó cổ xưa của Trung Quốc, có đầu giống như một con Hà Mã, miệng trông giống cái mái ngói. Đôi mắt hình tam giác, lưỡi màu xanh nhạt. Từ nhỏ làn da đã nhăn nheo,  cơ thể lại xinh xắn. Phần đầu to hơn thân một chút, mũi đen. Lông ngắn, cứng cáp, giống như lớp lông trên bàn chải đánh răng. Chó Shar Pei nhìn có vẻ hơi ngốc nhưng lại có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, được xếp vào giống chó chọi. 

Không gọi được cho bên đó, Lịch Cách cúp máy xong thì sắc mặt vô cùng nghiêm túc mặc dù đám Quân Nguyệt Nguyệt không muốn nghi ngờ liệu nhóc Mập có đang gạt Lịch Cách hay không, bọn họ không ai nói gì, trong xe nhất thời yên tĩnh vô cùng.

Thời điểm như thế này, chính mắt nhìn thấy người bạn bên mình gặm ăn người khác, phần lớn số người đều đã trở thành tang thi ăn thịt người, coi như nhóc Mập thật sự không định để bọn họ vào, thực ra cũng có thể hiểu được. 

Suy cho cùng thì bọn họ từ bên ngoài tới, là nhân tố không thể dự đoán, bên trong làng du lịch gần như là tự cấp tự túc, nếu như người còn sống sót không tiếp nhận người từ bên ngoài tới nữa, thức ăn và đồ uống trong siêu thị và khu vui chơi cũng có khả năng đủ cung cấp được một thời gian rất dài rồi. 

Tất cả mọi người không nói gì, nhưng Lịch Cách vẫn lên tiếng trước giải thích cho nhóc Mập, "Nhóc Mập không nghe điện thoại… Chắc chắn là em ấy đã xảy ra chuyện, em ấy không thể nào đùa giỡn ông đây được, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi."

Khi còn bé nhóc Mập được bị bố cậu bạo lực, có vài lần suýt nữa bị đánh chết, mẹ cậu lại bỏ mặc, toàn là cậu tự trốn đi nơi khám bệnh. Lần thứ hai khỏi bệnh, cậu vẫn đi theo Lịch Cách, nhiều năm như vậy, Lịch Cách với nhóc còn thân hơn cả anh em ruột thịt. Có lần nhóc Mập uống say, khóc không khác gì giết heo, nói nếu không phải nhóc là một thằng đàn ông thì sống chết cũng phải gả cho Lịch Cách. 

Lúc ấy Lịch Cách bị dọa, vội vàng quay đầu tạt cho cậu một thùng nước lạnh, mắng cậu rằng với cái hình thể này của nhóc mà nhất quyết muốn gả cho anh ấy thì mẹ nó chính là lấy oán trả ơn rồi. 

Trên thế giới này, bọn họ đã sớm không còn là bạn bè, mà là anh em thật sự, còn thân thiết hơn cả người nhà, nhóc Mập tuyệt đối sẽ không…

"Ui, cầu treo tách ra rồi!" Quân Nguyệt Nguyệt soi đèn xe theo, nhìn thấy ván cầu ở đằng xa từ từ trượt xuống, cắt đứt suy nghĩ miên man của Lịch Cách. Vành mắt anh ấy cũng đã đỏ lên, mà anh cũng không lo lắng chuyện khác, anh lo lắng nhóc Mập đã xảy ra chuyện…

Quân Du lẳng lặng nghiêng đầu nhìn khóe mắt hơi ửng đỏ của Lịch Cách, im lặng không một tiếng động len bàn tay nhỏ bé vào trong tay của anh ấy, tay cô ấy lạnh như băng. Lịch Cách nghiêng đầu nhìn cô thì lập tức cười phì, "Em giận anh nữa à, bảo bối..."

Quân Du lại quay đầu ra ngoài cửa xe, chỉ có điều cả người đều bị Lịch Cách ôm chặt.

Bọn họ đợi mười mấy phút thì ván cầu bày ra hoàn toàn, lúc này Quân Nguyệt Nguyệt mới lái xe tải lớn, dẫn đầu lái đi.

Chiếc xe đằng sau kia cũng theo sau một cách nhanh chóng. 

Đi đoạn cầu treo này không dài lắm, rất nhanh xe đã lái tới cửa vào của làng du lịch, Quân Nguyệt Nguyệt đi đầu, chưa tới mặt cầu thì đã thấy ở đằng trước cầu đã có tang thi lảng vảng chặn ở cửa do bị hấp dẫn bởi đèn xe và  tiếng ván cầu treo được đẩy ra. 

Quân Nguyệt Nguyệt không giảm tốc độ một chút nào, lái xe hàng lớn qua cầu, xông thẳng qua, máu thịt của thi thể khiến tang thi kêu gào bị nghiền nát dưới bánh xe, đi vào làng du lịch, xe dừng ở trên quảng trường, đèn xe chiếu lên tang thi thưa thớt nhưng số lượng cũng không ít đang chầm chậm hướng về phía xe của bọn họ, mọi người lại bắt đầu vũ trang cho mình. 

Bọn họ vẫn còn một trận ác liệt phải đánh, nhưng lần này, bọn họ có thể không cần đối phó giống như với đám khỉ, nguy hiểm như vậy. 

Mấy người trong xe nhanh chóng lập ra kế hoạch tác chiến, Quân Nguyệt Nguyệt nói chuyện điện thoại với Ngọ Chấn Phi ở thùng xe sau, dạy người ở đó làm sao để đối đầu với tang thi. 

"Không cần xuống xe, chúng nó cũng không lên, vén vải bố lên, cầm độn khí hoặc dao, gõ lan can sắt sẽ hấp dẫn tang thi tới là có thể công kích trực tiếp đầu của chúng nó." Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Để đám phụ nữ và trẻ em không có sức chiến đấu tránh cả ở bên trong, đám đàn ông ở bên ngoài dựa theo biện pháp tôi nói để giết tang thi, lặp lại một lần nữa, không được xuống xe."

Quân Nguyệt Nguyệt nói, Ngọ Chấn Phi mở loa ngoài, ừm ờ ừm ờ đáp lại. Đã có người đứng dậy đi tìm tấm bạt đậy hàng, trước khi Quân Nguyệt Nguyệt cúp điện thoại, anh ấy nói, "Hai người bị con khỉ cào lúc trước… Bọn anh đã bịt miệng bọn họ lại, cũng đã bịt chặt rồi, không làm người khác bị thương đâu, nhưng mà bọn họ đã biến dị rồi."

"Giết đi." Cô yên lặng trong chốc lát, nói. Từ điện thoại đầu dây bên kia chợt nghe được người không kìm được khóc thành tiếng, có lẽ là là người nhà của hai người đó.

Quân Nguyệt Nguyệt giật giật môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ cúp điện thoại. 

Trên xe lúc này ba người Phương An Ngu, Quân Du và cả Phương An Yến đang sốt, ba người còn lại đã trang bị vũ khí xong, yên lặng không một tiếng động mở cửa xe, đi về phía thùng xe đằng sau.

Sau khi leo lên thùng xe, mọi người mới bắt đầu cùng người ở thùng xe bên cạnh đã vén bạt đậy hàng lên, cùng nhau bắt đầu gõ lan can sắt. 

Biện pháp giết tang thi này rất năng suất, đám tang thi nghe được tiếng động, cũng stupid chủ động nhoài về đằng lan can, sau đó chỉ cần mạnh mẽ đập xuống đâm vào sọ não của chúng là có thể nhanh chóng đánh bật chúng nó. 

Tất cả tang thi lảng vảng trong sân, ánh chừng mấy chục, chưa hết một giờ mà toàn bộ đã mọi người dùng cách này để gi ết chết tang thi ở bên cạnh xe.

Trận chiến này, tất cả mọi người hoang mang rối loạn, chạy trối chết, cuối cùng cũng có phần ý thức được mình đã không thể lựa chọn mình ở thế giới nào, cho nên sau đó người tới đánh nhau không chỉ có đàn ông mà đám phụ nữ cũng có vài người cắn răng xông lên. 

"Chú ý, không được để máu của tang thi văng vào trong miệng!" Quân Nguyệt Nguyệt hô lên, "Cũng không được dùng tay dính máu lau miệng và mũi!"

Tới khi trong sân chỉ còn lại đèn năng lượng mặt trời tịch mịch chiếu rọi đêm tối, lúc này mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, tạm thời thả vũ khí trong tay của mình ra, tới tấp từ trên xe nhảy xuống.

"Tìm nơi không có thi thể tang thi vẫn nhảy được, bọn chúng có thể chưa chết hẳn," Lịch Cách vung mạnh gậy đánh một tang thi có sọ não đã lệch đi nhưng vẫn lảo đảo lắc lư đứng lên, lên tiếng nhắc nhở. 

Anh ấy nói xong câu này thì chạy thẳng tới cửa chặn nhỏ điều khiển cầu treo, hạ thấp giọng gọi tại cửa, "Nhóc Mập! Nhóc Mập, chú có ở bên trong không?!"

Nhóc Mập đã nghe thấy tiếng bên ngoài nhưng cậu không còn sức lực ra ngoài. Cậu nằm trên đất, dùng thân thể mập mạp chặn cửa, sau lưng đau đớn nóng rát. Đoán chừng khi cạy cửa ra, nhóc vừa đưa tay đụng một cái đã đau, không dám lần mò, cơ thể càng ngày càng lạnh, hơn nữa tay chân còn tê rần, nhóc cảm giác mình không sống nổi. 

Nhưng khi nghe Lịch Cách gọi nhóc, nhóc vẫn khó nhọc lên tiếng đáp lại, mà ngược lại tiểu Đinh, sau khi nghe được tiếng nói, vội vã bổ nhào về phía cửa, "Bọn em ở đây! Chúng ta đều bị thương!"

Người lục tục từ trên xe bước xuống, có một bộ phận người đứng bên xe không biết làm thế nào, cũng có một bộ phận khác đi về phía bên cạnh, giúp Lịch Cách đỡ nhóc Mập và Tiểu Đinh từ trong nhà kho nhỏ ra. 

Quân Nguyệt Nguyệt thu ván cầu treo lại, bên kia cầu có một số tang thi kêu gào tìm tang thi bên này, bị ván cầu gấp lại quăng xuống hố sâu to đùng dưới cầu.

Nhóc Mập và Tiểu Đinh từ trong khu vui chơi ra, nhóc Mập vừa ra đã túm tay Lịch Cách gào khóc, "Nhị Song chết rồi! Nhị Song bị tang thi cắn rồi!"

Nhị Song là anh em khác của bọn họ. Lịch Cách biết lúc trước cậu ta tới cùng với nhóc Mập, không thấy cậu ta thì biết Nhị Song đã chết rồi, nhưng anh ấy không lên tiếng còn nhóc Mập vừa nói một chút, nước mắt nhất thời không kìm được rơi xuống. 

Dường như Nhóc Mập chưa từng thấy Lịch Cách khóc, thấy cậu vừa khóc, nhóc đã quên cả gào, sửng sốt một chút mới nói, "Anh Cách, đừng... đừng khóc."

Nhưng sau đó nhóc nói thêm, "Đoán chừng em cũng không sống nổi... Lưng em, lưng em bị rách ra rồi, chảy ra rất nhiều máu, em lạnh quá, anh Cách, em không có sức, em..."

Nhóc đang run rẩy túm Lịch Cách khóc lóc kể lể thì Tiểu Đinh có hai vết thương nứt toác trên đùi ở bên cạnh đột nhiên nói chuyện, "Anh Mập, trên lưng anh không bị rách đâu."

Tiếng khóc của nhóc Mập ngừng lại, Tiểu Đinh tiếp tục nói, "Cọ một cái không rách đâu, chỉ sưng thôi, lúc anh chạy em đã thấy rồi."

Nhóc Mập với tay mò mẫm một chút thì mò tới một tay lạnh như băng nhớp nháp, đau đến run run, "Đã ra nhiều máu như vậy… Rõ ràng là anh đây..."

Nhóc quay đầu nhìn, không biết làm sao, thật sự mập quá, lắc người một cái lại vô cùng đau đớn, hoàn toàn không nhìn được. 

Lịch Cách nhìn cả người máu của nhóc cũng bị dọa không dám hỏi thăm vết thương kia của cậu, người bị chảy nhiều máu như vậy chắc chắn không sống được. Nhưng sau khi nghe Tiểu Đinh nói như vậy, anh ấy nhanh chóng vén áo nhóc Mập lên, nhìn sau lưng cậu một cái. 

Một mảng xanh đen, sưng rất to, cũng trong suốt, nhưng thực sự không bị rách, nhóc Mập nhìn vẻ mặt thả lỏng của Lịch Cách thì cắn răng với tay sờ thử một cái nữa, sau đó dừng một lát, quả thật là không tìm được vết rách lớn nhóc vẫn nghĩ. 

"Làm sao có thể chứ… Chảy nhiều máu như vậy, hơn nữa anh cảm thấy lạnh lắm, cả người không có sức lực." Nhóc Mập lẩm bẩm. 

Tiểu Đinh khập khiễng được một người đỡ, yếu ớt nói, "Chỗ máu kia là do anh chém chết tang thi kia, anh lạnh là vì anh nằm trên đất, anh không có sức lực là vì anh không vận động..."

Trong lúc nhất thời bầu không khí rất lúng túng, nhóc Mập nghiến răng chịu đựng từ trên đất bò dậy, thứ tự kỉ ám thị này rất thần kỳ. Ban nãy cậu còn cảm thấy khắp người mình vù vù lọt gió, muốn mà không thể, vừa biết sau lưng mình không bị rách thì lập tức cảm thấy cả người mình không còn lạnh như băng, tứ chi vô lực nữa, tiếp tục nghiến răng chạy cả một nghìn mét cũng không sá gì. 

Có điều ngoài vết thương trên đùi ra, nhóc và Tiểu Đinh, thật sự không ít vết thương nhỏ, hơn nữa có một số vết bọn họ không biết làm sao lại bị thương, không có cách nào, mọi người bàn bạc một chút thì tạm thời trói hai người lại trước, đề phòng bọn họ có chỗ não bị tang thi cào bị thương, lại biến dị cắn đồng đội. 

Chỉ là hai người không phản đối gì, dù gì bọn họ đúng là không biết vết thương ban nãy của mình trong lúc chạy thoát thân được tạo thành như thế nào. Ban nãy quá hỗn loạn, hơn nữa gần đây mọi người di chuyển về hướng chung cư, vây hai bọn họ ở chính giữa cùng với đám phụ nữ và trẻ em nhỏ, yếu ớt, và cả người dìu, thế này là bảo vệ, bọn họ không ngốc. 

Nhà ở làng du lịch chia làm hai loại, một loại giống như khách sạn thương vụ bình thường, hiện đại hóa một chút, tầng trên cùng còn có khu vực thư giãn và hồ bơi dưới mái thủy tinh, định bụng dành cho những người tương đối sang trọng, trước mắt nơi này cũng hoàn toàn mở cửa. 

Nhưng còn một loại nữa, là kiểu nhà nhỏ nông thôn từng cái từng cái một, tất nhiên là bên trong không thể thiếu đồ dùng đã hiện đại hóa được, nhưng thể hiện bản sắc của quê cha đất tổ, ăn cơm cũng dùng nồi hầm lớn, đằng sau có cả sân nhỏ, đầy đủ mọi thứ như chuồng gà ổ chó vườn rau, thỏa mãn những người tương đối văn nghệ, có tình thú của một gia đình hoặc là một loại hình mang đến trải nghiệm hương thôn dã thú cho tình nhân bé nhỏ. 

Ngay cả thức uống ở đây đều được làm danh hiệu thuần thiên nhiên, sân sau làm suối nước nóng chảy tuần hoàn, nhưng Lịch Cách muốn dẫn suối xuống, biến suối nước nóng thành dòng chảy suối nước nóng thật sự, có thể mở cửa cho người khác nhìn thấy, cho nên một vài bộ phận vẫn chưa mở hoàn toàn. 

So với nhiều người ở tòa nhà cao tầng, thôn nhỏ chưa mở hoàn toàn thích hợp để bọn họ ở trọ hơn, quan trọng nhất là không đâu có người cũng chẳng có tang thi, các sân nhỏ trong nhà có thể khóa lại, hàng rào tre cũng đủ cao, đối với tang thi lúc này với mới bắt đầu biến dị vẫn chưa biết leo, hàng rào tre này là có thể ngăn cản được bọn chúng. 

Có điều là đường đi dẫn tới thôn nhỏ cũng được làm thành đường mòn kiểu nông thôn, nếu như muốn lái xe to vào thì nhất định phải đi vòng qua nửa làng du lịch theo đằng sau thôn nhỏ lắp đặt cổng vào, mà vòng qua làng du lịch nhất định sẽ phải gặp phải tang thi, ngộ nhỡ xe dẫn tang thi tới trong thôn nhỏ, vậy thì tối nay bọn họ khỏi ngủ.

Người gấp gáp lên đường cả ngày đã mệt mỏi, bị khỉ tập kích cũng mệt mỏi, đau đớn do mất đi người thân, binh hoang mã loạn, tất cả đều cần được màn đêm vỗ về, bọn họ thật sự run rẩy không di chuyển nổi nữa, tối nay khóa cửa nghỉ ngơi trước, dù có khó khăn gì cùng phải đối mặt, cũng để ngày mai đối mặt tiếp. 

Đoàn người đi theo đường mòn tìm tới cổng thôn nhỏ, cửa khóa lúc này không có cách nào đi lấy chìa khóa được, canh gác xung quanh không có tang thi bèn dùng bạo lực phá bỏ. 

Phong cách phòng trọ của thôn nhỏ này, một đường chính hai dãy nhà, điện nước gì đó đã được thông suốt, thậm chí là có nước nóng, hơn nữa cửa nhà cũng đã có tên, ví dụ như nhà của Tiểu Phương, nhà của Nhị Đản, nhà của Cẩu Thặng... gì đó.

Mọi người biết nhau thì dọc đường giúp đỡ lẫn nhau đều kết bạn ở cùng một chỗ, Lịch Cách không yên tâm để Quân Du đi trên đường tối như hũ nút, cõng cô ta, còn muốn chăm sóc nhóc Mập, còn Cơ Phỉ thì suốt đường đi nâng Phương An Yến sốt cao mơ mơ màng màng, miễn cưỡng có thể tự bước đi, mệt đến mức mồ hôi sau lưng thấm ướt cả quần áo. 

Quân Nguyệt Nguyệt kéo Phương An Ngu, mỗi lần cô và anh đưa tay ra định giúp đỡ thì Phương An Yến sẽ luôn hất ra theo bản năng, dựa vào phía Cơ Phỉ. 

Cơ Phỉ bị thể trạng to lớn của cậu ép tới lắc lư mãi, nhưng vẫn cười cưng chiều, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu cũng không chìa tay ra nữa. 

Mỗi một người đều có người mình phụ thuộc và gánh nặng. Trong thế giới này, phụ thuộc và gánh nặng, cũng là gốc rễ của việc tồn tại. 

Có người dựa vào bạn, có người phụ thuộc vào bạn, là thứ còn lớn lao hơn cả hy vọng, là thứ mà cái chết và tai nạn đều không thể chiến thắng được. 

Thật ra trước kia Quân Nguyệt Nguyệt không nghĩ một người lính đánh thuê như Cơ Phỉ, sẽ bỏ nghề không làm nữa vì Phương An Yến. Bởi dẫu cậu ưu tú thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người bình thường, người đã quen với cuộc sống li3m máu trên đầu lưỡi đao, tự do không vướng bận như Cơ Phỉ, sao có thể muốn giao tương lai và cuộc đời mình cho một người đàn ông chứ?

Nhưng bây giờ cô đã hiểu, Cơ Phỉ giống như cô vậy, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ giao toàn bộ bản thân cho ai mà vẫn luôn nắm trong tay mình. Phương An Yến trước mặt cô nàng chắc chắn là một người mềm mại, bởi vì trói buộc không thể giữ cô nàng lại, nhưng phụ thuộc lại có thể. 

Cũng vào khoảnh khắc này Quân Nguyệt Nguyệt mới hiểu được, tại sao đời trước say đắm Phương An Yến kia, từ đến cuối cô không thể bước vào trong lòng cậu được là bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã không hợp nhau. 

Cô không thể mềm mại vô hại giống như Quân Du, hoàn toàn trao cho Phương An Yến sự tín nhiệm và lệ thuộc, càng không thể giống như Cơ Phỉ, không chịu khuất phục, không vòng vo, có thể khiến người có tính cách khủng long bạo chúa như Phương An Yến cũng nảy sinh sự lệ thuộc. Cô và cậu đều giống như hai con nhím, đã định trước không có cách nào đến gần nhau. 

Chỉ có tuyệt đối mềm mại, hoặc là tuyệt đối tín nhiệm bằng cả trái tim và linh hồn, mới có thể tiến vào nội tâm của hai người bọn họ. 

Quân Nguyệt Nguyệt siết tay Phương An Ngu, tính cách cô như vậy, thưởng thức người giống như mình ở bên, nhưng mà khát vọng từ trong xương luôn luôn là có thể ở bên người bổ sung cho mình, cho nên kiếp trước, cô mới có thể vì Phương An Ngu dịu dàng vô hại, mềm mại nhiều lần đụng chạm mà không thể khống chế được mình di tình biệt luyến, hơn nữa cảm thấy mình là con người cặn bã thay đổi thất thường nên đến chết cũng không dám thừa nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play