Dĩ nhiên, không phải là kiểu nghe thật sự trong tai mà là thông qua môi giới, dùng một giọng điệu đặc biệt, trực tiếp đưa thông tin lại cho anh, nhanh hơn so với nhìn khẩu hình.
Phương An Ngu trừng lớn hai mắt, sau khi Quân Nguyệt Nguyệt nói xong thì vẫn cười với anh, còn đưa tay gẩy lá cây trên đỉnh đầu anh. Phương An Ngu cố ý dụ Quân Nguyệt Nguyệt nói chuyện tiếp, cầm điện thoại gõ chữ hỏi --- Có phải là dị năng này không có sức chiến đấu không, có phải anh vẫn không thể tự bảo vệ mình, bảo vệ em?
Sau khi Quân Nguyệt Nguyệt xem xong thì cầm điện thoại gửi giọng nói vào, "Anh không phải loại hệ chiến đấu, nhưng mà anh rất lợi hại, anh có thể bảo vệ tất cả chúng ta vào thời điểm đặc thù."
Lông mi Phương An Ngu nhanh chóng chớp chớp, ngay cả hơi thở cũng rối loạn lên, anh nghe được thật, mặc dù anh biết âm thanh phát ra trong đầu chắc chắn không phải là Quân Nguyệt Nguyệt nói ra nhưng anh thật sự không cần phải xem điện thoại di động mới có thể nghe được người khác nói chuyện.
Lịch Cách ở bên cạnh hỏi, "Vậy lúc nào chúng ta mới có thể biến dị?"
Phương An Ngu cũng nghe được những lời này thì xúc động khó tả, nhưng cũng chỉ thể hiện bằng cách dùng sức nắm tay Quân Nguyệt Nguyệt một ít, cũng không vội vàng nói gì cả, chỉ là tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nghe mọi người nói chuyện, thậm chí là tiếng xe chạy.
Anh đã không nhớ nổi được từ khi nào mình bắt đầu không nghe được, không nói ra được, mẹ anh nói khi còn bé anh trải qua một chuyện ngoài ý muốn mà anh lại chẳng nhớ xíu xiu nào.
Đây là lần đầu tiên anh dùng hình thức đặc biệt này nghe được thế giới này như vậy trong nhiều năm qua, anh nắm chặt tay Quân Nguyệt Nguyệt, trên đầu liên tiếp mọc ra mấy phiến lá cây đồng thời che đi tóc ở bên trong, giúp anh thu thập âm thanh của thế giới này rồi đưa trở lại cho anh.
"Thời gian không quá chắc chắn," Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ đến trước kia mình biến dị là vì "người nhà" phản bội, nói, "Đôi lúc có lẽ phải cần một lần k1ch thích mới có thể k1ch thích ra."
Mọi người tạm thời thảo luận một chút, đề tài lại quay trở về trên người Phương An Ngu, Lịch Cách nói, "Cô nói dị năng của cậu ta không những có thể trấn an người có dị năng lên cấp, lại còn có thể trồng đồ, vậy thì vừa đúng lúc vùng kia vốn định cho du khách thưởng thức, giao cho cậu ta xử lý đi."
Ban đầu Quân Nguyệt Nguyệt cũng dự định như vậy, cô không muốn để Phương An Ngu tham gia bất cứ chuyện nguy hiểm nào.
Nên vui vẻ đồng ý, "Được, anh ấy chăm sóc hoa cỏ cũng rất ra dáng, sau mạt thế, thời tiết biến hoá cực đoan, ăn được rau quả cũng rất khó khăn, có dị năng này của An Ngu, chúng ta có thể ăn được trái cây, rau củ tươi mới rồi."
Mọi người lại tuỳ ý nói mấy câu suy đoán về việc k1ch thích dị năng, xe chạy tiếp hai tiếng, bọn họ dừng xe bên lề trên đường cao tốc mênh mông không người, tạm thời nghỉ dưỡng sức và ăn gì đó.
Bọn họ thu thập đủ đồ, lúc ở nơi trong lòng hốt hoảng này, dùng thức ăn lấp đầy bụng, đúng là một món có thể tự trấn an chuyện của mình, cho nên tất cả mọi người ăn không ít.
Nhất là Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt biết thức ăn cần sau khi biến dị sẽ tăng lên gấp bội, cô vừa từ từ gặm bánh mì vừa cho anh ăn đủ loại.
Phương An Ngu không ăn như hổ đói nhưng tốc độ cũng không tính là chậm, mấy chiếc lá cây trên đầu anh, ẩn bên trong tóc, không nhô ra bên ngoài, nếu không đưa tay ra đẩy thì rất khó phát hiện.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh thì muốn cười, lúc nào cũng nắn bó p mặt anh, véo tai anh chẳng hạn, bình thường khi chính mình đối mặt với Phương An Ngu sẽ lầm bà lầm bầm, nhưng trước kia anh không nghe được, bây giờ tất cả đều được phiến lá nhỏ trên đỉnh đầu anh phản hồi thông tin lại cho anh.
"Chao ôi nhỏ như vậy..."
"Giống như một bé heo vậy, ăn..."
"Thật là xinh đẹp..."
Phương An Ngu ăn ăn, mang tai đỏ lên, có điều Quân Nguyệt Nguyệt không để ý lắm, chỉ là lòng ngập tràn, mắt chan chứa nhìn Phương An Ngu cúi đầu đang ăn gì đó, cực kỳ hiếm lạ.
Ăn xong, nghỉ ngơi dưỡng sức trong thời gian ngắn, mọi người lại lên đường một lần nữa, ý định ban đầu của bọn họ là lái một mạch tới Bình Xuyên, nhưng lúc đi được nửa đường, chiếc xe đi theo sau bọn họ bị hư một bánh.
Vẫn có dự phòng nhưng đổi ra lắp lại cũng cần tốn không ít thời gian, vừa đúng cũng đã chạng vạng tối, bọn họ dứt khoát dừng xe ở bên đường tiện thể ăn gì đó.
Ánh chiều tà như lửa thiêu đốt hơn nửa góc trời, Quân Nguyệt Nguyệt tựa vào bả vai Phương An Ngu tiếp tục gặm bánh mì, cùng Phương An Ngu đối mặt với nắng chiều, híp mắt tắm nắng, bình thường cô không thích thứ gì quá, lúc này ăn cũng không ít, dù sao thứ này, sau này muốn ăn nữa cũng chỉ có thể nhờ vào chính mình ra tay.
Hơn nữa ở cùng một chỗ với Phương An Ngu thế này, những hốt hoảng vì mạt thế tới lúc đầu của Quân Nguyệt Nguyệt đã được giải quyết hoàn toàn, bọn họ nhìn thì giống như đang bỏ trốn, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy, bọn họ tưởng chừng như đang ở hưởng tuần trăng mật.
Chỉ có điều tuần trăng mệt này vô cùng mạo hiểm, nhất định khiến bọn họ khó quên suốt đời.
Lúc bánh mì còn dư lại một miếng cuối cùng, môi Phương An Ngu rơi vào trên trán Quân Nguyệt Nguyệt, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh hoàng hôn ngập tràn chiếu vào anh tựa như mặt trời bé con, trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt mềm mại thành một miếng kẹo bông gòn màu đỏ ấm, chỉ cần li3m nhẹ một cái sẽ hoà tan trong ngực Phương An Ngu.
Chẳng qua bầu không khí tốt đẹp như vậy đã nhanh chóng bị một tiếng xe thắng gấp chói tai đâm thủng, xe dừng ngay bên cạnh bọn họ, là một chiếc xe hơi nhỏ, một đám người ngồi ven đường ăn gì đó đều có phần cảnh giác đứng lên, cửa xe đó mở ra, ba người trong xe bước xuống đối mặt với đám Quân Nguyệt Nguyệt, hai bên đều lập tức ngây người.
Quân Nguyệt Nguyệt khiếp sợ nhìn Ngọ Chấn Phi người đầy máu me, vẻ mặt chật vật, rõ là một ngày trước lúc anh ấy chia tay bọn họ ở cửa khách sạn vẫn là hình người dáng người mới có một ngày thôi, sao đã biến thành thế này.
Đứng đẳng sau anh không phải ai khác mà chính là sĩ quan quân đội họ Trương kia, khi ông ta xuống xe cũng nhảy bằng một chân, trên đùi có quấn băng vải, máu từ băng vải chảy ra, con bé tên Kiểu Kiều kia đang gắng đỡ ông ta, không để ông ta ngã xuống.
Ba người chật vật không chịu nổi cùng với đám người vẫn đang ăn uống tạo nên đối lập rõ ràng, Quân Nguyệt Nguyệt còn chưa mở miệng, Ngọ Chấn Phi đã đột ngột chạy về phía cô, hình như định duỗi tay ôm cô nhưng lại ngại bản thân đang máu me đầy người nên dừng trước mặt Quân Nguyệt Nguyệt, chỉ là nước mắt rơi xuống tí tách, giọng nghẹn ngào nói, "Duyệt Duyệt, bọn anh gặp phải rất nhiều tang thi tụ lại với nhau đồng thời tấn công, mấy người kia… Mấy người kia đã chết rồi, Minh Trân cũng…"
Lông mày Quân Nguyệt Nguyệt dựng lên, giai đoạn đầu của mạt thế, tang thi không thể hình thành sóng tang thi, chẳng lẽ mới vẻn vẹn một ngày trôi qua mà đã xuất hiện tang thi cấp hai rồi?
"Đi mau, chúng ta phải đi mau lên! Bọn chúng đã ở phía sau rồi, vẫn luôn đuổi theo xe của bọn anh, có mấy con có tốc độ vô cùng nhanh..."
Rõ ràng Ngọ Chấn Phi bị dọa sợ, nói chuyện lộn xộn, nhưng rất nhanh, không đợi Quân Nguyệt Nguyệt và mọi người phản ứng quá nhiều, một tiếng gào thét của tang thi đã phá vỡ hiện tượng giả ánh chiều tà ấm áp này.
Chỉ có thể nghe được tiếng động mà vẫn không thấy được bóng dáng trên đường đằng xa, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt tin tưởng Ngọ Chấn Phi, nhìn dáng vẻ thảm hại của anh và hai người may mắn còn sống duy nhất kia, cũng biết tuyệt đối không thể xem thường tình huống lúc này, cô lập tức bảo Lịch Cách ra lệnh cho tất cả mọi người lên xe, Ngọ Chấn Phi và cả hai người may mắn còn sống kia đều được đưa vào bánh xe đã được sửa xong xuôi, mọi người nhanh chóng lái xe rời đi, xe tải lớn nhanh chóng lao vùn vụt trên mặt đường bằng phẳng.
Ban đầu, thi thoảng bọn họ vẫn có khả năng nghe được tiếng gào thét của tang thi, Quân Nguyệt Nguyệt không hề nghi ngờ chút nào nhóm tang thi có thể tập kích bất ngờ xa nghìn dặm, chúng nó vốn không có cảm giác, dù có chạy gãy chân, nếu quả thật có tang thi cấp hai chỉ huy thì cho dù là bò cũng sẽ bò không dừng lại.
Có điều tốc độ của xe tải lớn cuối cùng vẫn nhanh hơn một chút, bọn họ nhanh chóng không nghe được tiếng động của tang thi nữa, xe tải chạy một mạch, không biết ai lái xe đằng sau nhưng người lái xe trước là Phương An Yến, cậu vẫn luôn yên lặng lái, có lẽ là thật sự chịu không nổi nữa mới nghiêng đầu qua đánh thức Cơ Phỉ đang ngủ bù ở bên cạnh, "Anh hơi khó chịu, không nhìn rõ đường, em..."
Cơ Phỉ vốn là người giỏi ngủ ở mọi lúc mọi nơi, lại vừa có khả năng canh gác đồng thời giữ gìn thể lực.
Lúc này trời đã tối, Phương An Yến vừa mở miệng cô nàng lập tức mở mắt nghiêng đầu nhìn về phía cậu, trong mắt không có chút mê man và hờn dỗi của cô gái ngủ không tỉnh nào, ánh mắt sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra đâm một tang thi đi lại.
Ngược lại Phương An Yến bị dọa hết hồn, đầu óc mơ màng do sốt cũng tỉnh táo hơn chút, có phần dở khóc dở cười, nói, "Em ngủ ngon không?"
Cơ Phỉ yên lặng đưa tay sờ đầu cậu, sau đó quay đầu đối diện với ánh mắt của Quân Nguyệt Nguyệt cũng bị đánh thức, "Anh ấy sốt, có phải sắp biến dị hay không?"
Quân Nguyệt Nguyệt lập tức tỉnh táo, "Chắc là vậy."
Xe dừng lại ở một bên, Phương An Yến định xuống xe đổi vị trí cho Cơ Phỉ thì Quân Nguyệt Nguyệt cũng đi theo xuống, cô động đậy một cái, Phương An Ngu cũng tỉnh theo, kéo tay áo cô mơ mơ màng màng xuống cùng.
"Anh..." Quân Nguyệt Nguyệt thấy anh dụi mắt, cầm điện thoại ra gửi giọng nói vào, "Anh đi xuống làm gì? Đi tè ư?"
Phương An Ngu không nhìn đã gật đầu, Quân Nguyệt Nguyệt đang vội đổi vị trí cho Phương An Yến nên không chú ý anh không nhìn đã gật đầu, chỉ một thân cây ở ven đường cách đuôi xe không xa, anh bèn ngoan ngoãn đi về phía cái cây kia.
Quân Nguyệt Nguyệt hơi hé nụ cười, đi nhanh đến trước xe, hướng về phía Cơ Phỉ đỡ Phương An Yến, nói, "Hai người lên sau xe đi, vừa nãy tôi đã xem thử, không xa lắm, tôi lái cho."
Lịch Cách cũng nghe được tiếng, khẽ khàng thả Quân Du xuống, định thay thế chỗ tài xế, có điều đối mặt với Quân Nguyệt Nguyệt thì cô nói, "Còn không xa lắm là vào Bình Xuyên rồi, anh xem đường Bàn Sơn ra sao."
Anh ấy nhất thời nuốt một ngụm nước miếng, có một lần anh chạy như gió lốc, chính là lần vượt qua đường Bàn Sơn, nhưng lúc định bụng cố chấp thì Phương An Ngu vừa đi vệ sinh trở lại, chủ động ngồi lên vị trí ghế phụ lái, ngoan ngoãn ở trong chờ Quân Nguyệt Nguyệt.
Cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt lái xe, cũng may đời trước cô đã từng chạm vào loại xe này rồi, lái một lúc là quen, có điều lái tới một đoạn đường, Phương An Ngu lấy điện thoại di động ta, đột nhiên gõ một đoạn chữ cho cô xem, cô nghiêng đầu nhìn một cái, trong lòng chợt nhảy lên.
Trên điện thoại hiển thị - Trong rừng cây có gì đó, vừa rồi anh nhìn thấy.
Phương An Ngu vừa để điện thoại xuống thì bất thình lình có một bóng đen ở bên cạnh vọt đến, trực tiếp nhắm thẳng bổ nhào lên kính chắn gió.
Gần như cách kính chắn gió, đúng lúc mặt đối mặt với Quân Nguyệt Nguyệt, là một con khỉ mắt đỏ tươi!
Cùng lúc đó, khỉ đếm không hết từ trong bụi cây xông tới, chạy về phía hai chiếc xe hàng lớn mà nhảy lên, mấy người trong xe cũng ngồi thẳng lên, chỉ có Phương An Yến đã hôn mê, đang nhíu chặt mày, gối lên đầu gối của Cơ Phỉ.
Trước khi mạt thế tới, động vật nuôi trong nhà đã chết số lượng lớn, nhưng động vật hoang dã lại hoàn toàn ngược lại, khu vực này là rừng bảo hộ, bên trong đúng là nơi bầy khỉ sống thành đàn, nhưng bình thường nghịch ngợm nhất cùng lắm chỉ là nhảy lên đường, đòi chút đồ ăn với người qua đường, cũng sẽ không quá trớn quá, bình thường được cư dân mạng chụp ảnh đăng trên mạng, khen ngợi chúng vừa lanh lợi vừa đáng yêu, không giống con khỉ trên đường du lịch một nước nào đó, chỉ biết trộm đồ, cướp đồ, thậm chí là quấy nhiễu người.
Nhưng một khi những con vật bé nhỏ đáng yêu này từ khỉ bình thường thành khỉ tang thi, từ đáng yêu này hoàn toàn không có xíu xiu quan hệ với chúng nó nữa.
Bình bình bình, liên tục có khỉ nhảy lên xe, Quân Nguyệt Nguyệt bị đám khỉ nối tiếp nhau sắp nằm sấp đầy kính chắn gió khiến không thể không dừng xe lại, xe đằng sau trước đó cũng dừng trước đám các cô một bước, đỗ ở không xa, đám khỉ đánh hơi được mùi, ngửi thấy hơi thở của người sống đang được phủ dưới tấm bạt đậy hàng, đã bắt đầu điên cuống xe vải bạt, hơn nữa còn đập vào kính chắn gió và cửa xe.
Tiếng kêu chói tai này thay nhau vang lên, đằng sau nhanh chóng vang lên tiếng súng, sau đó là tiếng thét chói tai lớn hơn, thậm chí có người nhảy từ trong thùng xê chạy trên đường, nhanh chóng bị đám khỉ nhào tới.
Người trong xe đối mặt với nhau, đằng sau đều là đồng bọn ở căn cứ tương lai của bọn họ, không thể bỏ mặc, vả lại nhiều con khỉ liên tiếp dùng đầu đụng vào kính chắn gió, vỡ ra chẳng qua là chuyện sớm muộn, xe tải lớn chứa hàng hóa, không thể điên rồ mà bỏ lại giống như xe con, không quăng được đám khỉ nổi điên này đi thì chỉ có thể giết cả đám mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng đám này còn phiền phức hơn tang thi, chúng nhanh nhẹn hơn tang thi nhiều, mọi người bắt đầu nhanh chóng trang bị cho mình, bảo đảm cho quần áo của mình che được da hết mức, đề phòng bị cào bị thương dẫn tới biến dị.
Đằng sau lại truyền tới tiếng súng nổ, sau đó lại là một trận thét chói tai nát lòng. Phương An Yến ngủ mê man, người có sức chiến đấu chỉ còn lại Lịch Cách, Cơ Phỉ và Quân Nguyệt Nguyệt.
Ba người trang bị xong xuôi một cách nhanh chóng, Quân Nguyệt Nguyệt dặn Phương An Ngu ngoan ngoãn đợi trong xe, sau đó nhảy xuống xe cùng với Lịch Cách và Cơ Phỉ, Cơ Phỉ và Lịch Cách đi giúp đỡ chiếc xe chở người ở đằng sau, còn Quân Nguyệt Nguyệt thì xoay người kéo chân sau một con khỉ vẫn đang đụng vào kính cửa xe lại, trực tiếp kéo thẳng xuống đất, đâm một dao vào sọ não.
Hai con khỉ khác ngửi thấy mùi trên người cô cũng không đâm đầu vào kính nữa mà nhào về phía cô.
Quân Nguyệt Nguyệt bịt kín trên dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt, không chút hốt hoảng, giơ tay lên trực tiếp dùng dao găm hướng theo miệng há hốc của một con khỉ nhào về phía cô đâm vào trong miệng.
Nhưng có hai con khỉ, cô nâng một tay khác lên, đề phòng một con khỉ khác, nhưng không biết nguyên nhân gì, con khỉ trước đó đang đến gần cô đột ngột dừng lại, hình như là đang ngẩn người ra, cô đâm chết con này ném xuống, con khỉ khác kia ánh mắt đỏ tươi còn đang nhìn chằm chằm cách đó không xa, không động đậy ngồi xổm trên mui xe.
Quân Nguyệt Nguyệt không bỏ lỡ cơ hội này, chân đạp thanh bảo hiểm của xe linh hoạt xoay người lên, lập tức giải quyết con khỉ đang ngẩn người này bằng một dao.
Phương An Yến nằm quằn quại trên ghế xe, hình như là rất đau đớn, Quân Du có hơi hoảng sợ nhìn bên ngoài, lấy tay lôi phần vai áo của cậu, đề phòng cậu lăn xuống sàn xe. Phương An Ngu quay lưng về phía bọn họ, nhắm mắt lại cảm giác được số lượng khỉ tang thi xung quanh, đồng thời thử khống chế chúng.
Sắc mặt anh tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán xuôi theo gò má chảy xuống, động tác của đám khỉ hơi chậm lại một ít, việc này cho đám Quân Nguyệt tranh thủ thời gian rất ngắn ngủi, nhưng thời gian ngắn ngủi này đã đủ cho bọn họ phản kích một cách điên cuồng.
Phần lớn người trong thùng xe vẫn còn rụt lại bên trong, nhưng cũng có một bộ phận người khác đã cầm vũ khí xông ra, đàn ông đàn bà đều lẫn lộn trong đó, đứng ở bên cạnh tấm vải bạt bị xe, vung vẩy vũ khí vật lộn với khỉ, bảo vệ người bên trong.
Nhưng hai người nằm trên đất ở của xe đằng sau, mặt mũi bị khỉ giằng xé thay đổi hoàn toàn, mà Cơ Phỉ nhanh mắt nhờ vào đèn đuôi xe phát hiện ra hai người này không phải chết do bị khỉ cắn xe mà là chết do đạn.
Người trong xe lại nối tiếp nhảy xuống, dựa lưng vào cùng với đám Quân Nguyệt Nguyệt hình thành một tổ hợp chiến đấu cùng hướng ra bên ngoài, giống bổ dưa thái rau vậy làm động tác của đám khỉ bắt đầu trở nên chậm chạp, nhanh chóng tiêu diệt được hơn phân nửa.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện động tác của đám khỉ đột ngột tăng nhanh không rõ vì sao, có người đứng trên xe bị khỉ cào, sau đó lại là một tiếng súng vang lên, người đang bảo vệ người đằng sau đánh xáp lá cà, bị súng bắn trúng sau lưng từ trên xe ngã xuống.
Mọi người đang chiến đấu với ánh mắt đỏ máu y chang đám khỉ quay đầu nhìn. Mấy người lúc trước đang đứng ở bên cạnh tấm vải bạt liều mạng với khỉ, sững người một chút sau đó cũng thét lên ném vũ khí đi, rút về bên trong vải bạt.
Con mẹ nó, thế này thì dù bị thương không phải biến dị cũng sẽ bị đồng bọn gi ết chết, tại sao bọn họ phải đánh bạt mạng tới lui chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT