Có điều Quân Nguyệt Nguyệt nhìn ráng chiều mãi bên ngoài, cũng hơi nhức đầu, cứ dỗ như vậy có được không? Nhưng bây giờ là mùa đông mà, hoa cỏ bên ngoài vẫn còn sum suê như vậy, thật sự làm tiếp được sao?
Lúc ăn cơm tối, Quân Nguyệt Nguyệt với Phương An Ngu đi xuống, ông cụ Quân cũng đã ngồi đó rồi, bởi dẫu sao cũng là giao thừa, thức ăn rất phong phú, chẳng qua là Lịch Cách ngồi đối diện Quân Nguyệt Nguyệt, trên mặt có dư hai vệt móng tay, đỏ tươi, tuy không rách nhưng vẫn sưng rất lớn.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Quân Du lịch sự ăn đồ ăn, thật không nghĩ tới cô em gái này của mình nhìn thì là đóa hoa mềm mại, kết quả thực tế lại là một bé mèo hoang, cào người rất dữ dội.
Bữa cơm tối ấm áp, hài hòa, không biết có phải ông cụ Quân đổi tính hay không mà thật sự giống như một người ông nội, bắt đầu hòa ái, rất hiển nhiên việc này giúp Quân Nguyệt Nguyệt và Lịch Cách thở phào nhẹ nhõm.
Ăn cơm xong, Lịch Cách chủ động nhắc đến chuyện hủy bỏ đính hôn, chuyển mối quan hệ giữa hai nhà thành hợp tác, ông cụ Quân cũng chỉ yên lặng chốc lát rồi gật đầu một cái.
Lịch Cách đã không còn người nhà, mỗi dịp năm mới đều cùng trải qua với đám anh em kia, nhưng lần này dù anh em của anh ấy gọi điện thoại cỡ nào, anh ấy cũng mượn cớ ở cùng với chị dâu bọn họ, cứ thế ở lại nhà họ Quân không đi.
Chỉ là mỗi lần đi khiêu khích Quân Du đều bị thương, nán lại nhà họ Quân đến ngày mùng năm. Anh ấy đã sắp thành một loại keo da chó, mỗi lần Quân Nguyệt Nguyệt thấy anh cũng không nhịn được muốn phát ra nụ cười chế giễu không chút kiềm chế hay chút lễ phép.
Có điều mặt dày mày dạn như vậy cũng không phải không có chút xíu hiệu quả nào, Quân Nguyệt Nguyệt cũng là con gái, tất nhiên có thể nhìn ra có lẽ Quân Du đối "anh rể tương lai" xun xoe trước đó không hề có chút thiện cảm nào, nhưng bây giờ mỗi lần đối diện với cái "đồ lưu manh" này cũng sẽ mặt đỏ tới mang tai, đóa hoa mềm mại tốt tính như vậy có lần còn mắng chửi người thật sự khiến Quân Nguyệt Nguyệt khiếp sợ một trận.
Lịch Cách kiên nhẫn không từ bỏ, đánh không cãi lại mà mắng không đánh lại mà chỉ sáp đến bên cạnh em gái cô, không bị ảnh hưởng xíu nào.
Còn trong chuyện công ty, từ mùng hai đã bắt đầu không khách sáo với Quân Nguyệt Nguyệt, mặc dù cô chiếm giữ thân phận chủ nhà họ Quân nhưng một ít chuyện cũng đưa cho Quân Du xử lý, ông cụ Quân còn hỏi cô có ý gì, Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Ông cứ yên tâm, cháu vẫn giữ lời, cháu thấy con bé cũng nhàn rỗi khó chịu nên để cho em ấy làm chút việc, dù sao tương lai nhà họ Quân cũng là hai chúng cháu."
Ông cụ Quân nghe xong lời này thì lặng im rất lâu mới thoải mái cười một tiếng, gật đầu, cuối cùng cũng buông vướng mắc trong lòng đối với việc này xuống, đã không phải là bọn họ thời kì đó, thời gian vì quyền lực và đồng tiền mà kéo nhau đến chảy máu vỡ đầu mà ông cụ trải qua rõ ràng không tồn tại, cũng là thứ ông muốn tránh đi trước kia, ông cụ híp mắt tựa vào giường, nếu như là như vậy, ông có thể yên tâm xuống mồ, đi xuống khai báo với con gái và con rể ông rồi.
Bởi vì hiện tượng thời tiết khác thường, mùa đông này trực tiếp không được luân phiên, cho nên sau tết làng du lịch lập tức được xây với khí thế ngất trời, Quân Nguyệt Nguyệt cuối cùng nghẹn tới nghẹn lui, lại nghĩ ra biện pháp tốt thật, đó chính là đem những vật tư tích trữ kia xử lý bảo đảm giá trị tiền gửi, ví dụ lượng lớn đồ xa xỉ phẩm, tiếp đó ví như đồ dùng hàng ngày, tất cả đều được quyên tặng ra ngoài.
Quyên tặng đồng thời tuyên bố hủy bỏ đính hôn giữa hai nhà.
Hai chuyện buộc cùng một chỗ, Bình Xuyên và Khâu Hải thật sự bàn tán sốt xình xịch một đợt.
Như thế trên thực tế cũng là một loại làm quảng cáo khác, hơn nữa so với dự đoán của Quân Nguyệt Nguyệt, hiệu quả còn tốt hơn quảng cáo.
Vừa hủy bỏ đính hôn, Quân Nguyệt Nguyệt đã tranh thủ thời gian kết hôn lại với Phương An Ngu. Ngày hai người kết hôn vạn dặm không có mây, hai người đi trên đường lớn, thiếu chút nữa bị nướng đến bốc cháy, Quân Nguyệt Nguyệt lấy túi xách che nắng, nhìn kem ốc quế Phương An Ngu cầm trong tay, li3m từng ít một, một tay dắt cô, nhìn hết chỗ nọ chỗ kia trên đường, nhuộm tóc vàng rực cộng uốn tóc lại một lần nữa khiến anh giống như một con búp bê nhân bản đi lại được thổi phồng lên, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối trăm phần trăm.
Cô cũng nhuộm tóc vàng, uốn tóc, hơn một cái là da cô trắng, dáng dấp đẹp đẽ chói mắt, hoàn toàn có thể sánh nổi, hai người đi cùng nhau trở thành hai nhóc con làm dáng nhất cả con phố..
Chẳng mấy chốc đã là tháng năm, giữa hè, hai kỳ công trình của làng du lịch đã xong, chỉ còn việc hoàn tất. Khoảng thời gian này Quân Du vào công ty, làm phụ tá cho chị mình, Quân Nguyệt Nguyệt thường "chểnh mảng trách nhiệm" ném nhiều việc cho cô em, đưa Phương An Ngu đi khắp nơi. Dù sao nhìn qua Quân Du cũng rất thích, hơn nữa có keo da chó ân cần theo đuôi giúp cô ấy chia sẻ công việc.
Quân Du đã bắt đầu quen với chân giả, sau khi phẫu thuật, một bên chân bị cưa đến bắp đùi, một bên cưa đến cẳng chân, lúc đầu mới thử rõ ràng là đau đớn không chịu nổi, vậy mà đến khi ấy Quân Du lại kiên trì đến bất ngờ. Mỗi lần Lịch Cách đi cùng cô đến trung tâm phục hồi, thời gian lâu, thi thoảng có lần có vấn đề chậm trễ không đi được, tâm trạng Quân Du đã bắt đầu không yên.
Có điều cô ấy khó chịu không nói, trong lòng lại rất mâu thuẫn, thời gian dài như vậy, Quân Du cũng biết trước kia Lịch Cách cố ý kích bác mình, cũng biết anh ấy là một người đàn ông tốt, thông minh, láu lỉnh lại vừa có trách nhiệm có nhiệt huyết. Điều cô mâu thuẫn là dù gì chính mình có khiếm khuyết nhưng nhìn chị gái và anh rể sống chung với nhau vui như vậy cũng không tự ti, chỉ là sợ lòng người quá dễ dàng thay đổi.
Ngày hôm sau lúc Lịch Cách xuất hiện, ánh mắt Quân Du có chút né tránh anh ấy, Lịch Cách quá nhạy cảm, giống như người thành tinh*, ngày hôm đó khi Quân Du vừa rèn luyện ra mồ hôi cả người, đứng không vững nổi nữa thì ôm lấy cô.
*Nhân tinh: Ý nói người rất có mắt nhìn, rất khôn khéo, tinh tế với việc đời, không giỏi lừa gạt, giải quyết công việc linh hoạt, chưa từng chịu thua thiết. Ở đây ý chỉ người tinh tế, Quân Du chỉ hơi né tránh Lịch Cách đã đoán được phần nào.
Thật ra hai người cũng ôm rất nhiều lần, có điều lần này Lịch Cách ôm lại khác, không phải ôm cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi, mà là anh ngồi trên ghế, ôm cô trên đùi mình, lại còn là kiểu mặt đối mặt. Quân Du trợn mắt, tóc cũng ướt sũng do mồ hôi chảy ra dính trên mặt, "Anh làm gì vậy, buông ra..."
Lịch Cách xích lại gần, dùng chóp mũi cọ xát chóp mũi của cô ấy, "Yên tâm đi, không có khả năng bắt nạt em ở đây."
Giọng anh trầm thấp, "Anh hỏi em, rốt cuộc em có thích anh đây không?"
Quân Du không lên tiếng, Lịch Cách lại hỏi tiếp, "Hay là năm đó, rốt cuộc em có muốn tán anh không?"
Cô cắn môi, mặt đỏ lên, Lịch Cách bưng gò má nhễ nhại mồ hôi của cô, cười khẽ, "Thẹn thùng? Anh chờ em suy nghĩ cũng lâu vậy rồi, em không nói cũng được, anh có thể tiếp tục chờ, nhưng dù thế nào cũng phải để anh nếm chút ngon ngọt chứ..."
Anh ấy nói xong, nâng đầu cô, không cho từ chối mà đè lên môi Quân Du.
Nụ hôn của Lịch Cách không hề uyển chuyển, không hề ngây ngô, Quân Du bị đầu lưỡi linh hoạt của anh ấy quấy nhiễu đến trí não không xoay vòng được, không thể làm gì khác ngoài bám vào bả vai anh.
Đến giữa chừng thì Lịch Cách tạm thời buông Quân Du ra, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta một cái rồi nói, "Thật ra năm đó anh rất hối hận."
Không phải hối hận việc lý do đó cự tuyệt Quân Du mà là hối hận không làm quá hơn một chút.
"Nếu như lúc ấy anh hôn em đến đầu óc choáng váng thế này," Lịch Cách cười một tiếng, "Thì khẳng định lúc em vừa nhìn thấy anh đã nhận ra anh luôn rồi."
Mặt Quân Du đỏ như máu, giơ tay lên véo tai anh ấy một cái, xấu hổ chôn đầu vào bả vai Lịch Cách.
Cái đồ khốn kiếp này!
Hôm nay Lịch Cách vui vẻ khác thường, việc này coi như cuối cùng cũng thu phục được đóa hoa mềm mại. Nhưng anh ấy còn chưa kịp hôn nồng nàn thêm một chút, nghiên cứu thử xem lúc nào có thể tiến thêm một bước, rèn sắt nhân lúc còn nóng biến cô thành người của mình thì Quân Du đã chong đèn thức trắng đêm bắt đầu xử lý chuyện công ty nhà họ Quân. Lịch Cách thương cô, chong đèn thức đêm cùng cô, nhưng trong lòng mắng Quân Nguyệt Nguyệt đến chết, còn nhắn tin mắng cô bỏ mặc nhân sự.
Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt không nghe được, cô đang dẫn Phương An Ngu đến sân chơi, nhưng vẫn là lần đầu tiên tới vào buổi tối, cô lái xe điện đụng, đụng nhau với Phương An Ngu, hoàn toàn không nghe được tiếng tin nhắn.
Phương An Ngu cực kỳ vui vẻ, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh đèn ngũ sắc sặc sỡ ở sân chơi, chỉ là không nghe được tiếng tin nhắn, đến lúc Phương An Ngu ngồi chơi ngựa gỗ xoay vòng, cô lại nghe thấy điện thoại kêu lên.
Quân Nguyệt Nguyệt nghe máy, là Phương An Yến.
"Cô có thể trở lại một chuyến với anh tôi không? Bệnh tim của bố tôi tái phát, nhập viện," Tiếng Phương An Yến rất sốt ruột, bên cạnh còn có giọng nói lảm nhảm lải nhải của mẹ Phương, hình như là đang chửi ai đó.
"Bây giờ tao sẽ báo cảnh sát, mày cái con người này phạm tội giết người!" Mẹ Phương liên tục nói lời hung ác với Cơ Phỉ sau lưng Phương An Yến, cô nàng lại thờ ơ đứng chống nạnh, sắc mặt u ám, Phương An Yến cúp điện thoại xong, không nhịn được nữa mà quát lên với bà ta, "Đủ rồi!"
Mẹ Phương im miệng, nhất thời ch ảy nước mắt ra, "Mẹ nuôi con lớn như vậy, con lại có thể bênh vực người ngoài... Anh con cũng vậy, rốt cuộc mẹ nuôi hai đứa là vì cái gì chứ... hu hu hu..."
Phương An Yến mím chặt môi, mẹ Phương càng khóc dữ dội, thu hút người trên hành lang, bố cậu vẫn còn trong phòng bệnh vừa mới ổn định lại, cậu day trán thì Cơ Phỉ chợt mở miệng, "Nuôi anh ấy không phải vì bán ư?"
Tiếng mẹ Phương tắc nghẹn, Cơ Phỉ nói tiếp, "Anh ấy đã bán cho tôi, nếu không phải thì bà cho là tiền quay vòng vốn của nhà các người đột nhiên nhiều hơn là nhân bánh trên trời rơi xuống sao? Đó cũng là tiền tôi phạm tội giết người kiếm được, tôi thấy bà còn mua túi xách mới, không phải là dùng rất hài lòng đó sao?"
Cả người mẹ Phương run rẩy, chỉ chỉ Cơ Phỉ rồi lại trợn mắt nhìn Phương An Yến, "An Yến, con..."
Lần này Phương An Yến thật sự lạnh lòng rồi, thời gian này bố mẹ cậu ba lần bốn lượt muốn giới thiệu một cô con gái của một doanh nghiệp châu báu ở thành phố Khâu Hải cho cậu. Phương An Yếnđã từ chối nhiều lần nhưng vẫn bị ép hẹn bữa ăn.
Là chiêu bài xây dựng quan hệ hợp tác, người lớn hai bên cũng đến cuộc gặp gỡ đó, Phương An Yến đi mới biết, vừa vào phòng đã đối diện với ánh mắt của cô gái cười khanh khách kia trong lòng lập tức lạnh xuyên thấu.
Đúng lúc ấy, Cơ Phỉ làm nhiệm vụ hai người quay lại, lúc đến tìm Phương An Yến, cậu đang tranh cãi với người nhà, cô nàng vừa nghe đã nổi giận, bất thình lình xuất hiện dùng súng chĩa vào bố Phương đang bắt cóc đạo đức Phương An Yến, nói người là của cô nàng, cả đời bố Phương làm thương nhân, trải qua gió tanh mưa máu toàn ở trên thương trường, làm ăn đàng hoàng, đâu ra những thứ kêu đánh kêu giết đó.
Thấy Cơ Phỉ cầm súng thật đã sợ đến mức phát bệnh tim tại chỗ.
Nhưng rất quái lạ, Phương An Yến không những không trách cô nàng, mà lúc cô nàng xuất hiện lại mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng ỷ nại vào một người nào, cảm giác này không tốt đẹp gì cho lắm, nhưng khi Cơ Phỉ đứng sau lưng cậu, Phương An Yến cảm thấy yên tâm.
Đến buổi tối hôm sau Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu mới tới, lúc đến bố Phương đã không sao rồi, chẳng qua là vẫn cùng với mẹ Phương hai người cùng mắng Phương An Yến như trước, mắng cậu bất hiếu.
Có điều Quân Nguyệt Nguyệt đến một cái, hai người lớn này lại không lên tiếng, lúc cô và Phương An Ngu kết hôn lại, phần hợp đồng kèm theo kia, gần như chính là mua con trai của bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT