Chỗ này là nơi ông cụ Quân chuẩn bị cho Quân Du, làm từ sớm để chờ cô ấy quay về, cũng vì ở nơi đây chờ Quân Du mà chỗ này ngoại trừ cô và ông cụ Quân ra, ngay cả Quân Du vẫn chưa về cũng không biết.
Nếu là gõ cửa Quân Nguyệt Nguyệt cũng không nỗi hốt hoảng, nhưng ổ khóa bị xoay thì đây chính là mở cửa.
Trong đầu cô nổi dậy báo động, phản ứng đầu tiên chính là kéo Phương An Ngu thật nhanh chạy về phía phòng mình, mở tủ quần áo hai người vừa mới bừa bãi, cuống quýt nhét anh vào, sau đó nắm ngón tay giơ lên bên miệng, tỏ ý Phương An Ngu nhất định không được gây tiếng động, hai tay khoanh trước ngực, sau đó đóng cửa tủ lại, ra hiệu anh không nên đi ra.
Chuyện đến vội vàng, trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt cũng không chắc, không biết Phương An Ngu có hiểu ý của cô không, nhưng lúc này cửa đã mở, có tiếng người nói chuyện từ cửa truyền tới.
"Cẩn thận một chút, đừng để đập đầu." Đây là giọng của một người đàn ông xa lạ.
Quân Nguyệt Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng để mình đi lên bình thường, mở cửa đi ra ngoài, thấy mấy người vây quanh một cái cáng cứu thương đi vào, người nằm trên băng ca chính là Quân Du.
Cô lập tức vội vàng đi qua, ra vẻ kinh ngạc nói, "Không phải đã nói ngày mai mới trở về ư, chị đang chuẩn bị đi mua vài món đồ."
Quân Du nghiêng đầu nhìn chị gái mình đi tới, nhìn qua sút đi một vòng nhưng tinh thần rất tốt, đôi mắt có thần, cô ấy nhìn về phía Quân Nguyệt Nguyệt cười giải thích: "Là em sốt ruột muốn trở lại, mới bắt bọn họ đưa tới trước. Chị, chị cũng không cần chuẩn bị cái gì cả."
Quân Nguyệt Nguyệt sờ đầu cô ấy một cái, một người cầm chìa khóa trong tay khoác một chiếc áo khoác dài màu trắng, nhìn cô một chút, nhưng vẫn hạ mình cao quý chủ động đưa tay về phía cô: "Chào cô, tôi là bác sĩ đi theo bên cạnh của Quân Du, Thích Vân."
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh ta một cái, đưa tay ra nhanh chóng chạm vào đầu ngón tay của anh ta rồi thu tay lại, nói: "Vất vả cho mấy người rồi."
Thích Văn đeo mắt kính, mắt nhỏ dài sau tròng kính, híp mắt lại rất rõ ràng ở sau lưng cô.
Anh ta là người mà ông cụ Quân thuê tới để chăm sóc đặc biệt cho Quân Du, có điều ngoại trừ việc này ra, sở dĩ lần này về trước thời hạn, cũng là do ông ấy sắp xếp, ông cụ muốn Thích Văn phản hồi lại việc sống chung của Quân Nguyệt Nguyệt và Quân Du, nhất là trước mặt và sau lưng có gì khác biệt.
Chuyện của nhà giàu, Thích Văn cũng đã từng thấy không ít, tiết mục giống kiểu chị em gái đấu đá thế này. Rõ ràng Quân Du ở thế yếu, đồng cảm với những người nhỏ bé yếu đuối là bản tính của đàn ông, thật ra ông cụ Quân không nói gì với anh ta, nhưng lòng anh ta đã tự tưởng tượng ra một vở tuồng kịch. Cộng thêm khoảng thời gian này sống cùng Quân Du, Thích Văn cảm thấy cô ấy ngây thơ, hiền lành lại học rộng, đa tài, giới thiệu cho anh ta hai loại cổ phiếu cũng tăng lên rất khá. Mặc dù cô là người tàn tật nhưng lại dám mạo hiểm đấu tranh với số mệnh bất công, anh ta đã bị hấp dẫn rất sâu bởi tính tình tích cực của cô, cho nên lúc tới Thích Văn đã thầm quyết định trong lòng, nhất định phải nắm được cái chuôi của chị cô ấy, giúp Quân Du một lần nữa lấy được sự tán thưởng và thừa nhận của ông cụ Quân.
Vì vậy anh ta đánh mắt một cái, chỉ huy mấy người khiêng Quân Du vào bên trong căn phòng Quân Nguyệt Nguyệt vừa mới ra khỏi.
"Tôi thấy phòng ngủ này cũng không tệ, Du nhi, em ở chỗ này nghỉ ngơi, tôi đi sắp xếp một lần nữa là được rồi."
Quân Nguyệt Nguyệt tiến lên chặn cửa, "Du nhi, chị đã giữ lại cho em phòng ngủ lớn hướng mặt trời, căn phòng này chị đã ở mấy ngày vừa rồi, rất lộn xộn, cũng chưa dọn dẹp, rất nhiều vi khuẩn, không có lợi cho việc em dưỡng bệnh."
Trái lại, Quân Du không có ý kiến gì, cô nàng ở đâu cũng được, nhưng Thích Văn đột nhiên quái gở mở miệng, "Quân tiểu thư, cô có ý gì đây, tôi là bác sĩ theo kèm của Du Nhi, tôi biết hoàn cảnh thế nào sẽ thích hợp với cô ấy dưỡng bệnh, phòng ngủ này cũng rất phù hợp, chẳng lẽ em gái cô phẫu thuật, cùng lắm là muốn một căn phòng thích hợp để dưỡng bệnh mà cô cũng phải tranh giành với cô ấy sao?"
Những lời này vừa nói ra, bầu không khí nhất thời trở nên kì quái, Quân Du vội nói một tiếng, "Anh Thích Văn, em nghỉ ngơi ở đâu cũng được."
Nhưng Thích Văn vẫn còn chưa thấy Quân Nguyệt Nguyệt đã sa sầm mặt, nói tiếp, "Tại sao ngay cả một cái phòng ngủ Quân tiểu thư cũng không nhường, theo tôi biết, bây giờ cô ấy còn chưa phải là nhà họ Quân…"
"Mẹ nó anh nói lại một lần nữa cho tôi," Việc như thế này Quân Nguyệt Nguyệt, từ trước tới nay cũng chẳng có nhiều kiên nhẫn, đầu tiên cô vừa nhìn đã cảm thấy tên bác sĩ này khác thường, vừa rồi nghe lời anh ta nói, rõ ràng lộ ra ý muốn gây xích mích chia rẽ.
Có điều phòng ngủ này, thật sự không thể để cho Quân Du ở, Phương An Ngu ở bên trong, nếu một lúc nữa anh không đợi được nữa chạy tới, chuyện này sẽ không có cách nào giải thích được.
Chuyện này truyền tới tai ông cụ Quân, sự cố gắng trong khoảng thời gian này lập tức sẽ thất bại trong gang tấc.
"Cái đồ đàn bà giả dối này ở đâu ra gây xích mích chia rẽ tình cảm của tôi với em gái?"
Quân Du lắc đầu như trống bỏi, "Thật sự là em ở phòng nào cũng được."
Mặt Quân Nguyệt Nguyệt không biểu cảm, nói, "Chị đã dọn căn phòng có cửa sổ sát đất lớn nhất cho em, trong đó có để rất nhiều máy kiểm tra, ánh nắng đầy đủ hơn nữa còn có lợi cho bệnh tình và tâm trạng của em, bây giờ lại thành chị giành phòng ngủ với em,"
Cô chỉ Thích Văn, "Nghe cái thứ đồ chơi này nói mấy câu đùa cợt không nam không nữ không âm cũng chẳng dương này, mẹ nó tưởng thế giới này chỉ có mình anh làm được bác sĩ theo kèm sao?"
Trong lòng Thích Văn nghĩ đến mọi phản ứng của "chị gái độc ác" này của Quân Du, gì mà không bằng lòng nhưng vẫn phải chịu đựng, cái gì mà bộc lộ khuôn mặt thật, ngay cả cắn môi khóc một trận gì gì đó đều là chiêu trò từng thấy trong phim truyền hình mà thôi.
Anh ta chỉ không ngờ là Quân Nguyệt Nguyệt lại trực tiếp há miệng chửi người, rõ ràng là một người cao có một mét sáu mấy lại dũng mãnh như giống như một anh chàng cao to lực lưỡng cơ bắp một mét tám, Thích Văn từ nhỏ đã giao thiệp rộng, cũng chưa từng bị người nào mắng khó nghe như vậy nên nhất thời sắc mặt đỏ vọt lên, dáng vẻ đúng kiểu xấu hổ muốn chết.
Nhưng trước mặt Quân Du mà anh ta yêu quý nên không thể vứt mặt mũi đi được cho nên chỉ đẩy mắt kính, ưỡn ngực, muốn tìm lại đất diễn cho mình, rất nhẹ nhàng nói, "Quân tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng, tôi là bác sĩ theo kèm chuyên nghiệp mà ông cụ Quân tìm cho Quân Du, cô không có quyền đuổi việc tôi."
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Thích Văn, bỗng cười có chút xấu xa để lộ hàm răng dày và trắng, "Tôi không có quyền đuổi việc anh, nhưng tôi có thể khiến anh biến thành người cả đời này cũng không làm nổi bác sĩ theo kèm nữa, anh có tin không?"
Cô khoanh tay, nói, "Tôi đã quen giường, tôi ở phòng này mấy ngày, vừa mới có thể tạm ngon giấc, đừng nói thích hợp cho Quân Du dưỡng bệnh, mà là thích hợp,"
Nhìn Quân Du giống như nói chuyện đương nhiên, "Cũng không cho."
Cô lại nhìn về phía Thích Văn, "Tôi nói cho anh, nếu anh mà còn nói tiếp mấy lời quái gở giống như vừa rồi nữa, anh đoán thử xem nếu như tôi khiến anh không thể làm bác sĩ theo kèm nữa, ông nội tôi sẽ cho anh ít tiền để anh cút đi, hay là ra mặt cho anh để tôi cút đi nhé?"
Nếu không phải Phương An Ngu ở phòng ngủ của cô, Quân Nguyệt Nguyệt có thể nhẫn nhịn, dù gì cũng không phải cô đã quen giường, chuyện này cũng không là gì.
Chỉ là sau lưng cô có Phương An Ngu, cô không thể nhường.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn sắc mặt Quân Du trắng bệch, nói tiếp, "Thứ mình muốn, không nên đợi người khác nhường cho mình."
Nói xong, cô nhìn về phía Thích Văn nói, "Anh làm bác sĩ theo kèm chuyên nghiệp như vậy à? Anh định để em gái tôi nằm mãi trên cái băng ca này chờ à?"
Thích Văn giận run người, nhưng không thể không thừa nhận, anh ta sợ lời Quân Nguyệt Nguyệt nói, Thích Văn chỉ là một bác sĩ quèn bình thường, dù trong lòng anh ra cô đã biến thành ác độc bao nhiêu thì cũng vẫn là người anh ta không chọc nổi.
Thích Văn cắn răng chỉ huy mấy người phụ tá đưa Quân Du vào phòng ngủ chính, bắt đầu bận trong bận ngoài mà sắp xếp tất cả, Quân Nguyệt Nguyệt lại nói thêm mấy câu sau đó ngồi ở ghế sô pha phòng khách, trong lúc đó hai lần bắt gặp tầm mắt của Thích Văn thì anh ta đều hoảng hốt né tránh.
Chậc, bị dọa thành sợ hãi như vậy mà còn dám thích nữ chính.
Quân Nguyệt Nguyệt ngồi tượng trưng thêm một lúc, dù sao ở bên này cũng không giúp được gì, nên lại nhẹ nhàng đi về phòng mình, đóng cửa lại.
Vội vàng mở tủ quần áo nhìn Phương An Ngu.
Ban nãy kéo người trốn quá nhanh, hai chiếc điện thoại di động cũng vứt lại trên sô pha, Quân Nguyệt Nguyệt vừa mới ngồi lên ghế đã cầm lên, lúc này nắm mở cửa tủ thì thấy Phương An Ngu ngồi dựa vào bên trong, ôm đầu gối, là tư thế mà mỗi lần cô tìm thấy anh ở phỏng nhỏ bên ban công kia.
Cô cũng thường xuyên làm tư thế này, đây là tư thế tự bảo vệ mình, chỉ là khiến một mình anh trốn trong tủ thời gian lâu như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt bắt đầu thấy áy náy.
Cô bò vào tủ, đưa tay ôm Phương An Ngu, lúc này anh mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, ánh mắt không tin.
Quân Nguyệt Nguyệt hôn anh một cái rồi trả lại điện thoại cho anh, sau đó nhắn tin cho anh --- Em gái em trở lại rồi, không phải mấy ngày trước em đã nói với anh rằng nhà này là do ông nội em sắp xếp chờ em gái phẫu thuật xong, để em ấy ở bình phục.
Phương An Ngu lập tức trợn mắt to một chút, trả lời --- Vậy làm sao bây giờ? Có phải anh không ra được không?
Quân Nguyệt Nguyệt cười một tiếng, ánh sáng trong tủ rất tối, chỉ có ánh sáng tiến vào kẽ hở, miễn cưỡng có thể giúp hai người nhìn thấy vẻ mặt nhau.
- -- Đừng sợ, chờ đến tối bọn họ đi ngủ, rồi em đưa anh đi ra ngoài, bảo em trai anh tới đón, ban nãy em đã nhắn tin cho anh ta rồi.
Phương An Ngu gật đầu, biểu cảm thoáng thả lỏng một chút, không mảy may chút khó chịu nào khi phải đợi trong tủ mấy tiếng liên tiếp.
Sao Quân Nguyệt Nguyệt có thể khiến anh tủi thân, kéo anh ra, lại khóa cửa lại, rồi hai người nằm trên giường, dùng điện thoại di động nói chuyện.
Chân Phương An Ngu vắt lên ngang hông Quân Nguyệt Nguyệt, người cũng đè cô phân nửa, gõ chữ hỏi cô --- Vậy tiếp theo, có phải chúng ta lại không thể gặp mặt nữa hay không?
Quân Nguyệt Nguyệt bị áp sát có chút khó thở, dù thế nào thì Phương An Ngu cũng thật sự là một người đàn ông to lớn, hơn phân nửa sức nặng cơ thể cường tráng đè lên người cô hừ hừ giống như một con cún lại không chịu được mà động đậy một chút.
Trả lời Phương An Ngu --- Đúng vậy, nhưng anh đừng sợ, không bao lâu nữa, chúng ta có thể ở cùng nhau rồi, không tới ba tháng rưỡi nữa, em chắc chắn sẽ tới nhà họ Phương đón anh.
Sau khi đọc xong một hồi lâu Phương An Ngu vẫn chưa trả lời, đến khi Quân Nguyệt Nguyệt thoáng dỗi anh, anh mới trả lời --- Anh sợ anh không kiên trì nổi.
Phương An Ngu luôn thẳng thắn rõ ràng như vậy, anh chỉ nói cảm giác chân thực, ý nghĩ thật sự của mình cho Quân Nguyệt Nguyệt nghe, nhưng khi cô nghe được, mỗi một câu đều giống như lời tỏ tình.
Rốt cuộc là cô đã lượm được bảo bối gì đây?
Trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt ngọt ngào không nói ra được, cọ vào cằm Phương An Ngu, dùng sức kéo eo anh một chút, lúc này mới trả lời --- Em cũng sợ em không kiên trì nổi, có điều chúng ta có thể lén ra ngoài gặp mặt, bảo em trai anh đưa anh ra, em dẫn anh đi sân chơi chơi.
- -- Chắc là anh chưa từng đi tới sân chơi đúng không?
Quả thật Phương An ngu chưa từng tới, anh đã từng thấy trên ti vi rất nhiều lần, từ năm mười mấy tuổi tới khi hai mấy tuổi, vẫn luôn ước ao có thể trải nghiệm một chút, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói với người nhà.
Thật ra cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ nói với Quân Nguyệt Nguyệt yêu cầu gì, ngoại trừ việc hi vọng có thể nhìn thấy cô, Phương An Ngu là một người vô cùng dễ thỏa mãn, bởi vì anh vốn cũng không có yêu cầu.
Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt chủ động nói tới như vậy, anh vẫn không nhịn được hưng phấn đến sáng mắt lên.
Cô chỉ thích dáng vẻ không biết mô tê này của anh, bởi vì ở bạn cùng chỗ với anh, dù làm gì cũng đều thấy mới mẻ, dù làm gì anh ấy cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người đã lên kế hoạch xong xuôi, làm sao để tối hôm nay đi ra ngoài, tính toán xong thời điểm nào trong ngày sân chơi có ít người, báo Phương An Yến đưa anh đi, rồi lại cùng nhau đi chơi trò chơi.
Thậm chí bọn họ cũng đã tĩnh chơi những trò nào, tàu lượn siêu tốc, bánh xe quay, ngựa gỗ xoay tròn, những thứ này cô đều đã hỏi ý kiến Phương An Ngu, bắt anh lựa chọn.
Quân Nguyệt Nguyệt từng ngồi tàu lượn siêu tốc, dùng từ ngữ để miêu tả cái cảm giác đó, hết lần này tới lần khác cũng chỉ có thể nói là rất k1ch thích, thật ra cô nghèo vốn từ, nhưng mà Phương An Ngu tâng bốc nó vô cùng, nghe mà hứng thú bừng bừng.
Nếu không phải Quân Nguyệt Nguyệt biết sắp tới một thế giới như vậy, nếu như không phải vì đón nhận thế giới đó mà chuẩn bị rất nhiều, cô muốn đưa Phương An Ngu đi khắp nơi, ăn rất nhiều đồ ăn trước giờ anh chưa từng ăn, ngắm những cảnh đẹp anh chưa từng gặp, làm những chuyện anh chưa từng làm.
Cô có thể tưởng tượng Phương An Ngu sẽ cao hứng biết bao, chỉ tiếc, thời gian cho cô cũng không nhiều, cô chỉ có thể dẫn anh đi tới chỗ giống như sân chơi vậy thôi.
Hai người nằm mãi ở trên giường, lúc ăn tối dì giúp việc trở lại, nấu cơm xong, Quân Nguyệt Nguyệt lại kéo Phương An Ngu trốn vào trong tủ, đi ra bên ngoài thăm Quân Du một hút, vòng vo một vòng trong nhà rồi cầm cơm tối vào trong phòng mình ăn.
Bởi vì cô thật sự cầm quá nhiều, đến nỗi ánh mắt của dì và Thích Văn đều có chút khác thường.
Có điều Quân Nguyệt Nguyệt cũng không thèm để ý, chỉ nói qua loa, "Đói quá nha... Dì à, dì có thể chiên giúp cháu mấy quả trứng, cháu muốn hai quả lòng đào hai mặt vàng óng."
Dì sững sờ gật đầu, nhìn cô xếp thức ăn thành một núi nhỏ trên khay, tay bà lau lên tạp dề một chút, rồi quay người tới phòng bếp tráng trứng. Còn Thích Văn sau khi bị cô mắng không nể mặt, thật sự không dám chọc tới nàng, nhưng cũng không cản được anh ta mách lẻo báo cáo vô cùng chuyên cần cho ông cụ Quân.
Ví như buổi trưa Quân Nguyệt Nguyệt trở về phòng, Thích Văn kể thêm mắm dặm muối, sinh động như thật, về Quân Nguyệt Nguyệt, không chịu nhường phòng cho Quân Du ở.
Còn nói cô mắng nhiếc mình, uy hiếp mình, lòng đầy căm phẫn nói với ông cụ Quân nhất định sẽ trông chừng cô.
Quân Nguyệt Nguyệt bưng một khay lớn thức ăn vừa vào phòng, Thích Văn đã vội vàng lấy điện thoại ra, nhắn tiếp cho ông cụ Quân, nội dung đại khái là cô làm gì đó đặc biệt không ăn chung cơm với bọn họ, sau đó mang rất nhiều thức ăn bưng về phòng ăn, cơm một người ăn nhiều hơn mấy người bọn họ.
Thật ra ông cụ Quân không ngờ cái tên Thích Văn này lại là người có tính bà thím lảm nhảm thế này, quả thực anh ta là người bộc lộ tài năng bên trong nhóm bác sĩ theo kèm chuyên nghiệp, nếu không cũng sẽ không được thuê, ông nhìn tin nhắn ngắn tố cáo việc vặt vãnh, cảm giác như mình biến thành thầy giáo tiểu học, như thể trước mắt có đứa con nít khóc lóc lau nước mũi tèm lem chạy tới, tố cáo một bạn nhỏ khác đẩy nó...
Có điều kiểu tố cáo vặt vãnh này, ông vẫn nén được cơn giận xem xong, lại cũng chẳng bất ngờ khi Quân Nguyệt Nguyệt không chịu nhường phòng ngủ. Đến bây giờ tính tình của cô vẫn khiến ông cảm thấy nhức đầu.
Nhưng chuyện này ngược lại cũng tốt, tương lai nếu quả thực được làm chủ nhà họ Quân, cô chỉ cần chăm sóc cho Quân Du là được, cũng không cần nuông chiều con bé quá nhiều,
Sau khi đọc xong ông cụ Quân ấn ngón tay định xóa bớt tin nhắn đi lại đột nhiên dừng lại một chút, xem lại một lượt từ tin nhắn đầu tiên.
Sau đó sắc mặt ông ta hơi biến đổi, ông cụ có thể nhìn ra chuyện bất thường.
Tại sao giữ khư khư phòng ngủ đó? Mặc dù tính cách cô rất cố chấp nhưng cũng rất qua loa, lại cũng chẳng đến mức nói chuyện nóng này ngay trước mặt Quân Du như vậy.
Hơn nữa cô tự giam mình trong phòng nguyên một buổi chiều... Buổi tối lại cầm nhiều thức ăn như vậy trở về phòng ăn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT