Quân Nguyệt Nguyệt hỏi xong những lời này xong thì căng thẳng muốn chết, gần đây cô luôn bận bịu lấy được nhà họ Quân, chuẩn bị nghênh đón mạt thế, đồng thời xác nhận thế giới này không có sự tồn tại khác của minh, xác định mình trọng sinh vào thân thể của nữ phụ độc ác Quân Duyệt trước mạt thế.
Nhưng cô vẫn để ý bận rộn chuyện này mà không để ý đến một chuyện cực kỳ quan trọng lại trí mạng, đó chính là cô của sau khi mạt thế tới sẽ biến dị, sẽ biến thành một cô nàng king kong barbie một nắm đấm, chạy trốn đến hận không thể yêu hay rung động.
Nghĩ đến việc này, Quân Nguyệt Nguyệt đột nhiên vô cùng sụp đổ, cô có thể không cần nhìn quá đẹp mắt, Phương An Ngu dễ bị lừa gạt, dù cho cô xấu một chút, anh cũng sẽ không ghét bỏ, nhưng không thể một king kong có cánh tay thô ráp đội anh lên đầu, như vậy anh nhất định sẽ sợ hãi cô!
Quân Nguyệt Nguyệt quả thực sắp điên lên, ngay cả cỡ người của bọn họ cũng không giống, Phương An Ngu sẽ vẫn thích cô ư? Sẽ không đâu a a a ---
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, hồi hộp chờ Phương An Ngu trả lời, nhưng kỳ lạ là lần nào anh nhắn lại đều rất nhanh, thế mà lần này lại suy nghĩ khiến Quân Nguyệt Nguyệt giống như chờ đợi vài phút đồng hồ như thể một giây tựa như một năm.
Cảm giác mình ôm điện thoại đã tang thương đến bạc đầu, thê thảm u sầu mà nước mắt sắp rơi, rốt cuộc Phương An Ngu mới nhắn lại --- King kong gì? Hình dáng giống như diễn trong phim điện ảnh kia sao? Lông mềm như nhung hả?
Quân Nguyệt Nguyệt ôm điện thoại duỗi chân trên giường, khóc thút thít nhắn lại --- Không lớn như vậy, nhưng lớn hơn anh gấp ba bốn... lần, nhưng không có lông.
Cô nhắn tin qua lại cắn góc chăn, cô cảm giác không có lông càng xấu hơn rồi...
Phương An Ngu đang tắm, nghe được tiếng rung cũng không nhắn lại trước, gội đầu xong, lau tay rồi mới nhắn lại --- Chắc chắn thích đó, dù em biến thành dáng vẻ gì.
Quân Nguyệt Nguyệt đợi đến thiên hoang địa lão*, trong lòng suy đoán các kiểu có phải anh sợ mình hay không, có phải bị hình dung của cô làm cho buồn nôn rồi, hay có khi không thích quái vật trụi lông vân vân và mây mây, nghĩ đến sọ não cũng sắp nổ tung rồi, trong nháy mắt thấy Phương An Ngu trả lời, Quân Nguyệt Nguyệt yên lặng một lát, thật sự cảm động mà khóc lên.
*Địa lão thiên hoang (地老天荒) hay thiên hoang địa lão: chỉ thời gian trải qua cực lâu.
Đây là tình yêu a.
Cô biến thành cái dạng đức hạnh chó chết kia, Phương An Ngu vẫn sẽ thích cô, sự sợ hãi mạt thế sắp xảy ra của Quân Nguyệt Nguyệt cho tới nay tiêu tan trong nháy mắt rồi, cho dù lúc đối mặt với thế giới người ăn thịt người, hay chuyện ăn bữa nay lo bữa mai thì làm sao, cô không còn một mình nữa rồi.
Dù cho cô biến dị ra sao, Phương An Ngu vẫn sẽ thích cô, cho dù hình dáng không bình thường cũng không có sao, cô bằng lòng khiêng anh trên bả vai.
Lại nói sau khi mạt thế tới, ngoại trừ cô, Phương An Ngu cũng không còn người khác nữa, trong mạt thế cũng không giống như thế giới thực tế, đó là một thế giới vô đạo đức, nhân tính bị bóc trần thực sự, coi như anh không thích cô, anh vừa điếc vừa câm lại ngốc, dẫn theo chính là liên lụy, ngoại trừ cô sẽ không ai muốn đâu.
Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, tư tưởng lại bắt đầu xiêu vẹo, thậm chí bởi vì suy đoán này trong lòng dần dần bĩnh tĩnh lại, đúng rồi, không có ai giành người với cô đâu...
Cô tỉnh táo lại, nằm trên giường, lúc này mới trả lời Phương An Ngu, nghiêm túc đồng ý hứa hẹn --- Em yêu anh, dù thế giới này biến thành thể loại gì, sau này em đều chăm sóc anh đàng hoàng.
Không để anh chịu chút xíu tủi thân nào ở mạt thế, tuy Quân Nguyệt Nguyệt là người biến dị cấp thấp, nhưng cô trọng sinh, dù gì cũng đã lăn lộn ở mạt thế năm năm trời, rất nhiều chuyện cô đều có kinh nghiệm, cô chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho Phương An Ngu.
Phương An Ngu mặc áo ngủ đi ra thì thấy tin nhắn đáp lại của cô, sững sỡ ở cửa phòng tắm, thậm chí thật lâu cũng không di chuyển một bước, con mắt chăm chăm vào ba chữ "Em yêu anh" trên màn hình, lúc này mới nhận ra tim đập như sấm.
Đây là lần đầu tiên cô tự nói ba chữ kia, tay Phương An Ngu cầm điện thoại thậm chí có chút run rẩy, bọn họ đều đã nói thích nhau rồi nhưng anh đọc được trong sách, thích và yêu không giống nhau.
Anh đã sớm muốn nói yêu cô, nhưng anh không dám, đến bây giờ anh vẫn luôn tự ti, bởi vì chính mình không trọn vẹn ở bên Quân Nguyệt tốt đẹp, dù là hai người hay là hai nhà Phương Quân, đều có chênh lệch rất lớn.
Thật ra anh không quá muốn Quân Nguyệt Nguyệt làm người nắm quyền nhà họ Quân, anh sợ hãi, anh biết sau khi em trai mình tiếp quản nhà họ Phương có rất nhiều bất đắc dĩ, vứt bỏ bao nhiêu sở thích thuộc về mình, anh sợ rằng sau khi Quân Nguyệt Nguyệt tiếp quản nhà họ Quân cũng sẽ bởi vì đủ các loại chuyện không thể làm mà buông bỏ nhiều thứ, kể cả anh.
Phương An Ngu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều nhưng anh không đi ngăn cản cô, cô muốn cái gì, không nên vì ai mà thay đổi chủ kiến, từ đầu tới cuối, anh chỉ có nguyện vọng là ở bên cạnh cô, cũng chưa từng nói lời yêu như thế này, sợ sẽ gây áp lực cho cô.
Trong sách nói, yêu là trách nhiệm, là trả giá, là một người bạn đồng hành cùng hiện thực và lựa chọn ràng buộc.
Cho nên Phương An Ngu chưa bao giờ dám động chạm đến ba chữ đó, anh không muốn trở thành trách nhiệm và ràng buộc của Quân Nguyệt Nguyệt.
Nhưng mà rõ ràng cô đã nói yêu với anh.
Phương An Ngu chậm rãi cắn môi, hốc mắt đỏ lên.
Anh nhớ, chỉ có khi còn rất nhỏ, có lẽ mẹ anh cũng từng nói yêu, nhưng về sau thì chưa từng, mẹ luôn nhìn anh thở dài, cho dù cười cũng là thường cười rồi ngừng lại.
Lúc môi bà động đậy, Phương An Ngu thật sự muốn có thể nghe được bà nói chuyện, nhưng cho dù anh cố gắng nghe thế nào, thế giới của anh luôn là một vùng tĩnh mịch.
Đến sau này, không còn có người nào nói yêu anh nữa, Phương An Ngu đọc rất nhiều rất nhiều sách, anh biết rõ, bộ dạng mình thế này, là tàn tật, là không hoàn chỉnh, tất cả mọi người thích người vừa ưu tú vừa nguyên vẹn, cái này hoàn toàn không có gì đáng trách, đây là bẩm sinh, ngay cả anh cũng không bất ngờ.
Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, sẽ có người yêu anh, yêu anh như vậy.
Vì thế Phương An Yến gọi điện thoại bên cửa sổ, đứng đó đứng đó, không hề có dấu hiệu báo trước, bên ngoài bất chợt xối xuống cơn mưa lớn như trút nước, hắn cúp điện thoại, thời điểm quay đầu thì chứng kiến anh trai hắn cúi đầu xem điện thoại, đang khóc.
Trong nháy mắt, liên hệ với một thứ nào đó không thể nói, bất chợt khiến tim hắn đập mạnh một cú, nhưng chỉ là vỏn vẹn trong nháy mắt, Phương An Yến nhanh chóng bước về phía Phương An Ngu.
Nghiêng đầu khí thế bừng bực nhìn tin nhắn trên điện thoại của anh trai, hắn cho rằng Quân Nguyệt Nguyệt lại nói lời gì đó không tốt khiến anh trai hắn khóc.
Nhưng lúc hắn ngả người nhìn thì màn hình đen rồi, bên trên chỉ có vài giọt nước mắt của anh rơi xuống, Phương An Yến thò tay qua ấn thì lại bị Phương An Ngu tránh né.
Phương An Yến:... Anh trai hắn thay đổi rồi!
Phương An Ngu bị hắn cắt ngang cảm xúc, thu điện thoại lại, đi lên giường nằm trên đó, co rúc lại ở một bên giường, ấn điện thoại sáng lên, nhìn vào tin nhắn trên màn hình Quân Nguyệt Nguyệt vừa gửi đồng thời cong môi lên.
Phương An Yến tắm xong đi ra, sấy tóc, không thấy nước đọng trên kính cũng không nghe thấy tiếng mưa rơi nữa, mở cửa sổ ra xem thử... bầu trời đầy sao, tựa như được gột rửa qua nên cực kỳ sáng, nhấp nháy chói thẳng mắt.
"Gần đây thời tiết thay đổi quá thất thường rồi..." Hắn trề môi lầm bầm mà đổi cửa sổ, đi tới bên giường, vén chăn lên, ngủ ở bên khác Phương An Ngu.
Quân Nguyệt Nguyệt đang gọi video với Phương An Ngu thấy chăn sau lưng anh bị xốc lên, đột nhiên giật mình từ trên giường ngồi dậy, la lên với màn hình, "Đồ chó con kia lại ngủ cùng người đàn ông của tôi!"
Tiếng nói này Phương An Ngu không nghe được, chỉ có thể chứng kiến Quân Nguyệt Nguyệt đáng yêu dẩu môi lên, anh cũng dẩu môi, hướng về phía màn hình hôn xuống, Phương An Yến vừa nằm xuống lại nghe được, thoáng cái bật dậy, ở sau lưng Phương An Ngu yếu ớt nói, "Tôi và anh trai tôi, đến trước khi tôi lên đại học, đều ngủ chung đó, mỗi một ngày."
Quân Nguyệt Nguyệt lập tức giận sôi máu, không ngờ thằng nhãi Phương An Yến này, lại dám tiếp máy thật!
Phương An Ngu không biết gì, nhìn Quân Nguyệt Nguyệt bĩu môi không vui, cho là cô đang chọc anh cười, vô cùng phối hợp mà giương khóe miệng, dùng ngón tay chọc chọc màn hình, đặt tại chỗ đỉnh đầu cô, như là đang an ủi cô.
Phương An Yến nói xong câu đó, lại vén chăn lên nằm xuống, hắn nói đúng sự thật, nhưng ngủ chung với Phương An Ngu, là vì, có một đoạn thời gian rất dài, ban đêm Phương An Ngu nằm một mình sẽ gặp ác mộng, anh sợ hãi đến nói không nên lời, sau khi gặp ác mộng sẽ tìm một góc để trốn, trừng mắt đến hừng đông.
Nhưng ở bên cạnh có người, dù Phương An Ngu gặp ác mộng thì bật dậy, chỉ cần Phương An Yến chạm vào anh là anh có thể yên tâm nằm xuống.
Đoạn thời gian đồng hành đó cũng là nguyên nhân Phương An Ngu bắt đầu xa cách với cả mẹ Phương, lại vô cùng thân thiết với Phương An Yến.
Chỉ là lúc anh lớn thêm một chút không gặp ác mộng nữa thì Phương An Yến lại lên đại học, anh lại khôi phục tình trạng một mình, sau đó dù hắn rất quan tâm Phương An Ngu nhưng hắn lo việc học và việc công ty, bận đến chân không chạm đất, cũng không có nhiều tinh lực đi lo cho Phương An Ngu nữa.
Phương An Yến nằm trên giường, nhìn Phương An Ngu gọi video với Quân Nguyệt Nguyệt, đến bây giờ hắn vẫn chưa tin Quân Nguyệt Nguyệt thật sự thích anh trai hắn, nhưng nhìn bả vai anh trai hắn khẽ run, là bị Quân Nguyệt Nguyệt chọc cho đang cười, lần đầu tiên hắn hi vọng, lời cô nói là sự thật.
Nếu cô có thể bù vào lỗ hổng và tiếc nuối của anh trai hắn, làm bạn với anh ấy đi tiếp nửa đời sau, đối xử tốt với anh trai hắn, Phương An Yến chắc chắn sẽ ngoan ngoãn gọi cô là chị dâu cả đời.
Quân Nguyệt Nguyệt bị Phương An Yến chọc tức đến không ngủ được, có điều ánh mắt Phương An Ngu dịu dàng xuyên qua màn hình luôn luôn nhìn chăm chú, nhanh chóng làm dịu lửa giận của cô.
Cô nhắn tin --- Chỉ muốn ngủ chung với anh.
Trên người Phương An Ngu có độ ấm, ôm vô cùng thoải mái, sẽ không quá nóng cũng sẽ không quá mát, là nhiệt độ cơ thể mùa hè cũng không đến nỗi đổ mồ hôi ào ào dinh dính, lại giống như chút hơi lạnh trong đêm khi vừa hết cơn mưa vậy, nếu không mặc gì mà ôm vậy thì còn thoải mái nhiều hơn.
Phương An Ngu thấy tin nhắn của cô, lại cong mắt cười, mắt anh rất to, hai mí mắt cũng lớn, có điều một khi cười rộ lên, híp mắt lại thì sẽ cong cong đó lại rạng rỡ.
Hai người gọi video liên tục tới rất khuya, muộn tới nửa đêm Phương An Yến dậy đi tiểu, thấy anh trai hắn đã cầm điện thoại ngủ rồi, bên kia video Quân Nguyệt Nguyệt vẫn còn chớp mắt cách màn hình.
Hắn quyết đoán cầm điện thoại qua, vừa sạc điện vừa mở ra, nóng hổi rồi đó, như vậy rất nguy hiểm.
Quân Nguyệt Nguyệt mất ngủ, vốn đang thưởng thức mỹ nhân ngủ, nhưng vừa thấy người bên trong video thay đổi, lập tức kêu, "Anh làm gì đấy!"
Phương An Yến nhíu mày, "Anh trai tôi ngủ rồi, ngắt máy thôi."
"Tôi biết anh ấy ngủ rồi!" Cô đang thưởng thức mỹ nhân ngủ mà.
Nhưng tròng mắt cô xoay chuyển, "Sao anh không ngủ? Lại nửa đêm dậy đi tè, thận anh thật sự không tốt rồi."
Phương An Yến bị Quân Nguyệt Nguyệt làm tức giận, đang muốn phản bác thì cô lại cúp điện thoại, hắn ném di động về lại bên giường, hậm hực lên giường, nhưng trở mình lại có chút không ngủ được, có đôi khi hắn sẽ đi tiểu đêm... Nhưng có phải thật không tốt thật không...
Nếu không trở lại thành phố Khâu Hải hắn có cần hẹn trước chuyên gia khám thử hay không? Hắn rúc đầu vào trong chăn, hoang mang rối loạn, hôm nay hắn cũng không giữ vững quá lâu, mới hơn nửa giờ, có phải bất thường hay không... có phải bị cô gái lưu vong kia làm hư mất rồi không...
Quân Nguyệt Nguyệt dập cuộc gọi video, lại ngủ rất nhanh, nhưng Phương An Yến cả đêm đều ngủ không quá ngon giấc, sáng sớm không có tinh thần.
Ngày hôm sau hắn lái xe trở về thành phố Khâu Hải, thật sự không có tinh thần, đi nửa đường thuê lái xe, nằm ở ghế sau ngủ bù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT