Đứng phía bên kia đường nhìn ngắm mặt trời lặng, khi ngày dài bắt đầu trôi trảy, Mộng Triết Minh cũng rời khỏi Mộng thị.
Trên con đường lớn, chỉ có một mình, Dịch Dao hãy còn đứng đó, đảo mắt nhìn xung quanh, cuộc sống về đêm khiến cô cảm thấy vô cùng cô đơn.
Đầu óc trống rỗng, cô bất lực với cảm xúc của mình, hết cách rồi, cô đành gọi cho cậu - người con trai thứ của Tống gia, cũng là đối tác làm ăn của Mộng thị.
Ngay khi xác nhận được địa chỉ, bộ dạng thần thánh của cậu liền hiển hiện ngay trước mắt cô.
- Cậu đến rồi...
Nếu một đứa trẻ bị giành mất kẹo, nó không không lập tức la khóc om sòm mà phải đợi người thương nó đến, khi cảm thấy được che chở, bảo vệ, nó nhất định sẽ ăn vạ ra sàn.
Như đứa trẻ trên, Dịch Dao liền mếu máo khi thấy sự xuất hiện của Tống Tử Kỳ.
- Tử Kỳ, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
Cô bất chợt ôm lấy cậu, hai tay để vòng qua cổ, khóc nức nở.
Tống Tử Kỳ không hé nửa lời, chỉ nhẹ nhàng ôm cô, vỗ về, vuốt ve.
Chuyện nhà cô, cậu không thể không hay biết, bởi tin tức đã tràn lan khắp các diễn đàn mạng, và chẳng đêm nào mà bố cô không tìm đến bố cậu giải sầu.
- Không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ngước mắt nhìn cậu, cô không nói không rằng mà dắt tay cậu rời khỏi đó.
Mặc cậu hỏi, cô không đáp mãi cho đến khi đứng trước quán bar.
Khi đã vào trong, cô ngay lập tức cởi bỏ áo khoác, muốn đắm mình trong đám đông ngoài kia.
Nhưng kém mai mắn thay khi chưa kịp nhấc nổi ba bước thì Tống Tử Kỳ đã nắm chặt tay.
Ánh mắt kiên quyết của cậu khiến cô ái ngại nên liền ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
Tống Tử Kỳ hôm nay rất lạ, cậu liên tục khui bia để trước mặt cô, tròn mắt nhìn cậu, cô lên tiếng: Cậu bị ấm đầu có phải không?, đưa tay sờ lên trán cậu rồi lại sờ trán mình.
- Uống đi, khi say thì không nhớ gì nữa.
- Không phải cậu...
- Uống đi! Này.
Thế là cô cứ uống mãi, uống đến hết thì thôi.
Loài người đều mang cho mình một tài năng, tài năng phổ biến nhất chính là khả năng diễn xuất thượng thừa.
Có người đã sống cả đời với một nhân cách khác, họ cố cười, cố làm hài lòng người khác, và cố đánh mất chính bản ngã của mình.
Rượu, phải, khi có rượu vào, người ta thường hành xử khác lạ, bởi họ được sống thật với cảm xúc, với suy nghĩ và chỉ khi đó, họ mới có cơ hội thành thật với sự nổi loạn trong mình.
Đó lý do khi người ta say, người ta thường nói hết những đều mình hằng giấu giếm.
- Họ ly dị rồi!
- Tôi biết rồi.
Ngẩng người nhìn cậu, cô lại muốn làm mạng, tự dưng khóc to, ôm chầm lấy cậu: Cậu biết rồi à? tôi chưa kể nữa sao cậu biết, sao cậu không an ủi tôi?.
Bộ dạng của cậu chính là bộ dạng của kẻ đau lòng.
Chính vì cùng mang một tâm trạng nên cậu không biết nên an ủi thế nào, điều cậu có thể làm duy nhất chính là đáp lại cái ôm của cô.
Phải họa hoằn lắm Dịch Dao mới dựa dẫm vào cậu, phải họa hoằn lắm cậu mới có cơ hội ở gần cô thế này.
- Dao à?
Nghe tiếng cậu, cô liền cố gắng mở to mắt, nhưng đôi mắt của kẻ say lúc nào cũng hi hí, lúc nào cũng mệt mỏi, lờ đờ.
- Đừng nhắc đến chuyện không vui nữa, hay nói về chuyện của chúng ta đi.
Tống Tử Kỳ hiểu rõ tửu lượng của Dịch Dao, cậu biết cô không say đến mức không biết gì, trước đây đã nhiều lần đề cập, nhưng cô mãi né tránh, đến phiên gia yến, cô cũng tự mình trốn ở nhà, không muốn đối mặt.
Có lẽ Tống Tử Kỳ là kẻ tận dụng giỏi thời cơ, ngay lúc cô yếu lòng nhất, cậu muốn mang chuyện đó ra bàn.
- Sau khi tốt nghiệp, chúng ta đính hôn đi.
Dịch Dao không đáp, cô vẫn ngoan ngoãn tựa đầu vào lòng cậu.
Tống Tử Kỳ đưa mắt nhìn xuống, cậu cố lặp lại lần nữa nhưng kết quả vẫn thế.
- Chúng ta sinh cùng ngày tháng, từ nhỏ lại có hôn ước, cậu không thấy đó là duyên phận sao?
- Tôi không còn là con gái của họ nữa, cô khẽ đáp.
- Dù cậu là ai, tôi vẫn muốn...
Không để cậu nói dứt lời, cô vội giục cậu lấy thêm bia, vì nuông chiều, nên Tống Tử Kỳ ngay lập tức rời chỗ đến quầy bar..