Bỏ mặc bạn học phía sau, Dịch Dao liền quăng cả sách vở rồi chạy khỏi bệnh viện nơi cô thực tập.
Cô vội chạy ra cổng lớn, bắt taxi rồi đến thẳng bệnh viện Hạnh Phúc.
Xe dừng trước bệnh viện, Dịch Dao liền chạy ngay vào trong, mang theo đôi mắt ướt đẫm hỏi đường đến phòng cấp cứu.
Ở hoàn cảnh hiện tại cô có lẽ không kịp nhớ về nơi này nữa - nơi mà sáu năm trước cô đã chần chừ để bước vào, nơi mà chứa đựng mọi sự uẩn khúc, nơi mà chỉ vừa nghĩ đến đã khiến cô đau ngực, khó thở.
Chạy đến cửa phòng cấp cứu, cô cố dõi mắt nhìn vào trong thì thấy người nằm đó tính hiệu đã rất xấu rồi, cô cũng là bác sĩ, là kẻ học y, làm sao cô không biết đọc những tính hiệu sống còn kia chứ? Dịch Dao bỗng đứng không vững, cô tựa lưng vào tường, cả thân từ từ hạ xuống, giấu mặt xuống gối, rồi lặng lẽ khóc thút thít.
Chuyện rằng cô đã nhận được cuộc gọi từ cấp trên của Tử Kỳ, ông báo rằng anh trong quá trình làm nhiệm vụ đã trúng đạn và được chuyển vào viện ngay lập tức.
Ngồi thu mình một góc nơi bệnh viện, Dịch Dao liền bị tiếng bước chân đang tiến đến gần làm cho chú ý, không chỉ của một người mà là một đám người, họ là bạn hữu của Tống Tử Kỳ.
Một trong số họ khi nhìn thấy cô gái ngồi ôm mặt khóc liền nhận ra đó là Dịch Dao, nên lập tức chạy đến chào hỏi: Đó chẳng phải là chị dâu sao?
- Chị dâu, chị ở đây làm gì vậy? không đi thăm đội trưởng à?
Ngước mặt nhìn họ, cô bình tĩnh rồi đáp: Anh ấy không phải đang ở trong đó sao?
- À...
Cậu trai trẻ hãy còn mặc đồng phục cảnh sát liền há hóc mồm, cậu vội đính chính: Chị hiểu lầm rồi, đội trưởng chỉ bị thương nhẹ thôi.
Lời cậu nói như thể đã cứu sống cô một mạng, lập tức rời khỏi đó, Dịch Dao vội rẽ bước sang một phòng bệnh thường.
Đứng trước cửa, cô dùng tay lau sạch nước mắt rồi mới mở cửa bước vào trong.
Phía trong không chỉ mỗi Tống Tử Kỳ, còn có y tá và bác sĩ điều trị cho anh, nhưng lúc đó trong mắt Dịch Dao chỉ chứa mỗi anh, cũng chỉ nhìn thấy mỗi anh.
Ngay khi va phải ánh mắt bạn gái, Tống Tử Kỳ liền vội tốc chăn, muốn bước xuống giường nhưng cô lại cản ngăn: Nằm xuống, đừng cử động.
Đứng đối diện với cậu đồng thời đứng sau lưng bác sĩ điều trị, Dịch Dao chưa kịp phản ứng thì vị bác sĩ kia bỗng dưng quay lại, giảng giải với cô về tình hình của người nhà.
Tròn mắt nhìn hắn, hai tay cô giấu phía sau, run lẩy bẩy.
Liếc mắt nhìn xuống họ tên được thuê trên áo blouse, cô tiếp tục bất động.
- Cậu ấy không sao, đầu chỉ va đập nhẹ, không ảnh hướng đến...
- Cô gì ơi...
Tống Tử Kỳ đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô, người bác sĩ kia liền nhẹ tay gõ vào bệnh án, tạo thành âm thanh khiến cô chú ý, đến khi đã hoàn hồn, cô lại tiếp tục đưa mắt nhìn hắn, nhìn hắn trước sự trầm lặng của bạn trai.
- Tử Kỳ, về nhà thôi, kéo lấy tay anh, cô muốn cùng anh rời khỏi.
- Dao, em bị làm sao vậy?
Không đáp, cô liền giúp anh xuống giường, nhanh tay thu dọn bồ độ dính máu mà anh đã cởi ra, cô kiên quyết muốn đưa anh về nhà.
Vị bác sĩ đứng trước mặt liền lên tiếng ngăn cản, Dịch Dao đưa mắt nhìn, cô dường như cố nhịn để không rơi nước mắt rồi đáp lời: Chúng tôi căn bản không trả nổi tiền ở bệnh viện của các người.
- Dao, bệnh viện của họ có liên kết với đơn vị cơ quan nên...
Ngắt lời anh, cô tiếp tục:Dù thế nào thì chúng tôi vẫn chi trả không nổi.
- Bệnh viện chúng tôi hỗ trợ quân nhân, cảnh sát, bạn trai cô còn đang bị thương, nếu đưa anh ấy rời khỏi chẳng khác nào hại anh ấy?
Trừng mắt nhìn hắn, cô giận đến run cả người.
Để ý thấy cảm xúc kỳ lạ của Dịch Dao, Tống Tử Kỳ liền kéo cô lùi lại phía sau: Nghe lời em, chúng ta về nhà đi...., tâm lý bất ổn, cô mưa mắt nhìn anh..