Lộ ánh mắt ngang bướng nhìn Tống Tử Kỳ, Dao liền dùng tấm khăn vốn nằm trên vai đặt lên đầu cậu, dịu dàng lau nước trên tóc.
- Cúi thấp người xuống.
Tống Tử Kỳ khẽ cười khì, cậu khom lưng để chiều cao ngang bằng cô, đứng im cho cô lau khô tóc.
Cảnh tượng này quá đỗi ngôn tình, Tống Tử Kỳ cảm thấy phần nào nhẹ nhõm, từ khi Dịch Dao rời đi, cậu có uống bao nhiêu rượu, hút bao nhiêu thuốc lá thì cái sầu trong lòng vẫn không thể ngui ngoai, nhưng giờ đây, chỉ cần nhìn thấy cô và không màng đến làm gì cả - chỉ nhìn thôi thì lòng cậu tự ên nhẹ tênh - tựa lông hồng.
- Dao, tôi muốn trở thành cảnh sát, cậu ủng hộ không?
Nghe cậu nói, Dịch Dao liền thôi cử động, cô tròn mắt nhìn cậu.
Tống Tử Kỳ trở lại tư thế đứng, cậu trông có vẻ thành thật, ngay khi cậu hỏi lại lần hai, Dịch Dao mới thôi hoàn hồn: Không phải bố cậu luôn muốn khống chế cậu sao?
Tống Tử Kỳ đưa mắt nhìn xa xăm, cậu đột nhiên nhớ đến anh trai mình, nhưng cậu không như hắn, cậu chịu đựng chính là vì có ngày sẽ vực dậy, chứ không trốn chui trốn nhủi như con chuột nhắt thế kia.
Ngày nhập học mẫu giáo, chính cậu là người cùng Dịch Dao đến lớp học võ, tiếp xúc với võ nhiều năm, nhưng chỉ mỗi Dịch Dao là thích động thủ, còn cậu thì giấu tài, lặng lẽ mang dao bấm bên mình.
- Dao, cậu thấy thế nào?
- Qua ải của bố cậu đã.
- Giá mà khi đó...có cậu bên cạnh thì tốt quá, cậu nói trước khi Dịch Dao có ý định rời đi.
Lúng túng, cô vội chạy ra nhà trước, chưa kịp ra đến cửa đã bị chặn đứng lại bởi ba cặp mắt đang nhìn chầm chầm về phía mình.
Đám người Lý Tự Bách không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Còn về Tống Tử Kỳ, cậu có lẽ đã nhận ra sự hiện diện của họ, nên liền bỏ vào phòng bên cạnh - nơi cô đã sắp xếp cho cậu qua đêm.
- Các cậu đến từ lúc nào vậy?
Đảo mắt quan sát Tự Bách, Nhược Nhai liền nhanh miệng lên tiếng rủ cô cùng đến nhà bác Chí.
Đám người bọn họ là những con sam ở làng Thạch Bàn, đi đâu cũng có nhau.
- Các cậu đến đó trước đi, tớ sẽ đến sau.
- Sao cậu không đi cùng?, Tự Bách lên tiếng hỏi, là vì cái người từ thành phố kia mà cậu bỏ mặt bọn tớ, có phải cậu chê bọn tớ quê mùa rồi không?
Thẩm Phù liền khẽ tiếng.
Nhược Nhai kéo tay Tự Bách bởi cô sợ Tống Tử Kỳ có thể nghe thấy.
- Nè Lý Tự Bách!
Dao lên tiếng nhắc nhở, cậu cứ thế trừng mắt nhìn cô.
Vẫn là Nhược Nhai nhanh nhẹn, cô liền cùng Thẩm Phù kéo Tự Bách ra ngoài sân, Dịch Dao cũng đi theo cùng, cô không thể hiểu nổi thái độ của cậu, cũng không lên giọng mắng cậu, chỉ đưa mắt nhìn như muốn được thấu hiểu.
Cũng chính bởi cái nhìn khách khí ấy nên Lý Tự Bách tự thấy mình hồ đồ, tự mình đa tình.
- Cậu đâu nhất thiết phải so đo.
Không phải đều là bạn của tớ sao?
.....
Đằng sau cánh cửa, Tống Tử Kỳ thầm cười.
Mảnh đất cằn cỗi bên trong cậu bỗng một ngày nở hoa, vậy là suốt nhiều năm, ngay khi đóa hoa kia xuất hiện, mảnh đất ấy tự thấy mình có giá trị, và không biết từ khi nào nó đã trót đem lòng yêu hoa, và thề rằng sẽ dùng tất cả dưỡng chất để nuôi hoa, che chở hoa, bảo vệ hoa.
Tống Tử Kỳ luôn sống khép nép, không thể hiện mình trước mặt Tống Bình.
Hiếm ai hiểu được con người cậu - một kẻ luôn lầm lì, ít nói, nhưng sâu bên trong trái ấy, tâm trí ấy còn nhiều điều cậu chưa hiển lộ.
Đứa trẻ ngoan không phải đứa không hư, nó chẳng qua chỉ cố gắng mà thôi.
Chính vì đã quá ngoan ngoãn nên khi nó "hắc hóa" mới khiến người ta đau đầu..