Đi suốt nửa chặng đường về nhà, trong lòng cô chỉ nghĩ đến món thịt nướng của bà.
Nên càng đi cô càng nôn nóng.
- Chuyện gì ở đó vậy?
Nhận thấy ở phía bụi cây có tiếng động, cô liền khẽ chân tiến đến nhưng không ngờ ở nơi này cũng có thể trông thấy cảnh tượng đó - bọn học sinh đang đánh nhau.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn thì đó không phải là Lý Tự Bách, người ngồi cùng bạn với cô sao?
- Trêu chọc mình rồi bây giờ lại bị người ta đem ra đánh hội đồng, cô lộ nụ cười khinh.
Bản tính tò mò nên Dịch Dao liền rón rén, từ từ tiến lại gần rồi núp sau bụi rơm to.
- Tại sao mày còn ở đây? Sao không đi theo mẹ mày đi?
- Đồ cái thằng chết quách, bị mẹ bỏ rơi.
Vừa đấm vừa đá, chúng cứ thế buông lời mắng chửi.
Lý Tự Bách bị đánh cũng không rơi một giọt nước mắt, cậu có lẽ chỉ hận mình cô thân một mình, muốn chửi tụi nó cũng chửi không nổi.
Cô vốn dĩ còn bâng khuâng về chuyện Nhược Nhai đã kể, nhưng khi tận tai nghe những lời lăng mạ kia, không thể nhịn được nên cô liền quăng balo vào người chúng rồi đứng chặng phía trước.
Lý Tự Bách chỉ biết đưa mắt nhìn Dịch Dao, có lẽ cậu không ngờ cô lại đứng ra lên tiếng vì cậu, có phải quá trượng nghĩa rồi không? Trong đôi mắt đen huyền của thiếu niên 17, kể từ đó đã chưa một hình bóng.
Không để tụi nó kịp động thủ, trong nháy mắt, cô đã khiến từng đứa tụi nó bỏ chạy.
Túm lấy cổ áo thằng đầu cọ, cô hỏi nó như hỏi cung rồi trút giận lên nó.
- Nó là con trai trưởng làng..., Lý Tự Bách nhắc nhở.
- Mày nhớ nhé, cha tao sẽ đến san bằng nhà mày.
Đưa tay định đánh, nó đã chạy mất dép.
Mang balo lên, rồi cô đỡ lấy Lý Tự Bách.
Bọn nó chẳng qua chỉ là những đứa trẻ ở xóm, thấy Tự Bách không mẹ nên nổi hứng ăn hiếp, nhưng Dịch Dao lại xem nó là cặn bã của xã hội, cũng vì ba từ "bị bỏ rơi" đã khiến cô không chỉ đánh thay cho Lý Tự Bách mà còn trút cơn phẫn nộ lòng mình.
- Tại sao cậu làm vậy?, Tự Bách hỏi.
- Còn cậu thì sao? Không thích tôi vì tôi là người thành phố à?
- ......
Nhau mày nhìn cậu, cô giả vờ nghiêm nghị: Tôi cũng là người làng Thạch Bàn, không phải sao?.
Không hiểu sao, Lý Tự Bách liền cười.
Đưa tay về phía cô, cậu nói.
- Từ này về sau, chúng ta làm bạn nhé?!.
Và đó cũng là cách Dịch Dao kết thêm một người bạn.
Dao cùng Lý Tự Bách đi dọc theo con đường đất đỏ về nhà, trên chuyến đi đó, cậu đã nói rất nhiều.
Nói nhiều hơn cô nghĩ.
Tiễn cậu về nhà, cô tiếp tục đi về phía quán rượu, vừa đến nơi thì đã nhận ra có chuyện rồi.
- Nội, có chuyện gì vậy?
- Cha ơi, là nó, nó đánh con.
- Bà Hoàng, bà nên giải thích sao đây?
Không ngờ cha nó thật sự là trưởng làng, không ngờ nó lại mách lẻo.
Bà nội nhìn cô với vẻ giận dữ, ngay khi làm dịu lòng trưởng làng, bà lập tức quay sang Dịch Dao.
- Không phải đã dặn đừng gây chuyện rồi sao?
- Nếu nó muốn đánh bà, bà có nhịn được không?
Không đáp không rằng, bà lặng thin rồi bước vào nhà trong lấy cây roi tre, nhìn độ dẻo dai của nó, mặt Dịch Dao liền tái xanh.
- Mau cúi xuống!
- Con không sai!
Bà khăng khăng: Cúi xuống!
Một mực nghĩ mình đúng, cô cứ đứng yên đó, dù trời có sập cũng không chịu nằm xuống.
Từ nhỏ đến lớn, trừ hôm ở văn phòng, cô chưa chịu trận bao giờ.
Không ngờ, bà mạnh tay dùng roi tre quất mạnh vào chân cô.
Nhảy cẫng cả lên, vừa hét cô vừa chạy.
- Có phải được nuông chiều nên tính tình hỏng hết rồi không?
- Nếu không đánh trả, con sẽ bị nó đánh!
- Đó có phải chuyện của con không?
Kiên quyết, cô đáp: Đã lỡ thấy rồi, nếu không giúp sẽ rây rức.
Đưa mắt nhìn cô, bà thở dài: Trượng nghĩa, trượng nghĩa vậy à, đừng quên rằng ta chỉ là chủ quán nhỏ, không phải chủ tập đoàn gì đó, đừng gây phiền phức cho ta..