Mọi người ăn gần xong xuôi hết rồi cô giả vờ mình ốm nghén, đứng dậy chạy về phía nhà vệ sinh, nhưng có đưa ra 2 tờ 500k cho chị nhân viên. Tất cả đều được Lâm nhìn thấu hết rồi. Ngay sau đó thì chị nhân viên có đi tới đưa cho Hương 2 tờ 200 cùng với vài đồng tiền lẻ, nói rằng hãy đưa lại cho cô bé mặc áo phông trắng.

- Em ấy vẫn cứ chứng nào tật đó. Giả vờ đi vệ sinh, ốm nghén rồi chạy đi trả tiền haha...

- Ơ.... em đã nói với Linh là để em trả cho rồi. Thật là cái bà này.

- Có nhiều cách để trả mà tiểu thư. Không trả bằng cách này thì trả bằng cách khác. Ở lớp tiểu thư học, Trọng Hiếu vì nợ em ấy tiền bánh ngọt và nước, cho nên mới mua đồ ăn sáng hàng ngày để trả đấy. Vậy mà có người không biết điều, vung nắm đấm lên để trả đũa.

- Ủa anh Lâm. Anh có thấy cảnh đó đâu ạ. Sao anh lại biết được?

- Chuyện của em ấy ở trường như nào là tôi đều biết cả.

Cô đi từ trong nhà vệ sinh đi ra, chị nhân viên nói rằng đã đưa tiền thừa của cô cho bạn nữ kia rồi, cô gãi đầu gãi tai vâng dạ rồi chạy nhanh ra chỗ mọi người. Hương ấn đầu cô 1 cái, trách móc rằng tại sao lại tranh trả tiền với Hương như vậy rồi đưa lại cho Linh hơn 400k.

- Thì hôm nay Hương chiêu đãi tất cả mọi người bữa tối rồi còn gì nào.

- Đi thôi nào 2 tiểu tổ tông của tôi.

Minh Hùng đẩy cả 2 tiểu thư ra xe của Lâm ngồi. Còn Trung thì vẫn đang đứng trơ ra ở trong nhà hàng. Hương giục giã lúc này cậu ta mới hoàn hồn và đi ra xe. Ngồi vào trong xe cạnh Hương, Trung hỏi cô:

- Thục Linh à. Tại sao Hiếu lại nợ em tiền bánh ngọt và nước?

- Đó là hôm mà 2 mẹ tới lớp đón em, Mỹ Anh và hội con gái hẹn nhau đi sơn móng tay. Huân với Hiếu hôm đó có đi tới quán cafe của anh Lâm vì Huân có tình cảm với Mỹ Anh. Vì sĩ diện đàn ông, không để cho 2 mẹ thanh toán cho nên Huân với Hiếu có chung tiền nhau để thanh toán. Em hôm đó có mang theo tiền nên trong lúc xuống gọi thêm bánh cho các bạn nữ đã trả tiền luôn. Huân ngại nên hôm sau có mang tiền lên trả lại cho em nhưng em không lấy, còn Hiếu thì trả cho em bằng cách mua đồ ăn sáng và cafe.

Trung không tin, lấy điện thoại ra gọi cho Huân để chứng thực.

- Lô. Gọi gì tao đấy Trung? (Ồn ào)

- Tao muốn hỏi mày 1 chuyện. Có phải trước đây mày từng tới quán cafe L2 cùng thằng Hiếu không?

- Đúng rồi. Hôm đó 2 người mẹ của con Linh cũng tới đó mà. Khổ quá, tao bảo này. Thằng Hiếu ấy đúng là nó thích con Linh, nhưng nó không có cơ hội đâu, nó với tao hôm đấy đều nợ con Linh, con Linh nó không nhận tiền cho nên thằng Hiếu nó mới mua đồ ăn sáng, mày đừng có làm khổ con Linh, tao nói thật đấy. Cái chuyện mày mang con Linh đi vào sáng hôm đó, mày biết không, cô chủ nhiệm của mình bị thầy hiệu trưởng nói cho đấy, mày không bị kỷ luật trước toàn trường là nhờ cô chủ nhiệm với cô hiệu phó. Mau mà đi cảm ơn đi. Tao bận phụ bố mẹ rồi, cúp à.

Điện thoại tút tút từng hồi, Minh Quân nói đúng, cô đã yêu nhầm người rồi. Cô nói:

- Anh Lâm dừng xe cho em xuống chỗ này ạ.

- Ừm.

Cứ tưởng cô xuống dưới xe để nôn, ai ngờ đâu cô lại chạy ra vẫy 1 chú grab rồi ngồi lên đó, cô nói:

- Chú cho cháu tới L2 Cafe ạ.

- Ừ.

- Ơ kìa Linh! THỤC LINH!

- Linh à. Em đi đâu vậy? Linh à. Thục Linh!

Trọng Lâm mở cửa sổ xe ra gọi cô quay lại nhưng cô vờ như không nghe thấy, chiếc xe grab quay đi về hướng ngược lại với 3 con xe ô tô. Trọng Lâm anh mở cửa xe ra rồi nói với Minh Hùng quay xe lại đuổi theo cô.

- Có chuyện gì vậy. Sao con bé lại...

- Không nói nhiều. Đi nhanh giúp tôi, Việt lên xe anh đưa tới trung tâm thương mại.

- Dạ vâng anh.

Tất cả là tại Đức Trung, cậu ta sai quá sai rồi. Trọng Lâm anh chỉ có giảng giải cho Hương, là trong các mối quan hệ đừng ỷ lại vào người ta trả tiền rồi mà là thôi, mình ăn của người khác 3 bữa thì mình cũng nên trả 1 bữa, không trả bằng cách này thì trả bằng cách khác. Trung lại ngờ vực cô, cô đã nói như vậy rồi vẫn còn gọi điện hỏi Huân, lại còn bật loa ngoài như thể là muốn 3 mặt 1 lời vậy.

- Thục Linh có chuyện gì vậy anh Lâm?

- Con bé chắc là mệt mỏi gì đó. Chỉ có chúng ta đi chơi mua sắm thôi.

- Ứ. Vậy thì chán chết.

- Tiểu thư cũng biết mà, con bé hay nôn khan ốm nghén lắm. Hồi sáng nay này, tôi đi ngang qua chỗ em ấy nôn. Khổ, ăn bao nhiêu cho ra hết bấy nhiêu nên mới không tới trường sáng nay đấy. Làm cả bánh mỳ pate giò cho tiểu thư cuối cùng tôi là người ăn hộ.

Điện thoại của anh Lâm đổ chuông, Minh Hùng báo rằng cô đã an toàn tới quán cafe rồi, không cần phải lo gì hết đâu, cứ thoải mái mà đi mua sắm.

- Rồi ok. Cảm ơn bạn. À thằng Việt bạn cũng đừng có lo lắng.

- Rồi rồi tôi biết mà.

Trọng Lâm cúp máy rồi hỏi Mỹ Hương rằng vẫn muốn tới Savico Long Biên chứ? Mỹ Hương vâng dạ, cô nàng muốn sắm túi hiệu mới.

- Túi xách à? Tiểu thư muốn mua cái bao nhiêu tiền?

- Em thì thay túi như thay áo đó anh. Nên là chắc chỉ mua mấy cái của Aokang thôi. 1 vài triệu.

- Ồi, ok. Tôi vẫn sẽ đưa tiểu thư tới đó tiêu tiền, nhưng tôi nói để tiểu thư suy nghĩ nè. Thay vì tiểu thư mua túi rẻ tiền rồi chất đầy nhà thì tiểu thư nên mua cái thực sự sang chảnh thực sự đắt tiền, 1 2 cái đó thôi xong phối trang phục cùng phụ kiện, đẳng cấp của tiểu thư sẽ khác hẳn. Là con gái của tập đoàn Hoa Mỹ thì nên như vậy tiểu thư à.

- Dạ tại vì em không có biết chọn đó anh. Nên là hihi...

Tới Savico Long Biên, 2 con xe ô tô tìm chỗ đỗ rồi mọi người bước xuống xe đi vào trong trung tâm thương mại, Trung xuống xe xong mặt buồn tii ngỉu, tụt lại phía sau vừa đi vừa suy nghĩ về hành động của mình lúc trên xe và suy nghĩ xem nên xin lỗi cô bằng cách nào.

- Trung. Làm gì mà sầu não thế, đi thôi.

- Tôi sai rồi.

- Sai thì mình sửa, chứ đừng có sai càng thêm sai. Đi mua túi tặng Linh đi.

Hương khoác tay Trung đi vào trong quầy hàng Aokang, nhân viên nhận ra ngay Mỹ Hương bởi cô nàng là khách sộp mà, chuyên tới đây đốt tiền vào mấy cái túi hiệu giả da.

- Chị ơi có túi mới về không ạ?

- Ồ có đấy tiểu thư Mỹ Hương.

Trọng Lâm hỏi:

- Phiền chị cho tôi xem mẫu túi đắt nhất của cửa hàng.

- Dạ vâng. Mời quý khách theo em ạ. Tiểu thư cùng bạn trai xem hàng thong thả nhé. Mẫu túi mới về thì ở gian hàng giữa nha hihi.

- Hihi ok chị. Đi theo tôi xem túi đi.

Chị nhân viên khác đưa cho anh Lâm 1 chiếc túi, đắt nhất đấy, với kiểu dáng basic, giả da màu kem, logo Aokang ở gần phía chốt của túi.

- Giá của chiếc này là bao nhiêu?

- Dạ thưa quý khách. Mẫu túi này mới về từ hôm qua, giá là 3 triệu 8 chưa sale ạ.

- Nó đắt nhất rồi đấy à?

- Dạ vâng ạ thưa quý khách.

- Có màu trắng hay đen không?

- Dạ thưa không có ạ thưa quý khách.

- Ai phụ trách việc nhập hàng ở đây, tôi muốn gặp người đó.

Chị quản lý nhìn từ trên xuống dưới anh Lâm, rồi sau đó gật đầu đi tìm quản lý của cửa hàng này. Anh ta là người chịu trách nhiệm nhập hàng về cho cửa hàng:

- Dạ chào quý khách.

- Anh là người nhập hàng về đúng không?

- Dạ vâng đúng là tôi ạ.

- Tôi tuy là nam giới nhưng mắt thẩm mỹ của tôi khá cao. Lần sau những mẫu túi kiểu basic như thế này thì anh hãy nhập thêm về nhiều mẫu màu đen với trắng vào, nó không bao giờ lỗi mốt và dễ phối đồ hơn là những màu kem hay màu hồng.

- Dạ vâng. Cảm ơn quý khách đã góp ý. Chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm ạ.

Hương muốn mua tặng cô 1 chiếc túi xách để trả ơn cô đã thanh toán tiền cho bữa trưa. Hương cầm 1 túi có hoạ tiết hình hoa lá và giả da màu kem giống như hồi nãy ra cho Lâm xem:

- Anh Lâm. Anh nghĩ Linh có thích mẫu túi như này không ạ?

- Không thưa tiểu thư. Em ấy thích sự giản đơn và thanh lịch hơn. Và tôi thấy tiểu thư hợp với các mẫu túi basic hơn là hoạ tiết hoa lá thế này. Tôi khuyên thật đấy.

- Dạ vâng. Em nghe anh ạ.

Bỗng chị thu ngân cầm sổ và bút ra chỗ anh Lâm rồi hỏi anh có phải là chủ tịch của Casino bên Mỹ hay không? Rồi là chủ của 1 chuỗi các cửa hàng có chữ L2 và là người nắm giữ 15% cổ phần của tập đoàn Ocean không?

- Dạ... ờ phải. Là tôi đây. Chị có chuyện gì không ạ?

- Ôi trời đất ơi. Anh ơi em hay ăn bánh ngọt ở L2 Cafe lắm, em bị nghiện cái món bánh bóng đêm ở quán anh. Anh cho em xin chữ ký được không ạ?

- Dạ vâng được ạ.

Trọng Lâm cầm sổ của chị thu ngân ký xoẹt phát 2 chữ ký, 1 tên giao dịch của anh ở Mỹ và tên Trọng Lâm.

- Em xin 1 kiểu ảnh được không ạ?

- Xin lỗi chị, vợ tôi sẽ ghen mất. Chị thông cảm giúp tôi.

Hương chọn được 2 mẫu túi giá 2 triệu 2 1 túi, tới lúc trả tiền, Trọng Lâm anh nói để anh trả nhưng Mỹ Hương nhất quyết không, Mỹ Hương nói rằng mình muốn mua tặng cô 1 món quà để làm kỷ niệm.

- Để tôi trả. 2 cái bao nhiêu vậy chị?

- Dạ của quý khách là 4 triệu 4 cho 2 mẫu túi ạ. Vì mẫu mới về hàng nên chưa sale ạ.

Trung hào phóng đưa ra 500 đôla, 176 đô cho 2 chiếc túi còn lại mọi người chia nhau ra mà lấy tiền tips.

- Ôi quý khách hào phóng quá. Cảm ơn quý khách, cảm ơn chủ tịch với tiểu thư Mỹ Hương nhé. Tiểu thư ơi nào lại dẫn bạn trai tới đây mua hàng nhé.

- Haha chắc rồi chị ơi.

Rời khỏi cửa hàng túi xách, Trung gỡ tay Hương ra khỏi tay mình và nói rằng mua quà xong rồi, đừng có khoác tay nữa, Trung không muốn phản bội Thục Linh.

- Hứ làm gì căng. Nè đừng tưởng mua túi cho Linh mà xong. Không có gì làm quen và dỗ dành con gái dễ bằng đồ ăn. Anh Lâm ơi Linh thích ăn món gì nhất ạ?

- Nếu thích ăn nhất, có lẽ đó là món đậu hũ tứ xuyên. Em ấy có thể ăn món đó cả tuần.

- Sai rồi. Đó là cháo trai và súp gà.

- Nói chung là em ấy dễ ăn lắm tiểu thư. Có gì ăn đó không có đòi hỏi.

- Dạ vâng. Đó nghe gì chưa. Bây giờ ấy, đi mua sắm thêm đi rồi về nhà tôi tự tay nấu cho Linh 1 món Linh thích. Đảm bảo là dỗ được liền.

Bây giờ mới có 2h chiều, Minh Hung không có thích đi shopping, mỏi cẳng lắm. Cho nên ngồi tám chuyện với cô trên tầng 2 của quán. Hỏi mãi cô mới nói ra lí do mà rời khỏi xe của anh Lâm để tới đây:

- Chuyện của em với thằng Trung dạo gần đây, anh thấy em mệt mỏi quá nhiều rồi cho nên anh cũng không muốn nói thêm gì, và cũng không biết phải khuyên em thế nào. Nhưng thằng Lâm thì anh biết, nó mong em vui vẻ và nuôi dưỡng thai nhi trong bụng thật tốt đấy.

- Em biết chứ anh. Và em cũng biết anh ấy vẫn yêu em, không chê em là người con gái của người khác. Nhưng mà anh Hùng à, em bây giờ mà yêu anh Lâm, nhìn anh ấy vì em mà vất vả, em không đành lòng anh à. Rồi còn chuyện anh ấy nói sẽ coi đứa con trong bụng em là con của anh ấy, em thấy không công bằng anh Hùng à. Gia Bảo mới là con đẻ của anh ấy mà anh ấy không quan tâm lo lắng gì hết.

- Em nhầm rồi Linh. Thằng Lâm nó vẫn quan tâm thằng c.u, chỉ có điều vì nó chung tình với 1 mình em, chỉ muốn cưới em làm vợ thôi. Em biết không, tất cả mọi người ở bên Las Vegas đều biết chuyện của em và nó hết rồi. Đám cưới giả ở Los Angeles trước kia, mối quan hệ giữa nó với Trân, họ cũng biết.

Uống 1 ngụm cafe đen đá Minh Hùng nói tiếp, rằng bản thân anh, từ lúc quen biết với làm bạn với Lâm, nghe Lâm kể về cô nhiều lắm. Anh nhiều lúc khuyên Lâm rằng hãy từ bỏ cô đi, có nhiều thứ không phải của mình, cho dù có nhiều tiền đến mấy cũng không lấy được đâu. Nhưng Lâm vẫn cương quyết lắm.

- Anh cũng đã kể cho em việc thằng Lâm sẽ bắt cóc em khi em tròn 18 tuổi, nhớ chứ?

- Em nhớ ạ.

- Nó muốn làm thế, muốn bên cạnh em. Ngày ngày yêu thương chăm sóc cho em rồi con cái của 2 người. Mưa dầm thấm lâu rồi em sẽ có tình cảm lại với nó. Haha mà anh nghĩ nó chắc không cần dùng tới kế hoạch đó nữa rồi.

Cô ngại ngùng đỏ mặt, đúng là bây giờ đây cô với anh Lâm, dường như đã và đang trong 1 mối quan hệ phức tạp, anh em không ra anh em mà người yêu không ra người yêu. Trước mặt gia đình và người lạ thì quan tâm nhau như là anh em, còn khi chỉ có 2 người thì anh đối với cô lại quá đỗi ngọt ngào, còn cô thì lại không thể xa anh, mọi người nhớ cái hôm mà anh chăm cô ở viện chứ.

Tiếng chuông ip vang lên ở máy của anh Hùng, là 1 số lạ đấy:

- Minh Hùng con bố Thường nghe ạ.

- Anh Hùng. Anh đưa em ấy tới L2 Luxury đi.

- Trung à. Ừ anh tới đây.

Anh Hùng chở cô tới cửa hàng trang sức, trên đường đi 2 người nói chuyện với nhau mãi, người ngoài cuộc luôn sáng hơn người trong cuộc mà cho nên cô hỏi ý kiến anh Hùng xem cô nên đi đâu để dưỡng thai với học online.

- Theo anh thấy nếu bố mẹ em không để em ở nhà, sợ bị thằng Trung nó tới quấy rầy ghen tuông thì anh nghĩ là em nên tới Nha Trang hoặc sang hẳn Mỹ đi. Nha Trang thì có khách sạn của bố già, nhân viên ở đó có thể vừa làm vừa chăm sóc em, 2 mẹ của em cũng thỉnh thoảng bay đi bay về thăm em. Nhưng mà em cũng biết đấy, bố mẹ em thì công việc của họ bận bịu, lắm, và chính bản thân em em cũng không muốn làm phiền họ quá nhiều mà phải không?

Cô gật đầu vâng dạ, đúng là như vậy mà. Nhưng cô cũng hãi lắm khi mà Trung mang cô đi như bữa hổm á. Không biết phải làm thế nào cả. Đi thì ngại phiền mọi người mà ở nhà thì bố mẹ không yên tâm.

Trung đứng chờ cô ở ngoài, thấy cô tới liền cười tươi roi rói chạy đến mở cửa xe cho cô, 1 tay đỡ lấy cô còn 1 tay xoa xoa vùng bụng vẫn phẳng lỳ của cô.

- Mọi người không đi mua sắm sao mà lại về đây thế này?

- Hihi Linh ơi. Thì tớ tới đây mua sắm đó. Lên đây đi. Trung nói sẽ tặng cậu 1 món quà đó, là 1...

- Im đi. Linh à lên đây với tôi.

- Đừng Trung à, tốn tiền lắm.

- Không tốn. Mua tặng vợ tôi thì không bao giờ là tốn cả.

Trên tầng 2 Bảo Kiên đã sắp bánh kem tách béo cùng sinh tố dâu tây cho cô chủ mình rồi. Và Trọng Lâm, anh đâu rồi? Cô có hỏi thì chị Thảo nói rằng Trọng Lâm nhận điện thoại của Bryan, đã đi từ 15’ trước rồi.

- Hihi Linh yên tâm. Anh ấy hứa sẽ tới nhà mềnh ăn cơm đó.

- Chị Thảo à cho tôi xem nhẫn đi. 1 chiếc đắt nhất ở quầy.

- Trung à chị thấy cái Linh nó nhiều nhẫn rồi ấy. Hay là chuyển sang lắc tay đi.

- Cũng hay đấy Trung. Linh sướng lắm nhé, được bạn trai mua đồ cô.

“Tiếng chuông ip remix”

- Hello mami.

- Con đang ở đâu vậy Hương?

- Hihi dạ con đang ở L2 Luxury của anh Lâm nè. Anh ấy tặng con chiếc nhẫn cực kỳ cực kỳ là đẹp luôn. Tiền tỷ đó.

- Nhẫn gì mà cả tỷ?

- Con nói mẹ đừng shock nha. Nhẫn Tiffany đấy.

Bà Sáu không tin, nhẫn Tiffany ở cửa hàng Trọng Lâm á? Mỹ Hương thở dài, cúp máy rồi chụp ảnh nền của thương hiệu Tiffany gửi cho mẹ mình xem. Bà Sáu nhìn thấy thì tin rồi, nhắn tin rằng Trọng Lâm anh ta có ở đấy không thì Hương nói rằng anh có việc đã đi sau khi tặng cô nàng chiếc nhẫn bạc tỷ. 2 mẹ con nhắn tin thêm vài câu nữa rồi Hương nói với chị Thảo:

- Dạ chị ơi. Mẹ em đó, bà Sáu tổng giám đốc của Hoa Mỹ, nói rằng là muốn mua 1 sợi dây chuyền của Tiffany đắt nhất ở đây ạ.

- Ok em. Dây chuyền đắt nhất thì chỗ chị có 1 sợi 4 tỷ 850 triệu.

- Dạ chị cho em xem sợi đó được không ạ?

Chị Thảo lấy ra cho Hương xem, Hương chụp ảnh lại rồi gửi cho mẹ mình xem và nhắn rằng sợi dây chuyền này là 5 tỷ 3, báo khống giá vì cô nàng này muốn có thêm tiền tiêu vặt mà ahihi.

{Ây trời. Con với chả cái, thế đấy.}

[Còn sợi khác không?]

- Dạ chị ơi mẹ em hỏi là còn sợi khác không ạ?

- Còn nhiều em nhé. Sợi đất nhì thì có sợi này.

1 sợi 4 tỷ 350 triệu, thấp hơn sợi kia 500 triệu tròn nhưng nó có kiểu dáng hiện đại hơn sợi kia 1 chút. Hương lại báo với giá 4 tỷ 860 triệu🤣.

[Ok mẹ lấy sợi đó. Mẹ chuẩn bị chuyển khoản cho con đấy. ]

- Chị ơi mẹ em lấy sợi 4 tỷ 350 triệu ạ.

- Hihi ok nè. Sợi này mà kết hợp với đầm, khoác thêm con túi Hermes nữa thì quá sang luôn.

- Mẹ em lại thích Louis Vuiton chị ạ.

- Haha mỗi người 1 sở thích chơi túi hàng hiệu mà. Chỉ có con bé Thục Linh này này, chẳng túi gì hết cả cứ suốt ngày balo đi học với túi canvas.

- Kìa chị.

Hương trêu bảo có Trung rồi cô lại không có túi hiệu sao, rồi Trung không tặng cô chiếc túi nào à. Hương nói xong chậc chậc vài cái rồi nói Trung kém tắm.

- Cũng không thể trách thằng bé mà. Tại con bé này nó giản dị thôi. Hương à em ra chọn nước hoa cho mình với cho mẹ đi, còn để chị sắp xếp tiền mặt cho em. Chứ hết voucher rồi.

- Hihi dạ vâng. Này về là mẹ em phái phái lun hà.

Hihi trong tài khoản của Hương lại có thêm 500 triệu, quá đã rồi. Anh Lâm đúng là biết tự hút khách về cho quán mình, mất có 1 tỷ 3 cho chiếc nhẫn của Hương thôi nhưng lại nhận về tới tận hơn 4 tỷ hehe.

Đấy lại nói tới anh Lâm, vụ biển thủ số tiền 800 tỷ đồng đang bước vào giai đoạn phúc tạp hơn rồi, khi anh, Thiên Bảo, ông Huy cùng 1 đội pháp y tới đó thì đội vệ sĩ đã tìm thấy 2 thi thể gần như là phân huỷ toàn bộ rồi.

- Vụ án này hay rồi đây.

- Chú à. Có 2 xác người ở đây đấy.

- Dạ chú Huy, đại ca. Thằng Ninh tìm thấy cái này ở gần miệng hố, nơi được cho là đã chôn cặp tiền hoặc thùng gỗ đựng tiền ở đó.

Ông Huy đeo găng tay sẵn rồi, nhận lấy thứ kia từ tay Bryan, đó là mặt nạ da người bằng silicon, nó đã cháy 2/3.

- Long. Đem cái này về giám định.

Ông Huy cùng anh Lâm và các vệ sĩ của anh đi tới nơi tìm thấy thi thể. Pháp y họ nói rằng tìm thấy 2 vỏ đạn được bắn ra từ khẩu colt 45, hung thủ có thể là thuận tay trái.

- Còn gi nữa không?

- Dạ báo cáo, chúng tôi tìm thấy những mảng vôi bột. Có thể là sau khi bắn chết 2 người này, hung thủ đã rắc vôi lên để nhằm làm thi thể phân huỷ nhanh hơn.

Anh Lâm nói rằng đây rất có thể là nhân chứng đã trông thấy việc đào số tiền lên của hung thủ, và anh suy đoán luôn rằng đó có thể là ông Thuận, vệ sĩ của bà Mary.

- Cậu có bằng chứng gì không hay chỉ là nói miệng?

- Cháu chỉ mới nghi ngờ thôi. Tối thứ 7 vừa rồi, ông ta mang theo khẩu súng trường lẻn vào toà nhà Hoà Phát đối diện với phòng bệnh của em ấu và ngắm bắn cháu. Tia lase màu đỏ lúc đó nhằm vào ngực cháu khi cháu đứng bên ngoài nghe điện thoại.

- Chuyện đó là thật sao?

- Vâng. Người của cháu đã lẻn vào hệ thống camera giám sát của toà nhà đó.

Ông Huy không hiểu, tại sao ông Thuận lại phải giết Trọng Lâm? Anh Lâm đi tới chỗ vệ sĩ của mình hỏi han xem còn tìm thấy gì lạ ngoài tử thi ở hiện trường không, thì không có cái gì khác lạ cả ngoài chiếc mặt nạ bị cháy 2/3 và 2 thi thể.

- Cậu Lâm!

- Dạ vâng chú.

- Tại sao ông Thuận phải giết cậu?

Anh Lâm cười xong nói ra giả thuyểt của mình, và sau đó nói rằng còn 4 ngày nữa, anh sẽ cùng ông Huy đièu tra làm rõ vụ việc này. Anh còn to nhỏ với ông Huy rằng anh tự có cách điều tra riêng của mình, chỉ cần ông Huy đừng xen vào thôi, của ai người đó làm.

- Thằng bé này. Thôi thì ok. Để xem trong 4 ngày cậu có phá được án này không.

- Ok chú luôn. Nhưng chú đừng bảo cháu là lách luật đấy nhé haha...

Ông Huy cười cười. Tiếng chuông điện thoại của anh Lâm vang lên, anh Quang báo cáo rằng ở căn hộ chung cư nơi ông Thuận đang ở, 3 ngày hôm nay rồi không thấy ông ta rời nhà, mà mặc dù là ngài Smith có nhờ vả bà Mary cùng đội vệ sĩ.

- Anh chắc chứ ạ?

- Tôi chắc chắn thưa cậu chủ. Tôi và 1 người nữa thay phiên nhau lái taxi tới đó để đón khách.

- Cảm ơn anh. Anh cẩn thận nhé.

Trọng Lâm anh cúp máy rồi nói rằng ông Thuận 3 ngày hôm nay không có rời khỏi nhà. Thông tin chính xác tới 95%.

- Chúng ta đi thôi.

- Đúng là nên đi. Nhưng không phải là với bộ trang phục xanh lá này. Chú hiểu ý cháu không?

- Haha tôi biết chứ.

Anh Lâm nhìn đồng hồ đã 4h hơn rồi, anh nói với ông Huy rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì nhớ báo cho anh biết, rồi anh cùng với vệ sĩ đi tới nhà Mỹ Hương ăn cơm khách, trong lòng không khỏi lo lắng.

Còn cô thì đang cùng với Hương nhặt rau dưa làm món, Hương thì chẳng biết làm món gì cả ngoài mỳ tôm trứng rồi trứng luộc, mà luộc trứng còn lòng đào mới ghê.

- Linh à. Tôi xin lỗi. Tha thứ cho tôi đi được không? Tôi hứa đó, tôi sẽ không nói bậy bạ nữa đâu.

- Em không suy nghĩ gì hết cả đâu. Anh đừng có xin lỗi nữa. Để sau đã rồi nói.

- Ừm dạ. Tôi nhặt rau cho em nha. Còn cô, đi ra chỗ khác.

- Ứ. Người ta đang học nữ công gia chánh mà. À nghe Linh bảo đó, là Trung làm súp gà ngon lắm. Trung làm đi.

- Tôi chỉ làm cho em ấy ăn thôi. Còn cô thì không bao giờ.

- Đồ ích kỷ, chả bằng anh Lâm của tôi. Giờ nghĩ lại đó, những chữ L2 mà anh Lâm đặt ra, đều có ý nghĩa của nó hết.

- Im đi, tôi làm được chưa! Xương gà đâu?

Hương nói chị giúp việc lấy xương và cổ gà từ trong ngăn đá tủ lạnh ra, sau đó Trung bắt tay vào việc luôn còn Hương thì lăng xăng lấy sổ tay với bút ra học hỏi, cốt yếu là muốn gần gũi Trung.

- Trung ơi món này làm thế nào vậy?

- Thì thấy rồi đấy, đầu tiên là ninh xương gà, có cổ gà thì càng tốt, nước nó sẽ ngọt hơn. Còn nguyên liệu thì mỗi thứ 1 tí đổ lẫn vào nhau, thêm gia vị mỳ chính các kiểu vừa ăn. Đun thêm vài phút rồi cho trứng vào nguấy đều lên. Cuối cùng cho dung dịch bột năng và nước vào đun cho sánh. Dễ mà.

- Vậy dạy Hương món đó nha. Hương làm cho bố mẹ ăn. Hihi chủ yếu đó là vòi vĩnh xin tiền, nha nha!

Trung nhún vai và rồi nói rằng thích thì chiều thôi, nhìn và ghi chép cho kỹ, Trung chỉ làm có 1 lần thôi.

- Từ từ khoan đã. Trung làm 1 nồi to to đi rồi hướng dẫn tui làm nồi nho nhỏ ha. Tại muốn thực hành luôn.

- Ok.

Người ta nói con trai đẹp trai nhất khi họ làm việc, và đẹp hơn cả là khi họ đứng nấu bếp. Hương ước Trung cởi áo phông kia ra, cơ ngực và múi bụng được phô bày hết, nước miếng sẽ tùm tùm tà la luôn.

Tiếng chuông ip nhưng không phải của Trung hay của Hương mà là của cô. Trọng Lâm anh nói rằng cô ra tới cửa cổng đi, anh sẽ đưa cô tới 1 nơi này. Nhưng cô đừng nói cho Trung hay Hương biết. Ok thôi. Cô ra bàn ngồi uống nước rồi lẳng lặng đi ra ngoài cổng, vừa ra tới nơi thì anh Lâm cũng lái con bentley tới luôn. Cô mở cửa ra và ngồi vào trong:

- Dạ chào cô chủ.

- Dạ em chào các anh ạ. Anh Lâm, có chuyện gì vậy anh?

- Tôi nói chuyện này, em đừng có sốc quá nhé. Tôi đã hứa rằng mình không giấu giếm em bất cứ điều gì.

- Vâng anh nói đi, em vẫn đang nghe ạ.

- Ông Thuận tự tử trong căn hộ của mình. Chú Huy đang cho người kiểm tra nơi đó.

- Chú Thuận tự tử sao anh. Chuyện này mẹ Mary đã biết chưa ạ?

- Có thể giờ này bà ta đã biết rồi.

Ngồi cạnh cô là Kevin đang thâm nhập vào camera giám sát của chung cư.

- Ơ...

- Có chuyện gì vậy?

- Đại ca, cô chủ. 2 người xem đi.

Kevin đưa cả con macbook của mình vào giữa 2 người xem. Hình ảnh và âm thanh trong đó cho thấy có 1 người không biết là đàn ông hay con trai nữa, khá to béo, mặc cả 1 bộ đồ đen và trùm mũ, đi vào trong sản chỗ để xem máy, kích điện 2 bảo vệ ngấy xỉu rồi dùng súng giảm thanh bắn vỡ 4 camera.

- Vậy là chú Thuận không có tự tử mà là bị giết phải không anh Lâm?

- Chuyện đó bên chú Huy chưa có gọi. Nhưng chắc là bị giết rồi.

- Có khi nào là giết người bịt đầu mối không anh?

- Tôi nói chuyện này với em, căn bản là tôi không muốn giấu em bất cứ điều gì. Nhưng tôi nói ra không phải là để cho em suy nghĩ lung tung rồi ảnh hưởng tới sức khoẻ của mình.

- Dạ vâng. Em sẽ không suy nghĩ gì hết đâu.

Trọng Lâm nói Thiên Bảo cho xe quay lại nhà của Mỹ Hương để ăn tối. Đi gần về tới nơi rồi thì Trung gọi điện cho cô, bảo cô đã đi đâu rồi, tại sao lại không bảo Trung đưa đi.

- Em chỉ loanh quanh chút thôi à. Em đang về đây rồi.

- Hihi tôi có nấu súp gà cho em. Nhanh về nha.

Cô cúp máy, trong đầu cô, cô đang suy nghĩ tới Trung, Trung có phải là thủ phạm giết ông Thuận không, hòng lấy lại số tiền mà ông Thuận đang giữ, hay là người đó là bà Mary? Dáng người to béo kia và trùm mũ, cũng chưa chắc là đàn ông mà, phụ nữ cũng có thể cải trang, tự làm cho mình to béo hơn mà.’

- Íiii anh Lâm. Ơ... cậu.. Linh. Cậu đi cùng anh Lâm sao?

- Chỉ là tình cờ gặp em ấy ở cách đây gần 1 cây số, xe còn chỗ nên gọi em ấy lên xe thôi.

- Hihi dạ. Linh ơi Trung nấu món súp gà đúng là đỉnh của chóp nuôn đấy.

Cô cười với Hương rồi nhìn Trung bằng ánh mắt thâm tình nhưng khó hiểu. 1 người như Trung, trước đây vốn hiền lành ấm áp, lại trở thành 1 người biến thái ghen tuông, minh chứng chứng cho việc đó là bắt cóc cô và chuẩn bị mang ra nước ngoài ngay khi còn đang ở trường học, giết người ư và cướp lại số tiền ư? Cô thật không dám nghĩ tới điều đó đâu.

- À Linh. Trung đó, mau cho cậu chiếc túi xách đẹp cực ấy, giờ tớ mới nhớ ra. Đợi tớ lên phòng lấy cho nhé.

- Trung à sao anh tốn tiền như vậy. Em đi tới đâu đâu mà mua túi xách chứ.

- Chỉ có hơn 2 triệu thôi mà. À em ăn 1 bát súp nha, nó vẫn còn nóng. Để tôi múc cho em nha. Lại đây nào.

Bà Mary cùng ông Kiên ra xe đi tới nhà Mỹ Hương lúc 3h chiều cơ để tới đó phụ giúp nấu cơm tối thì nhận được điện thoại của ông Huy nói rằng ông Thuận đã chết tại căn hộ của mình, thế nên 2 người lại quay xe đi tới trụ sở công an thành phố. Và hiện tại 2 người đã và đang ở phòng chứa thi thể của ông Thuận.

- Chết do treo cổ sao anh Huy?

- Chúng tôi ban đầu nhận định rằng có thể do ông Thuận treo cổ tự tự dẫn tới cái chết. Thế nhưng sau khi bảo vệ giám sát camera ở phòng giám sát đưa đoạn video clip này thì chúng tôi chắc chắn rằng ông Thuận bị giết hại. Mời 2 người xem.

Ông Huy dẫn 2 người rời khỏi nhà của trụ sợ công an, vào phòng lấy lời khai. Ông quay màn hình laptop về phía 2 ông bà, và nói rằng đoạn này cho thấy có 1 người to béo nghi là đàn ông, kích điện vào người 2 bảo vệ canh gác phía dưới, và dùng súng giảm thanh bắn vỡ 4 camera ở 4 góc, sau đó thì thi thể của ông Thuận được tìm thấy tại căn hộ.

- Nhìn dáng đi của người đó, 2 vị có thấy quen hay không?

Bà Mary bật lại đoạn video kia và xem kỹ nó 2 3 lần, trong khi ông Kiên nói rằng dáng đi này đại trà lắm, người kia béo nên 2 chân đi xạng ra, dễ hiểu thôi.

- Tôi cũng giống chồng tôi. Nhưng dùng súng gắn giảm thanh, nếu thực sự là giết người thì đó là người chuyên nghiệp.

- Tôi muốn hỏi 2 người. Lần cuối cùng 2 người gặp ông Thuận, là vào ngày hôm nào? Ông ta có biểu hiện gì lạ thường so với mọi ngày không?

Ông Kiên nói rằng phần lớn thời gian, có khi là 12 13 tiếng đồng hồ ấy là ông ở tập đoàn, cũng vì chuyện Trọng Lâm làm giá cổ phiếu của tập đoàn ông giảm mạnh cho nên ông phải ở công ty để giải quyết chuyện, nên trước hôm mà con trai ông bế cô chạy ra khỏi cổng trường ông Kiên đã không thấy ông Thuận rồi.

- Anh có thể kể rõ ra rằng mình không gặp ông Thuận mấy hôm rồi không?

- Ờ... thưa anh. Hình như là hơn 1 tuần đấy. À đúng rồi, chính xác là 9 ngày.

- Cảm ơn anh. Còn về chị Mary thì sao?

- Tôi chỉ có liên hệ qua điện thoại với anh ta thôi. Và cũng giống chồng tôi, tôi cũng đã không gặp mặt trực tiếp anh ta rồi.

- Xin lỗi, tôi muốn kiểm tra điện thoại của chị.

Bà Mary ok thôi, không làm chuyện đó thì không việc gì phải sợ. Sau vài phút kiểm tra điện thoại của bà Mary, ông Huy ghi lại những số chưa được lưu vào máy ra 1 cuốn sổ rồi trả lại điện thoại cho bà Mary.

- Chị Mary. Tôi có thể gặp tất thảy vệ sĩ của chị hay không?

- Tôi rất sẵn sàng. Anh đợi tôi 1 chút, vì khá là nhiều người.

Điện thoại của ông Kiên vang lên, là Trung gọi, nói rằng bố mẹ đã đi tới chưa, thì ông Kiên nói rằng ông bà đang hỏng xe giữa đường chưa tới được bây giờ, sẽ tới muốn 1 chút đấy. Ông Kiên cúp máy xong rồi ông Huy liền hỏi 2 người rằng 2 người có hẹn ở đâu à:

- Vâng đúng là như vậy đó anh. Con gái chị Sáu của tập đoàn Hoa Mỹ mời gia đình chúng tôi tới nhà ăn cơm tối. Có qua có lại đó mà.

- Ôi. Tôi lại không biết. Xin lỗi 2 anh chị, làm phiền tới buổi hẹn của 2 người rồi.

- Ồ không sao đâu mà. Hợp tác với các anh công an là nghĩa vụ của người dân chúng tôi mà. Anh Huy à, anh Thuận là vệ sĩ giỏi của nhà chúng tôi, cho nên vợ chồng tôi muốn nhờ các anh, hãy nhanh chóng bắt được hung thủ ạ.

- Đó là nhiệm vụ của chúng tôi mà.

30 35’ sau thì 22 người (thêm ông Thuận nữa thì sẽ là 23 đấy), có cả người nước ngoài. Ông Đồng hỏi bà Mary rằng có thật là ông Thuận đã chết không.

- Đó là sự thật thưa anh. Và chúng tôi vẫn đang tìm hiểu nguyên nhân và thời gian tử vong của anh Thuận. Chị Mary à đã đủ hết chưa ạ?

- Dạ đã đủ rồi thưa anh Huy.

- Vâng. Anh chị có thể đi rồi ạ. Cảm ơn sự hợp tác của 2 anh chị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play