Ninh theo lời của Lâm, đã cho 1 ít Scopolamin vào trong 1 chai lavie nho nhỏ, còn 1 chai có thuốc ngủ trong túi đó rồi mang về phòng bệnh, đưa cho Nhã chai có thuốc ngủ còn cho cô chai còn lại.

- Cô chủ có thấy đỡ hơn chút nào không ạ?

- Em cũng đỡ rồi anh ạ. Anh Ninh cũng về nghỉ ngơi đi ạ.

- 10 rưỡi tối tôi sẽ về thưa cô chủ.

Cô nói mình muốn xem camera ở nhà của Trung, xem có thật là Lâm cho người lắp camera ở đó không.

- Xin lỗi cô chủ. Hôm nay tôi lại không mang theo laptop.

- Dạ vâng.

Tới 9h, chị Nhã buồn ngủ quá vì uống chai lavie Ninh đưa. Đi vào bên giường bên cạnh để nằm thì cô nói chị Nhã đi về nhà ngủ cho đàng hoàng 1 chút, chị đã ở đây từ sáng rồi.

- Anh Ninh đưa chị ấy về giúp em với ạ.

- Nhưng mà cô chủ... tôi không thể để cô chủ ở đây 1 mình được.

- Em không sao, em tự lo được mà. Anh đưa chị ấy về giúp em.

Ninh gật đầu, định gọi điện thoại cho Bảo Kiên thì cửa phòng mở ra, là gia đình Minh Hùng tới thăm cô. Thế là Ninh yên tâm để cô ở đó, bế chị Nhã ra xe taxi đi về nhà cô.

- Đỡ nhiều chưa cô bé? Hôm nay bà Sen vợ giám đốc hải quan nhắc em suốt đấy.

- Em cũng đỡ chút ạ anh, bệnh cũ đó mà. Dạ con cảm ơn bố mẹ đã tới đây thăm con ạ.

- Ừ. Nhanh khoẻ nhé con, 26 này tới biệt thự nhà thằng Lâm ăn tiệc chia tay đó.

- Dạ vâng ạ mẹ, hihi.

Lúc sau có y tá tới đưa thuốc cho cô uông, và 1 điều dưỡng viên, bôi thuốc nơi đó cho cô, nên nhà Hùng ra ngoài đứng 1 chút.

- Cô bé. Chị em đâu rồi?

- Dạ chị ấy về nhà lấy đồ cho em rồi ạ. Chút nữa chị ấy sẽ tới ạ.

- Ừm. Vết thương của em, chịu khó giữ vệ sinh cẩn thận 1 tí nhé.

- Dạ vâng ạ em cảm ơn chị.

Cô uống thuốc, dùng nước mà y tá rót cho cô ở bình lọc, cô uống thuốc xong xuôi rồi y tá nói với cô nên bổ sung thêm nước lọc và nước ép táo vào để cho có sắt, học hành nhiều mà thiếu sắt rất dễ thiếu máu đấy. Dặn dò 1 thôi 1 hồi, y tá đi ra ngoài để cho gia đình bệnh nhân vào thăm.

Nhà bà Hiền cũng chỉ ngồi 10’ thôi rồi chào cô ra về, chỉ còn Minh Hùng ở lại đợi Ninh hay ai đó tới canh, chứ anh cũng không thể để em gái nuôi của mình lại 1 mình. Anh ngồi nhắn tin cho bạn thân của anh:

Hùng: Ông không tới thăm em ấy à?

Lâm không xem, bởi anh nghe Ninh nói gia đình Minh Hùng tới đó, anh thay 1 bộ đồ nữa ở khách sạn, mang theo 1 bộ đồ ngủ, à thì chỉ có mỗi quần đùi thôi rồi bắt taxi tới viện.

Tới nơi rồi, nhưng 30’ sau anh mới đi lên trên phòng.

- Cái thằng ôn này, làm đợi mãi.

- Cảm ơn ông nhé.

Anh cầm túi táo vào cho cô, thấy cô đang nằm đó, lại liền đi ra ngoài ngay.

- Con bé đang ngủ à?

- Ừ.

Anh tìm số của Bảo Kiên rồi áp tai nghe:

- Alo. Ừ tao đây. 11h đêm tới đây canh cho em ấy nhé.

Thế thôi xong anh cúp máy liền luôn. Ngồi nói chuyện với bạn mình tầm 10’, xong sau đó Hùng đi về nhà luôn vì buồn ngủ quá. Hùng đi rồi Lâm mới mở cửa phòng đi vào trong, làm gì có Bảo Kiên, chỉ có 1 mình cái anh đại ca si tình này thôi. Chai lavie đó cô đã uống sạch rồi. Lâm thay quần dài ra treo lên mắc áo, mặc quần đùi và áo phông, ngồi ở ghế rồi bắt đầu độc thoại:

- Linh à. Thật tốt vì em chưa có thai với thằng Trung. Đợi anh 1 thời gian nữa thôi, anh sẽ về với em và không đi đâu cả nữa. Chúng ta làm lại từ đầu em nhé.

Trọng Lâm đưa tay sờ trán cô, không còn nóng nhiều nữa.

- Em có nhớ, em từng giả mất trí để nói anh lại không? Em cứ chú Lâm chú Lâm hoài, rồi lại còn tinh nghịch, đưa 50 triệu cho bác sĩ nữa chứ. Em có biết lúc đó anh sang đó để làm gì không? Lúc đó ông (ông Tuyến) có nói với anh, nếu ông không đồng ý cho anh yêu em nữa, anh sẽ làm gì. Em biết anh trả lời ông thế nào không? Anh nói nếu ông không cho cháu yêu em ấy, cháu sẽ cướp và mang em ấy đi, buồn cười nhỉ? Nhưng rồi anh lại chọn cách ra đi, để có thể suy nghĩ về tất cả, anh định sẽ tác hợp cho em và Sơn, bởi nó điềm đạm và nó cũng yêu em. Nếu như anh chịu buông tay em ngay lúc đó, chúng ta cũng không đau khổ như này, có phải không em?

2 bờ vai rung lên bần bật, ông anh này mâu thuẫn thế? Trước mặt đàn em vệ sĩ thì chắc như đinh đóng cột rằng phải lấy cô cho bằng được, xong bây giờ, ở trước mặt cô sao lại yếu đuối thế? Giọt nước mắt đàn ông nhỏ xuống bàn tay cô, cô bừng tỉnh dậy mở mắt ra nhìn Lâm. Cô nhổm người dậy, đưa tay áp vào má Lâm nói:

- Đừng khóc. Xấu lắm.

- Dạ. Anh không khóc, không khóc. Mình ngủ nha.

Cô lấy ống tay áo bệnh nhân lau nước mắt cho Lâm, hôn lên mắt Lâm 1 cái. Sao hôm nay cô chủ động thế nhỉ? Cô nằm ngửa còn Lâm anh nằm nghiêng ôm lấy cô, hít hà mùi sữa tắm ban tối cùng mùi dầu xả tóc thơm phức, cô vẫn từ đó tới nay, từ năm cô 14 tuổi đó, cô vẫn dùng loại sữa tắm, combo gội xả mà anh mua, như 1 thói quen vậy. Cô hôm nay ngủ rất là ngon, à thì ngon là đúng rồi bởi ngấm thuốc mà.

Sáng hôm sau 24/2, cô giật mình tỉnh dậy trong khi nước mắt đang đầm đìa. Nhìn quanh căn phòng bệnh không có 1 ai, đưa tay sờ vào bên cạnh giường thì thấy còn hơi ấm. Cô tự hỏi ai đã nằm ở đây? Trung à? Hay là mẹ cô? Hay là chị Nhã.

Thực ra cách đây có 5’ thôi, Lâm rời giường và nhanh chóng và thay quần dài, nhét quần đùi vào túi giấy mang theo rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh khi cảm nhận thấy cô cựa quậy mình tỉnh dậy.

Đêm qua cô làm anh vừa sợ cũng lại vừa vui, khi mà hết mê sảng dập lửa gọi bà, đạp anh xuống giường, anh vừa nằm lên được 1 chút, đang nhắm mắt đi ngủ thì cô lại gọi anh Lâm, gọi anh xưng bé. Hoá ra là hôm qua cô mơ về chuyện hồi nhỏ, cứ ẩy ẩy người anh rồi lại gọi anh.

Cửa phòng bệnh mở ra, y tá đi vào bên trong đưa thuốc cho cô, hỏi cô thấy trong người thế nào rồi, có dấu hiệu nhức mỏi cơ không? Cô lắc đầu nói không có dấu hiệu đó, rồi ấp úng hỏi chị y tá rằng đêm hôm qua chị có thấy ai vào đây không?

- Đêm qua à? Chị không rõ nữa, em có thể hỏi y tá trực quầy đêm hôm qua, chị ấy vẫn còn ở ngoài đó.

Tẹo nữa cô sẽ hỏi sau, cửa phòng mở ra, chị Quỳnh cùng Đức mang cháo vào thăm cô rồi để Đức chơi ở đây với cô tới trưa. Cháo này do đích thân Lâm nấu vào tối qua, trước lúc anh tới đây.

- Phiền chị quá.

- Có gì mà phiền, con bé này.

Đức khoe cô là Gia Bảo được đi nhà trẻ từ ngày hôm rồi, không khóc gì cả, rất là ngoan.

- Chị Quỳnh. Chị có cho Đức đi mẫu giáo lại không?

- Chị không. Chị cho nó tự mình tìm tòi. Cho tới mẫu giáo chẳng biết cô giáo nó có cho ăn uống đầy đủ không.

- Hihi vậy chị cho Đức ở hẳn nhà em đi, em với chị Nhã dạy cháu nó cho. Đằng nào đợt này em cũng không phải chụp hình.

- Vậy hay quá, chị chỉ sợ em mệt thôi.

- Mệt gì chứ, chị này. Đức à cháu đeo khẩu trang vào không lây bệnh của cô đó.

Cô nói xong đưa tay xoa đầu Đức rồi đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, ở ngoài, cô vào được 5’ thì chú Thuận vệ sĩ của nhà bà Mary tới đem cháo thịt bằm cho cô để thay đổi khẩu vị rồi cũng ra về luôn.

- Đức ăn cháo đi này con.

- Dạ của cô Linh mà mẹ.

- Cứ ăn đi con ạ. Cô Linh ăn cháo của chú Lâm.

Đức cười hì hì rồi sau đó lấy bát và thìa cùng mẹ ra giường bên cạnh giường cô ăn cháo thịt bằm, ngay cả nước cam Đức cũng uống thay cô luôn.

- Hì hì.

- Cô Linh cô ăn cháo đi ạ. Rồi còn uống thuốc đó ạ.

- Ừ ừ cô biết rồi nè.

Chị Quỳnh ăn xong cháo của mình rồi lấy táo ở giỏ trái cây mà anh Lâm mua ép nước cho cô uống theo lời dặn của anh.

- Linh ơi ăn cháo em... ơi! Ủa chị Quỳnh.

- Cháu chào cô Nhã.

- Ừ cô chào con. Chị vào sớm thế ạ.

- Chị cũng mới vào thôi. Đưa Đức tới chơi với Linh cho đỡ buồn, cả Gia Bảo cũng đi nhà trẻ, thằng này nó không có ai chơi cùng.

- Dạ vâng. Chị xin lỗi em chị dậy trễ quá.

- Hihi không sao mà chị. Không có chị hay chị Quỳnh mang cháo vào thì em cũng đi mua được mà ngoài kia thiếu gì đâu.

Chị Quỳnh múc cháo thịt bằm cho chị Nhã rồi vắt hết 2 quả táo, bỏ vào đó 2 cục đá cho mát để cô uống.

Thời gian mau chóng trôi đi tới 2h chiều, trong khi Trung đang bị mẹ “dốt” ở nhà, cô đang dạy Đức 1 vài động từ tiếng Anh thì ở quầy hàng của nhà Khải Sơn, Bạch Yến đang xin Sơn đừng chia tay mình.

- Sơn à. Em hứa sẽ không đỏng đảnh, không cao su đâu mà.

- Tôi đã bỏ qua cho em rất nhiều lần rồi Yến à. Em về đi.

- Có phải anh còn yêu Thục Linh không?

- Tôi và cô ấy đâu có duyên để mà yêu chứ. Em đi về đi, đừng làm phiền tôi bán hàng nữa.

Vũ Thị Bạch Yến, con trai ông Tiến Thành, cũng làm giám đốc của 1 công ty xuất nhập khẩu, cũng là tiểu thư đấy, nhưng bản tính công chúa đỏng đảnh không bỏ, nên bị Sơn chia tay. Cậu ấy bỏ ra xe đi uống cafe 1 mình, chỗ nào không uống lại uống ở L2 của anh Lâm.

- Chị ơi... hức... chỗ mình có rượu không ạ?

- L2 chúng em chỉ bán cafe thôi ạ. Hệ thống L2 của chúng em có 1 quán bar ở Đông Anh, ở đó sẽ có tất cả những loại cocktail và rượu mạnh. Chị đang thất tình thế này, chị dùng cacao nóng và 1 chút bánh ngọt socola sẽ rất thích hợp nhé ạ.

- Vâng.... hức... vậy cho em ca cacao nóng... và 1 bánh socola.

- Dạ mình lên tầng 2 view đẹp giúp em nhé. Khung cảnh thoáng đãng sẽ giúp mình vui tươi trở lại đó ạ.

Bạch Yến tình cờ lọt vào camera ở quán, Kevin đã thấy hết và lảm bẩm bảo con bé này sao quen thế, hình như đã gặp ở đâu thì phải.

- Ê ê, Wiliam!

- Hót lên.

- Lại đây, con bé này quen lắm.

- Mày chỉ gái với gú.

- Không. Quen cực.

Wiliam giật nắp chai Strongbow táo (thức uống ưa thích của anh chàng cao 1m92) ra uống rồi nhìn kỹ vào màn hình máy tính.

- Biết ai không?

- Không. Nhưng mà quen lắm.

- Con bồ của thằng Sơn con ông Khải.

- Ồ. Nó khóc, chắc là chia tay đấy. Hay mình gài nó với thằng Trung?

- Theo tao là không. Cô chủ biết việc thằng Trung thuê thằng Sang vs Khanh rồi còn gì.

- Triệt để kinh tởm, chẳng phải càng hay à? Cô chủ cũng dần dần mủi lòng với đại ca rồi.

- Thôi. Tội con gái nhà người ta. Cứ tìm hiểu thân nhân con bé xấu xí đó cho kỹ vào.

- Ờ.

Cậu ấm Xuân Vinh, có vẻ như khá hoà thuận với bạn gái. Nhưng khi bà Lan đưa ảnh của Liên cho thầy bói tình duyên (không phải thầy Hoa trước kia) thì thầy bảo Vinh và Liên không hợp, lấy nhau về chỉ tán gia bại sản, vợ chồng nhanh chóng tan vỡ thôi. Bà Lan đưa lại ảnh của cô kèm ngày sinh ra, thầy lại gật gù và nói cô với Vinh hợp nhau, nhưng cô lại đang đau khổ vì 1 mối tình với tận 2 người con trai khác, cô kiếp trước nợ nhiều lắm, không trả hết được nên kiếp này đau khổ, khổ lắm đấy không phải khổ vừa, hạn ốm đau liên miên cuốn lấy cô.

- Dạ cháu chào cô. Đức à chào bà Lan đi cháu, bà là mẹ của chú Vinh bạn của cô đấy.

- Dạ cháu chào bà ạ.

- Ừ bà chào con. Con cái nhà ai mà kháu thế này chứ? Linh đỡ nhiều không con?

- Dạ cháu cũng đỡ nhiều ạ cảm ơn cô. Cũng nhờ có thằng bé này mà cháu đỡ mệt cô ạ.

Thầy Phan Kim phán đúng lắm, cô vẫn chỉ có bệnh cũ, liên miên từ lúc bà biết cô tới bây giờ, khổ vì tình, bằng chứng là Trung và Lâm đang thi nhau tranh sủng, con trai bà thì làm gì có cửa chứ. Bà Lan đưa hộp bánh ngọt cho Đức, ngồi chơi 1 chút với cô, hỏi thăm sức khoẻ rồi xong lại ra xe đi về.

- Cô ơi. Bánh ngon quá ạ. Mềm lắm luôn, cô ăn đi ạ.

- Cháu ăn đi. Trong lúc này cô chưa thể ăn đồ ngọt.

- Sao lại thế ạ cô?

- Cô bị bệnh đó cháu, phải khâu đó. Trong đồ ngọt này này có trứng, mà đang khâu thì không được ăn trứng đó.

Đức ăn hết 3 cái bánh mochi và 1 miếng bánh tiramisu sau đó đóng lại để vào tủ lạnh. Cô tủm tỉm cười rồi sau đó hỏi Đức rằng tại sao không ăn hết bánh đi lại để tủ lạnh.

- Cháu để dành tẹo mang cho em Bảo ạ cô.

- Ưm Đức giỏi và ngoan lắm. Cô hứa với Bảo, lúc nào cô được cắt chỉ và khoẻ lại, cô cho Đức đi ăn KFC, thoả thích luôn.

- Cô ơi. Mẹ cháu không cho cháu ăn đồ ăn nhanh quá nhiều ạ. Không tốt cho sức khoẻ ạ.

- Ồ cũng đúng. Vậy lúc đó cô sẽ mua gà, mua ngô đóng hộp, làm gà rang muối này, gà nướng mật ong này, cả ngô chiên cho Đức ăn thả phanh.

- Yeah, cháu cảm ơn cô Linh!

Quay trở lại với Bạch Yến, ngồi trên tầng 2 của L2 Cafe 4 tiếng đồng hồ, ăn tận 8 miếng bánh ngọt Socola ( khiếp lạy bà, bà ăn thế nhiều vào rồi mà tiểu đường), 3 tách cacao nóng, quá ngon mà. Đúng là ăn đồ ngọt xong tinh thần khoan khoái lắm.

- Chị ơi cho em tính tiền ạ.

- Của em 8 bánh Dark Socola, quán tính tiền 5 cái thôi là 175k, 3 tách cacao nóng, 100k. Tổng là 275k.

- Sao lại chỉ có tính tiền 5 cái ạ chị?

- Vì bắt đầu từ 6h cho tới 8h, quán có ưu đãi cho khách ban đầu tới với L2 Cafe em nhé. Chị gửi em voucher 200k dành cho lần sau, em đi từ 2 người trở lên, đặc biệt là đi cùng với bạn thì sẽ được dùng voucher này nhé.

Vì bánh Dark Socola ngon mềm tan nên Bạch Yến mua thêm 5 cái mang về, quá dữ luôn. Đã được giám giá lại còn được voucher, ai mà chả thích. Đi ra lấy xe, đã quay xe ra rồi cậu ấy lại chạy vào bên trong hỏi:

- Dạ chị ơi. Hệ thống L2, như chị nói là có cả Bar đúng không ạ? Còn gì khác không chị?

- Hệ thống L2, ngoài quán cafe sách, bar vũ trường bên Đông Anh thì còn có cửa hàng trang sức kim cương, đồng hồ và phụ kiện L2 Luxury em nhé. Sắp tới đây sẽ có thêm L2 Orchid, mô hình cafe và cơm văn phòng đủ món.

- Dạ em cảm ơn chị ạ.

Bạch Yến vừa đi vừa nghĩ, cửa hàng trang sức kim cương, làm sao đọ được với Khải Sơn, bar thì chắc là chưa vào được rồi vì Yến chưa đủ tuổi, tới cửa hàng trang sức xem sao. “L2 Luxury à, Yến tới đây!”

Bật google maps lên và đi, 30’ sau đã tới cửa hàng, dự định là chỉ xem thôi chứ không mua gì. Bảo Kiên đưa cho Yến 1 cốc giấy nước chanh dây, 1 đĩa bánh ngọt gồm 3 chiếc macaron màu cam,

- Dạ mời chị.

- Dạ anh ơi em không có mua bánh ạ. Em có bánh rồi ạ.

- Dạ không ạ chị. Đây là điểm tâm dành cho khách tới với L2 Luxury.

- Ôi trời đất. Dạ em cảm ơn anh ạ. Dạ cho em hỏi quầy trang sức ở đâu ạ?

- Dạ em mời chị lên tầng 2 ạ.

Yến cầm cả bánh và nước lên tầng 2, hôm nay cô nàng tiểu thư đỏng đảnh này ăn no 1 bụng bánh luôn.

- Dạ L2 Luxury xin chào ạ.

Đúng đập vào mắt cô nàng này, ngoài mấy anh vệ sĩ đẹp trai thì còn có cả trang sức Tiffany nữa. Cô nàng đi tới quầy trang sức nhập khẩu để xem. “Ôi đẹp quá, còn đẹp hơn bên Khải Sơn nữa.” Cô nàng nói chị Thảo cho mình xem chiếc nhẫn kim cương có hình trái tim kia.

- Dạ vâng mời chị ạ.

Đeo vào tay, nó sáng lấp lánh đẹp quá sức tưởng tượng, đeo ngón giữa đúng vừa như in.

- Dạ chị ơi, trang sức Tiffany này... có phải thương hiệu của Mỹ không ạ?

- Dạ vâng đúng rồi ạ chị.

- Dạ chị ơi em mới có 17 tuổi thôi ạ.

- Ồ hihi. Đúng là thương hiệu của Mỹ rồi em nhé. Các sao Việt họ thường mua nhẫn của thương hiệu này để cầu hôn bạn gái hay người yêu của mình.

- Dạ vâng ạ. Chị ơi cái này có đắt không ạ?

Chị Thảo cười tủm tỉm rồi check giá cho Yến, chiếc nhẫn này có giá niêm yết là 896 triệu, Yến ngã ngửa người luôn, những 896 triệu cơ á, bằng cả 1 con ô tô lận. Nhưng mà nó đẹp lắm ý. Yến tháo ra xong cứ nhìn chiếc nhẫn đó mà tiếc ngẩn tiếc ngơ.

- A đúng rồi.

Yến chạy ra chỗ gần anh vệ sĩ áo đen, chỗ anh ấy đứng lại có để nước hoa nữ luôn, đểu thế. Điện thoại Yến gọi cho mama, bà Hải đang alo liên hồi còn con mình lại đứng hỏi nước hoa này có giá thế nào.

- Dạ nước hoa bên em là quà tặng kèm ạ chị.

- Sao sao cơ ạ? Tặng tặng kèm ạ?

- Dạ vâng ạ. Chị không nghe nhầm đâu.

Lúc này Yến mới nhớ ra mama của mình.

- Alo mẹ ơi. Tới tới... ờ...

- Mày đang ở đâu, sao còn chưa về nhà? Muốn tao đánh lươn đít mới chịu hả?

- Mẹ ơi tới đây xem nhẫn đi, có bánh nước miễn phí còn tặng kèm nước hoa chính hãng.

- Gì cơ? Tặng kèm nước hoa chính hãng?

- Vâng. Tới nhanh đi mẹ.

- Ở đâu?

- L L2 Luxury mẹ ơi.

Yến cúp máy xong rồi ra thử nước hoa, à thì tất cả những lọ trên bàn đều là bày test thôi. Có lọ những 7 triệu, 10 triệu cũng có, chỉ để mang ra tặng kèm, sao phí thế chứ. Yến hỏi anh vệ sĩ:

- Dạ anh ơi. Nước hoa này tặng sao ạ?

- Dạ. Với những món đồ từ 500 triệu tới 1 tỷ đồng thì chị sẽ được tặng 1 lọ nước hoa chính hãng với size 55ml, còn từ 1 tỷ tới 2 tỷ thì sẽ được tăng chai full size 100ml ạ.

- Còn từ 3 tỷ thì sao ạ anh?

- Dạ cửa hàng em ngoại trừ ngày khai trương và 14/2 vừa qua ra thì hiện tại không có sản phẩm nào có giá từ 2 tỷ 2 trở lên ạ. Với trang sức nhập khẩu chị có thể đặt trước qua hotline bên em ạ.

Sau 20’ lái xe, bà Hải và ông Thành cũng tới L2 Luxury, cũng được nhận bánh và nước chanh dây miễn phí.

- Chỗ này còn bán cả đồng hồ nữa sao?

- Dạ vâng ạ thưa chú. Đồng hồ của L2 Luxury chúng cháu đều nhập khẩu và xách tay từ bên Thuỵ Sĩ về, có cả thương hiệu Patek Phillippe dành cho doanh nhân và nghệ sĩ nổi tiếng.

- Gì gì cơ? Pa Patek... Phillippe?

- Dạ vâng ạ chú.

Ông chồng vui sướng quá chạy ra quầy đồng hồ còn bà vợ thì lên trên tầng 2, đập vào mắt bà là con gái đang ăn nhồm nhoàm bánh ngọt.

- Mẹ... mẹ ơi xem nhẫn đi, được tặng nước hoa và voucher 15 20 triệu lận đó. Chỉ khách hàng lần đầu tới thôi.

- Sao mà cửa hàng gì tặng quà lắm thế. Đã bánh rồi còn nước.

- Mẹ ơi. Cafe sách L2 bánh ngon cực cực kỳ ngon, con ăn những 8 chiếc đó mà chỉ có tính tiền 5.

- Mày hốc lắm thế con, cửa hàng người ta làm gì.... có...

Bà Hải thấy Tiffany & Co liền chạy nhanh ra xem.

- Dạ L2 Luxury xin chào quý khách.

- Mẹ ơi... nhẫn đẹp cực nhưng mà con không có tiền...

- Mẹ mày cũng làm quái gì có tiền. Đâu mày xem chiếc nhẫn nào?

- Dạ em vừa xem chiếc này ạ cô.

- Đẹp quá, hơn bên Khải Sơn Yến nhỉ?

- Dạ trang sức nhập khẩu này bên chúng em được xách tay nguyên đai nguyên kiện từ Mỹ về ạ.

Bà Hải hỏi giá, cũng suýt ngã ngửa luôn vì chiếc xe bà đi còn không tới 896 triệu, thế mà ông chồng chơi hẳn con Rolex 1 tỷ 160 triệu, còn đeo luôn vào tay cho sành điệu, sau đó ông cầm cốc nước lên tầng 2,

- Dạ L2 Luxury xin chào ạ.

- 2 mẹ con xem nhẫn à?

- Vâng. Mà đắt quá ạ bố ơi.

- Bao nhiêu mà đắt?

- 896 triệu bố ạ.

- MUA! MUA LUÔN.

Ông Thành đâu có tiếc tiền, chiều vợ chiều con là số 1, mua liền tay cho bà vợ chiếc nhẫn 896 triệu, bà được anh vệ sĩ tên Tùng đưa ra chọn nước hoa, còn đứa con gái chưa chọn được cái nào 500 triệu.

- Dạ 500 triệu thì bên chị có lắc tay và khuyên tai em nhé.

- Dạ em lại thích nhẫn hơn chị ạ. Có cái nào re rẻ không chị?

- Nếu rẻ từ 600 triệu đổ lên thì bên chị có mấy chiếc này. Đợi chị 1 chút.

Chị Thảo lấy chìa khoá mở tủ bên dưới ra, đưa 1 lô nhẫn Tiffany lên, nó không có đính full kim cương ở vòng nhẫn, nhưng viên chủ nó lại khá là to.

- 5 chiếc này đồng giá... để chị check giá nhé.

Chị Thảo xem mã của 5 chiếc nhẫn, thì nó đều đồng giá 650 triệu tròn.

- Bố, bố thấy chiếc nào đẹp ạ?

Ông Thành thấy chiếc ở giữa đẹp hơn, thiết kể cổ điển. Ok chọn luôn.

- Yeah con cảm ơn bố ạ.

- Ra chọn nước hoa rồi về con.

- Dạ chú ơi. Vì gia đình chú đều mua 3 món đồ với giá từ 500 tới hơn 1 tỷ. Cháu xin gửi chú 2 voucher 15 triệu dành cho lần mua hàng sắp tới. Chú mua chiếc đồng hồ này ở tầng 1 đã nhận voucher và nước hoa nam chưa ạ?

Ông Thành cũng giống bà vợ, sửng sốt quá đưa 2 tấm voucher cho con gái mình sau đó chạy xuống tầng 1 nhận voucher 20 triệu và chọn nước hoa 100ml. Ông Thành hỏi Tiến rằng cửa hàng này có đang chèo kéo khách hàng không mà sao tặng quà nhiều thế, lại còn cả bánh và nước.

- Dạ thưa chú. Bánh và nước là được lấy từ Cafe sách L2, còn nước hoa, đó là do ông chủ có cửa hàng nước hoa chính hãng thôi ạ.

Trọng Lâm đã dặn rồi nên cứ thế mà nói thôi. Ông Thành gật đầu, trong lúc chờ đợi 2 mẹ con xuống thì ông xem phụ kiện, đều là hàng hiệu cao cấp đắt tiền cả. Thế là nguyên gia đình ông Thành bà Hải ủng hộ hơn 2 tỷ 700 triệu, quá sức tưởng tượng. Căn bản ông Thành chiều vợ con thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play