Ngồi tới 4h chiều, 5 người bạn biêng biêng rồi. Hiếu thì vãn tỉnh nhất so với cả bọn, rượu đã từng uống qua rồi thì bia ăn thua gì.
- Chúng mày. Ê. Dậy đi về thôi!
Hiếu gọi Trường dậy để Trường gọi cho mẹ Trung tới đón, còn mẹ Sơn với mẹ Vinh thì Hiếu biết số rồi. Gọi lần lượt cho 2 bà mẹ của bạn mình xong Hiếu về trước.
15’ sau.
- Ôi trời ơi. Em gái ơi!
- Dạ cháu thưa cô.
- Anh chủ quán này đâu rồi em?
- Dạ anh chủ quán đang được chị chủ mát xa vì tội say sỉn rồi ạ cô.
- Haha. Chị bảo này. Từ giờ thấy mặt mấy đứa này tới nhậu đừng có cho chúng nó vào nhé. Uống cafe hay hút thuốc thì được. Nhớ không?
- Dạ vâng ạ cô.
Bà Tuyết Lan đưa cho chị bé 3 triệu, cho thôi chứ tiền nhậu thì Sơn đã trả rồi. Sau đó bà Mary cũng tới luôn, nhìn con trai mình bê tha quá bà cũng dặn y như bà Tuyết Lan.
- Em dặn con bé rồi chị. Em không cấm mấy thằng nó nhậu nhưng say kiểu này hại lắm chị ạ. Thằng Vinh nhà em có hôm đưa nó về mà nó nôn từ tầng 1 lên tầng 3, khiếp hồn.!
- Em cũng vậy chị ạ. Thằng Trung nhà em thì đưa nó về nó cởi quần áo trần truồng ra như thằng điên.
Bà Kim Thoa không tới đón được nên Tuân tới bằng taxi tới đón Sơn về, khiếp, có điềm đạm nhẹ nhàng bao nhiêu, đã uống với say rồi thì ngáy như công nông lên dốc.
Bà Mary ngồi xe đi qua căm nhà 2 tầng, đã thấy sạch sẽ hết rồi, cũng thầm công nhận 1 điều Trọng Lâm và vệ sĩ nhanh gọn thật sự. Bà không biết Lâm sẽ làm gì với khoảng đất trống này. Haizz. Đưa con mình tới 1 khách sạn nho nhỏ gần nhà cô thuê theo tiếng, bà lái xe tới nhà cô với 1 tâm trạng vui mừng nhưng xen lẫn lo lắng.
Kính coong kính coong...
- Dạ chị Mary. Mời chị vào nhà chơi.
- Dạ cảm ơn chị. Con bé đi khám ra sao rồi chị?
- Bác sĩ nói rằng con bé bị tổn thương vùng kín, hơi rách nên phải khâu 3 mũi chị ạ. Nó cứ lo dính bầu phải nghỉ học.
- Lo là đúng chị ạ. Thằng Trung nhà em em nói nó mãi rồi. Nó cứ đổ tội cho thằng Lâm là vì nó mà bé Linh không còn yêu thằng Trung nhà em.
Cái của Trung to như thế không rách mới lạ. Bà Mary nghĩ là phải mổ cơ nhưng may quá chỉ có khâu. Lên xem cô thế nào thì thấy cô đang nằm ngủ ở giường nên thôi bà lại đóng cửa đi xuống dưới nhà. “Khổ thân con bé.”
Ông Minh đi làm về nhà liền nói với vợ mình rằng căn nhà 2 tầng của Trung bị phá, chỗ đó sạch sẽ như kiểu mới bị cho nổ bom ở đó ấy.
- Chị Mary. Nhà của thằng Trung... bị phá à chị?
- Thằng Lâm hồi sáng nay nó có gửi đồ của thằng Trung tới nhà em. Nó đưa cho em 1 tỷ và đưa cho anh Kiên bản hợp đồng mua bán nhà đất. Chuyện của con bé với thằng Trung nhà em nó cũng biết rồi ạ. 1 sự trả thù ngọt ngào thôi ạ.
Bà Mary nhờ bố mẹ cô khuyên cô đừng có sợ sệt quá, nếu cô có thai ông bà sẽ làm lễ đính hôn cho cô, sẽ cho cô 1 danh phận, cô sẽ làm dâu nhà họ Bùi. Ngồi chơi 1 lúc thì bà xin phép đứng dậy ra về, hẹn ngày mai sẽ tới đây thăm cô. Bà Mary đi khỏi thì vợ chồng bố già cùng với Lâm tới cùng lúc trên 2 con xe khác nhau.
- Con bé sao rồi anh Minh với vẩu?
- Tao đang nẫu ruột đây. Con bé nó từ sáng tới giờ chỉ có ăn 1 bát cháo với uống nước. Nó lo có thai.
- Thì bảo lưu thôi mẹ. 1 năm trôi qua rất nhanh.
Bố mẹ cô hỏi Lâm rằng tại sao lại mua đứt cả căn nhà của Trung rồi phá nó đi sạch bách như thế. Lâm cười mỉm 1 cái rồi nói:
- Con tự dặn lòng mình, trừ bố mẹ ra, những ai làm tổn thương em ấy con sẽ không tha thứ cho người đó, cho dù đó là bố mẹ của con. Bố Minh à, con muốn bố giúp con việc này.
- Ừm con cứ nói đi.
- Chỗ nhà của thằng Trung, con sẽ cho xây dựng 1 quán cafe ở đó, điểm nhấn ở đó trong tương lai sẽ là lan rừng, cho nên con muốn bố giúp con liên hệ với chủ vườn lan.
- Ok con.
Tới lượt ông Phong hỏi Lâm:
- Con xây với diện tích bao nhiêu? Bố thấy chỗ đó khá rộng.
- Dạ 100m2, còn lại 30m2 con sẽ cho trồng hoa ở xung quanh, tạo không gian thoáng mát.
- 100m2 thì khá lớn để mở cafe.
- Con tích hợp cafe và fast food cũng như cơm cho học sinh sinh viên. Thiết kế con đã nhờ cô Thoa rồi. 2 ngày nữa sẽ có.
Ông Minh cũng rất thích ý tưởng này, nói muốn hùn vốn với Lâm. Nhưng anh Lâm đã từ chối, nói rằng anh có thêm mối quan hệ bên hải quan, 2 ngày nữa khi có bản thiết kế rồi sẽ phân chia công việc.
- Cứ cho bố mẹ góp. Làm hoành tráng vào.
Ông Minh đưa luôn thẻ atm VIB của mình cho anh, bên trong có 500 triệu mật khẩu là 0104 (sinh nhật ông Minh).
- Dạ con cảm ơn bố mẹ.
Anh Lâm ghi rất rõ vào sổ tay của mình, những ai hùn vốn là anh ghi rất rạch ròi. Anh nhờ bố mẹ mình ở Việt Nam lo giúp anh giấy phép kinh doanh sau khi xây dựng xong quán.
- Ok. Bố mẹ sẽ lo việc đó. Bà Bình nói.
- Con định sẽ xây dựng nó trong bao lâu? Ông Phong hỏi.
- Dạ giờ là giữa tháng 2, căng lắm là tới tháng 7 mình sẽ phải xong toàn bộ đó bố mẹ.
Có chuông điện thoại, là 1 số lạ nên anh nghe luôn.
- Dạ alo ạ?
- Là cậu Lâm chủ cửa hàng L2 Luxury phải không?
- Dạ vâng đúng Lâm rồi ạ. Xin hỏi ai đầu dây vậy ạ?
Anh Lâm không áp tai nữa mà mở loa ngoài lên cho bố mẹ 2 bên nghe. Ông Cường giám đốc hải quan có nghe nhân viên nói nhẫn Tiffany ở chỗ của Lâm đẹp lắm, rất thích hợp để làm quà tặng, nên ông đang ở đó đây, cùng với vợ mình và Phú.
- Ôi dạ vâng. Được chú và các anh quan tâm là cháu vui rồi ạ.
- Tôi có nghe anh Phú trưởng phòng nói cậu có dự án xây dựng quán cafe hả?
- Dạ vâng ạ chú. Cháu có chút đất cũng khá rộng, xây quán cafe cho anh chị cháu quản lý với bán hàng, kiếm tiền nuôi cháu ăn học.
Ông giám đốc hải quan muốn góp 300 triệu vào quán, thỉnh thoảng có chỗ ngồi uống cafe hay tụ tập với nhau nhậu nhẹt, mấy bà vợ cũng có chỗ ngồi tâm sự với nhau.
- Dạ vậy thì vinh hạnh cho Trọng Lâm cháu quá ạ. Dạ 1 chút nữa tầm 6h cháu xin được mời cô chú cùng các anh tới nhà hàng JW Cafe ăn bữa tối thân mật, cháu có đặt bàn nhà hàng ở ạ.
- Ừm được thôi. Cảm ơn cậu.
Nhanh gọn lẹ, đó là những gì Lana tôi muốn nói ở đây. Giờ là 5h hơn 1 chút rồi, vợ chồng bố già phải xin phép về trước cùng Lâm rồi, ông bà Minh Loan cùng với cô chuẩn bị đồ rồi cũng tới đó sau, với cương vị là bố mẹ nuôi của Lâm, cũng muốn nhờ Lâm để tạo dựng mối quan hệ với bên hải quan.
Ở bên trên phòng cô đang học bài cho hôm nay với ngày mai, cũng gần xong rồi, phòng cách âm mà cho nên cô không nghe thấy gì về vụ Trọng Lâm mua lại nhà của Trung để mở quán cafe.
- Linh à con.
- Dạ.
- Bố mẹ Phong Bình mời nhà chúng ta đi ăn. Con thay đồ đi.
- Dạ vâng ạ mẹ. Mẹ ơi. Con xe màu trắng của ai đó mẹ?
- À thằng Lâm nó đi xe của vệ sĩ tới. Con à, căn nhà của thằng Trung thằng Lâm nó đã mua lại, phá đi để mở quán cafe. Con thấy sao?
- Chuyện đã xảy ra rồi mẹ, con cũng không biết phải đối diện với anh ấy ra sao nữa. Con biết vì con bị Trung giày vò ở căn nhà đó cho nên anh Lâm mới phẫn nộ mà mua lại... còn chuyện... còn chuyện cửa hàng trang sức... vì con mà...
Cô oà khóc nức nở ở bàn học, mọi chuyện cũng chỉ vì cô mà xảy ra thế này. Cô không biết phải làm sao nữa. Cô nói với mẹ rằng cô không có đi tới đó, cô ngại giáp mặt với Trọng Lâm.
- Có bố mẹ nữa mà con.
- Con là đứa con gái tồi tệ nhất trên đời này...
Trọng Lâm anh ngồi trong con xe màu trắng, đeo airpods vào tai đã nghe thấy hết rồi, dừng xe tấp vào lề đường 1 lúc đủ để hút điếu thuốc. Đúng, như cô nói đấy, anh làm tất cả mọi chuyện này là vì 1 mình cô thôi. Và anh cũng đã nói, thời gian anh ở đây không còn nhiều nữa, chỉ vỏn vẹn có mười mấy ngày thôi, cho nên ai làm tổn thương tới cô anh sẽ không có bỏ qua đâu. “Linh à. Coi như tôi trả lại cho em hết nợ cũ đi, tôi trước đây hành hạ giày vò em, lừa dối, giấu giếm em, tôi sẽ trả cho em hết. Những thứ tôi có được ở Mỹ và ở Hà Nội này, những thứ do chính tay tôi làm ra, sau này nó là của em.”
Đang chuẩn bị lái xe đi thì điện thoại anh đổ chuông.
- Tôi đây cô Phương Mỹ.
- Anh chủ tịch ơi, ở cửa hàng có tiệc nhỏ. Anh tới với mọi người cho vui ạ.
- Tôi có hẹn với bên hải quan mời họ đi ăn rồi. Mọi người cứ ăn trước đi, nhớ cho 2 thằng nhóc ăn no vào nhé. Chào cô.
Tới nhà hàng rồi đầu tiên anh đi vào đặt mấy món trước, cũng chưa tới 6h mà.
- Dạ đại ca. Chuyện phục vụ ông Cường...
- Cái đó tôi sẽ lo. Cậu cứ nói với bếp chuẩn bị những món đó cho tôi. Lấy trước cho tôi 1 chai Cognac, 2 chai lavie cho cô chủ.
6h kém 5 tất cả đều đã có mặt, bao gồm tất cả thành viên hội đồng quản trị và 6 ông bên hải quan, bao gồm cả bà vợ ông giám đốc hải quan, bà này tên Sen.
- Cậu là Lâm tuổi trẻ tài cao hả?
- Dạ vâng cháu là Lâm ạ. Hân hạnh cho cháu quá được đón tiếp cô chú và các anh đây. Dạ cháu thì có tài gì đâu ạ. Dạ cháu xin được giới thiệu, 2 vị bên này, người này là ông Minh giám đốc sở giao thông, người ngồi bên này là bà Loan, giám đốc ngân hàng nhà nước Việt Nam. Họ là bố mẹ nuôi vủa cháu ạ. Còn tất cả người nước ngoài đây đều là người của tập đoàn Casino bên Mỹ.
- Casino Las Vegas sao? Ôi trời đất ơi.
- Haha dạ vâng ạ.
Trọng Lâm đích thân rót rượu cho 2 vợ chồng giám đốc hải quan. Ra hiệu cho nhân viên bắt đầu lên món. Thục Linh cô nay mặc 1 bộ quần áo khá thanh lịch, từ lúc tới nhà hàng tới giờ cô chưa ngẩng mặt lên nhìn Lâm. 1 phần vì ngại, 1 phần cô sẽ bị thu hút 1 lần nữa bởi anh.
- Miss Linh. Are you ok?
- Ưm I’m ok. Thank you so much madam.
- I see you’re not very well.
- I'm fine ma'am, hihi.
Cô ngẩng đầu lên cười với bà Jane rồi sau đó xắt miếng bít tết chín tới cho vào miệng nhai nhóp nhép. Ông giám đốc có đưa cho anh Lâm 1 cọc tiền polime toàn tờ 500k, nhưng anh lại trả lại vì còn phải nhờ vả bên hải quan rất nhiều.
- Dạ. Trọng Lâm cháu chỉ xin nhận tấm lòng của chú thôi ạ. Còn tiền thì cháu xin không được nhận ạ.
- Sao lại thế? Vợ chồng tôi muốn góp vốn mà. Tôi rất thích ý tưởng quán cafe của cậu. Bà Sen nói.
- Dạ cháu còn phải nhờ cô chú với các anh rất nhiều cho những lô hàng sắp tới đây. Cho nên là cháu xin gửi lại cô chú cọc tiền này.
Ông Cường nhấp 1 ngụm rượu
- Sao lại khách sáo thế? Chuyện gì ra chuyện đó chứ cậu Lâm. Cậu mà không nhận nó thì đừng có nhờ vả tôi cái gì nữa.
- Ôi dạ... vậy... dạ vậy cháu xin nhận cho cô chú vui ạ.
Bà Sen có con gái lớn cũng bằng tuổi với Lâm, định là sẽ làm mai cho Lâm. Bà hỏi khéo Lâm đã có người trong lòng hay chưa. Thì Lâm anh nói:
- Dạ... cháu từ lâu đã có 1 bóng hình trong tim rồi cô ạ. Cháu đang đợi em ấy bày tỏ 1 lần nữa với cháu.
- Ôi tiếc quá. Anh chị Phong quả là có phước, con trai vừa trẻ lại tài giỏi.
- Dạ cảm ơn chị. Vợ chồng em chẳng chăm bẵm gì nó nhiều đâu, tự nó tự lập hết chị ạ. 15 tuổi nó đã qua Mỹ bỏ 2 vợ chồng em ở Việt Nam.
- Ôi trời. Thế làm sao mà ăn uống chứ? Anh chị có người quen bên đó không?
- Dạ thực ra thì cháu có đi cùng với 1 ông quản gia. Từ năm cấp 3 lên đại học do chú ấy chăm lo cơm nước.
Ngồi ăn được 1 chút nữa thì điện thoại anh đổ chuông, là số của Bryan. 1 khi mà số này gọi tới thì anh không thể đừng được rồi, xin lỗi tất cả rồi đứng ra xa nghe điện thoại. Bryan nói rằng đã đón được người chế tác trang sức về rồi. Và ông đó đang cùng với Alexandre làm quen với tất cả món đồ trang sức của cửa hàng.
- Tốt rồi. Tao đang tiếp bên hải quan, mày với Xuân Tiến và anh Bảo phụ tao ở cửa hàng. Tao có thể tối nay sẽ không về đó được đâu.
- Dạ vâng đại ca. Em hiểu mà. Anh cứ bàn chuyện đi ạ.
Cô nhìn theo tấm lưng của Lâm, tới lúc anh quay ra là cô nhìn chỗ khác. Còn Trung ở biệt thự cá Koi, đã tỉnh rồi háo quá tu hết cả chai lavie lạnh và ăn hết sạch bát ô tô trái cây. Rồi hiện tại bây giờ cậu đang quỳ trên phòng vũ khí dân sự của mẹ mình nghe giáo huấn.
- Con có biết vì chuyện con làm mà con bé phải khâu 3 mũi ở vùng kín không?
CHÁT!
- Con có biết vì chuyện con làm với con bé. Mà thằng Lâm nó cho vệ sĩ vào phòng làm việc của bố con tìm tài liệu không? Con không nhớ thằng Lâm đang giữ 15% cổ phần của tập đoàn Ocean à?
CHÁT!
- Đồ con bất hiếu, đủ lông đủ cánh rồi không nghe lời cha mẹ. Rủ rê bạn bè nhậu nhẹt suốt ngày.
CHÁT!
Sau 3 roi đau điếng thấu tâm can bà Mary ngồi ở bàn hút 1 điếu thuốc Song Hỷ. Bà nói rằng sẽ không dung túng Trung nữa, sẽ có vệ sĩ đưa đón Trung đi học rồi về nhà. Không được nhậu nhẹt bia bọt nữa.
- Mẹ nói rằng mẹ không cấm con nhậu nhẹt cơ mà. Mẹ à.
- Mẹ không thể nào để con bê tha nhậu nhẹt mãi thế này được. Bắt đầu từ ngày mai thi hành.
- Mẹ ơi cho con tới nhà em ấy đi mẹ. Con... con muốn... xin lỗi em ấy.
- Ngày mai mua cháo cho con bé rồi xin lỗi 1 thể. Mẹ có nói với bố mẹ bé Linh rồi, rằng con bé sẽ là con dâu của nhà họ Bùi. Giờ thì xuống phòng học bài.
Trung đứng dậy mở cửa đi xuống dưới phòng của mình học bài. Trung cũng xót quá, bị khâu 3 mũi chắc là sẽ đau lắm. Cho nên việc đầu tiên Trung làm là gọi điện thoại hỏi thăm cô, nhưng cứ tút suốt thôi rồi chốt lại bằng 1 câu nói huyền thoại của Tổng đài viên. Không gọi được điện thoại nên Trung chuyển sang nhắn tin zalo xong bỏ sách vở ra học bài.
Nhưng đã qua 1 tiếng đồng hồ rồi mà không thấy cô trả lời hay gọi điện thoại lại, Trung bắt đầu sốt ruột dần đều. Tự tử thì chắc chắn không rồi vì giờ này bố mẹ cô đang ở nhà. Không yên tâm nên Trung gọi điện cho cô thêm 1 lần nữa, kết quả vẫn như cũ, tin nhắn zalo cô cũng chưa có xem. Mở cửa ra chạy xuống dưới phòng bố mẹ Trung hỏi mẹ mình xem là lúc chiều nay bà thấy cô thế nào, rồi tinh thần có phấn chấn không?
- Mẹ tới thì con bé đang ngủ.
- Con không gọi được cho em ấy. Em ấy chắc là hận con mất rồi.
- Con bây giờ mới thấy hậu quả à.
- Mẹ. Hay chúng ta lắp camera đi mẹ. Con con sợ em ấy tự tử.
- Con bé sẽ không nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột. Ok ra xe mẹ đưa con tới nhà con bé.
2 mẹ con nhanh chóng tới nhà cô, bấm chuông cửa nhưng không ai ra mở, nhà cô đi đâu mất rồi chứ? Bà Mary vào trong xe định vị điện thoại của cô, phát hiện cô đang ở JW Cafe.
- Nhà con bé đang ăn tối rồi con ạ. Mình về thôi.
- Mẹ. Bây giờ thế này nhé mẹ. Mẹ cứ về nhà trước đi, con đi taxi tới đó.
- Không thể. Mẹ không thể để con tới đó làm càn được. Mẹ sẽ cùng con tới đó.
Trung đã chuẩn bị mọi tình huống để xin lỗi cô, cô có đánh đập chửi rủa mình Trung cũng cam lòng, chỉ mong sao cô không rời xa mình thôi. Tới nơi rồi Trung cùng bà Mary đi tới chỗ vệ sĩ đang canh gác, hỏi về gia đình cô. Thì vệ sĩ nói gia đình cô đang ăn tối trên tầng 2 cùng với gia đình bố già và đối tác làm ăn của đại ca bên hải quan.
- Chúng tôi có thể lên đó không?
- Anh có hẹn trước không? Bởi giờ này đang trong giờ ăn tối của bố già, chúng tôi không ai dám làm phiền. 2 người có thể ngồi ở sảnh tầng 1.
Ngồi tới 25’ thì gia đình cô, vợ chồng bố già (không có Trọng Lâm) cùng với mấy ông mặc đồng phục bên hải quan nữa đi cầu thang bộ cho tiêu thức ăn. Cô vẫn còn khá đau sau chuyện đêm hôm qua nên cứ đi đứng vướng víu khó chịu quá.
- Cô bé có vẻ hơi mệt đấy. Bà Sen hỏi han.
- Dạ... cháu không sao ạ cháu cảm ơn bác. Chỉ là cháu hơi bị đau chân 1 chút ạ.
- Xinh gái quá đi thôi. Chị Loan thật là khéo đẻ.
- Em mà khéo gì chứ chị. Đẻ được mỗi 1 mụn con, nó còn bảo vợ chồng em là đi đâu cũng tha lôi.
- Tha lôi cái gì chứ. Bác nói này, bố mẹ làm to cháu nên tới những bữa tiệc để tạo mối quan hệ dần dần. Như Trọng Lâm ấy, quen biết nhiều, rộng nữa, thuận lợi làm ăn lắm.
- Dạ vâng cháu biết ạ bác.
Đợi cho mấy ông hải quan đi rồi Trung mới lao ra chỗ cô đang ngồi bệt ở đầu cầu thang nghỉ ngơi. Sau khi chào hỏi tất cả Trung cầm lấy bàn tay trái của cô tát vào mặt mình.
- Linh à. Em tát, đấm hay đá tôi tôi cũng chấp nhận, em nói với tôi 1 lời thôi, nha!
- Em ngửi thấy mùi bia rượu. Anh lại say sỉn đấy hả?
- Ờ không không. Tôi chỉ có uống 1 chút. Linh à. Tha thứ cho tôi đi. Tôi xin em đó.
Trung ôm chặt lấy cô vào trong lòng, cô thì cứ đơ ra như cây cơ. Trên khoé mắt đã rỉ lệ nóng hổi chảy xuống vai áo Trung. Cô đẩy Trung ra rồi nói rằng chuyện đã qua rồi, tha thứ hay không tha thứ, cũng không còn quan trong nữa. Nói xong cô cùng bố mẹ mình ra xe đi về nhà. Trung chạy theo gõ vào cửa kính xe hàng ghế trước nơi cô ngồi:
- Tôi xin em, tôi cầu xin em mà. Hãy tha thứ cho tôi... Linh à! LINH! THỤC LINH.
Bà Mary lái xe tới chỗ con mình đứng, Trung vào xe ngồi rồi khóc sướt mướt:
- Mẹ à. Con sai rồi sao mẹ?
- Sai quá sai. Nếu con muốn đính hôn thì mẹ đi xem thầy cho con. Nếu có được ngày đẹp rồi mẹ và bố sẽ nói chuyện với bố mẹ con bé.
Bố mẹ cô đang rất lo lắng đây này, đó là chuyện ông Tuyến bà Hảo có biết chuyện này không? Chỉ sợ gia đình Trọng Lâm mách thì...
{Ôi trời ơi. Gia đình bố già họ đầy việc ra sao mà có thời gian đi ngồi lê đôi mách chứ.}
Lái xe về tới nhà được 10’ thì ôi trời đất... nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện luôn ạ. Ông Tuyến bà Hảo lên đây chơi bất thình lình.
- Dạ cháu chào ông bà ạ.
- Chúng cháu chào chú thím.
- Ừ chào vợ chồng con cái nhé... khổ lắm bà nó nhớ thằng ** nên bắt tôi phải đi cùng đây này.
- Chẳng phải ông muốn hùn vốn mở quán cafe với thằng Lâm hả? Còn nói gì tôi.
Vợ chồng ông bà Minh Loan cười phớ lớ ra, rồi sau đó hỏi chú thím mình đã ăn tối chưa.
- Ờ ờ tao ăn rồi. Ăn ở nhà hàng của bố thằng Trung.
Bà Hảo nói câu này làm cho bố mẹ cô và cả cô nữa run như cầy sấy, không biết ông Kiên có nói ra chuyện này không. Nếu mà nói ra thì không biết bà Hảo nổi giận như nào, vì bà Hảo hiền nhưng lại cục tính, ghét sự bày bừa và ghét sự che giấu.
Ông bà ngồi nói chuyện được với bố mẹ cô tầm 15’ thì 2 mẹ con Đức Trung với ông Kiên đi tới nhà. Chuyện này nên để cho trưởng bối biết luôn, có xử thế nào thì gia đình ông Kiên cũng chấp nhận.
- Dạ chúng cháu chào chú thím ạ.
- Dạ cháu chào ông bà, con thưa bố mẹ. Mẹ ơi Linh đâu rồi ạ?
- Con bé nó đang ở trên phòng học bài rồi con.
Trung chạy nhanh lên trên phòng để bố mẹ mình ở dưới nói chuyện với ông bà và bố mẹ cô. Mở cửa phòng ra thì thấy cô đúng là đang ngồi học bài thật.
- Linh à. Tôi xin lỗi em...
- Anh không việc gì phải xin lỗi cả. Tội của em, em sai, em đáng phải chịu như vậy. Cũng do em mà căn nhà của anh mới bị anh Lâm mua đứt lại và phá đi. Em là người xin lỗi anh mới phải.
- Không quan trọng nó bị mua hay phá đi. Linh à. Tôi... đã khiến em chịu tổn thương giày vò... Chỉ xin em 1 điều thôi, nếu em có thai với tôi, tôi xin em hãy đừng có phá bỏ nó, nó không có tội tình gì hết. Em muốn trách muốn phạt, hãy đổ lên đầu 1 mình tôi thôi.
- ANH ĐỪNG NÓI NỮA EM QUÁ MỆT MỎI RỒI.
May là phòng cách âm, đã đóng cửa phòng vào rồi cho nên là bên dưới không nghe được tiếng hét của cô, chỉ có Lâm là nghe thấy hết thôi và suýt điếc tai.
- Em sẽ phá bỏ nó. Em không muốn mang bụng bầu đi học. Anh hãy cứ oán hận em đi. Phiền anh xuống nhà cho em học bài.
- Linh à tôi xin em đó. Em cứ trách phạt tôi đi mà, chỉ xin em đừng có phá bỏ nó...
Gớm anh chị ơi, đã có thai quái đâu mà bỏ hay không bỏ... đó là trên phòng còn bên dưới nhà, bà Hảo đang khá sửng sốt, 2 người cháu của bà lại ăn cơm trước kẻng? Và bố mẹ bên đằng trai thì mời bà ngày mai cùng đi xem thầy, định ngày đính hôn cho 2 đứa nhỏ. Bà Hảo chạy xồng xộc lên trên phòng cô, 2 bà mẹ thấy vậy cũng chạy theo sau luôn. Mở cửa phòng ra thì thấy Trung đang quỳ xuống chân cô xin tha thứ.
- Con Linh. Ra đây bà bảo!
- Dạ vâng ạ bà.
Cô đứng dậy đi ra rồi quỳ xuống chân bà chịu phạt. Bởi lúc ăn cơm ở nhà bà Hảo và đi chơi thăm quan Vịnh Hạ Long, bà Hảo có dặn riêng cô là đừng có ăn cơm trước kẻng ảnh hưởng việc học, nếu có chuyện đó xảy ra bà xử cô trước rồi xử tới Trung.
- Dạ... cháu xin lỗi bà ạ. Cháu không giữ lời hứa với bà.
- Tại sao lại xảy ra chuyện đó? 2 chị có biết việc này không? Tôi cần lời giải thích chi tiết.
Bà Loan nói rằng chuyện này là do Trung ghen tuông với Lâm, bà chỉ biết vậy thôi.
- Tại sao lại có thằng Lâm trong đây? Thằng bé nó chưa đi Mỹ à?
- Dạ nó bảo đầu tháng 3 mới đi ạ thím.
- Con Linh kể lại mọi chuyện cho bà nghe!
Trọng Lâm anh đang ở cửa hàng vì bữa ăn cũng nhanh chóng cho nên anh vẫn có thời gian để ở đây. Nói chuyện với ông chế tác trang sức người Mỹ gốc Việt về việc nhờ ông sáng tạo và làm riêng trước 2 bộ trang sức bao gôm dây chuyền, lắc tay, nhẫn và bông tai. Ông chế tác chầm chậm nói tiếng Việt.
- Bạn muốn chất liệu nào?
- Cửa hàng chúng tôi thì mới chỉ có trang sức kim cương thôi, tôi muốn ông làm với chất liệu vàng. 18k.
- Vàng 18k. Ok! But... about Khai Son Corporation....
- Ông không phải lo chuyện đó. Làm ăn kinh doanh, nên cạnh tranh nhau 1 chút mới thú vị.
- Haha ok tôi hỉu ròi.
Trọng Lâm muốn từ giờ và sau này nữa, những thiết kế mà ông Stevie phác thảo và làm ra phải có được sự thông qua từ anh, anh hoặc khách hàng đồng ý bản nào thì mới được chế tác bản đó. Không được chế tác tràn lan.
- Tất nhiên là được ròi. Ừm vậy... tomorrow. Tôi ah... sẽ bắt đầu phác thảo bản thiết kế bộ trang sức đó.
- Ok good. Tôi muốn... ồ sorry.
- Yes mr president!
Người gọi tới cho anh Lâm là ông Tuyến, ông hẹn anh ngày mai cùng với bà Hảo đi ăn sáng, ông muốn góp vốn với anh mà.
- Dạ... vâng ạ ông. Ông cứ gửi địa chỉ cho cháu. Cháu sẽ tới ạ.
- Ừ. Ông sẽ gửi địa chỉ sau. Ông chào nhé.
- Dạ cháu chào ông ạ.
Trọng Lâm anh cúp máy xong rồi thay đổi lên thành 3 bộ trang sức bằng vàng 18k, phải là vàng, không được pha lẫn bạc vào trong đó. Anh Lâm nhắc lại là thu nhập của mr Stevie sẽ là không giới hạn.
- Đượt làm vịc cho ngài là... 1... ờ vinh dự của toi.
- Mọi người nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ làm việc tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT