Kevin tới đó và nói rõ lí do để xem camera phía ngoài cửa quán và trên tầng 2, nhưng quán đó không có camera trên tầng chỉ có ở phoá ngoài cửa thôi, và hiện tại thì anh ta đã replay vài lần rồi.
- Chiếc Janus màu đen à...
Anh ta tua tới cái đoạn người phụ nữ bị đánh bầm tím mặt mày kia, ra lấy xe và quay xe... “Haha Mỹ Hương, mày xong đời rồi con à.” Kevin chụp lại ngay bằng chứng đắt giá nhất rồi đưa tấm ảnh của Việt Hoàng và hỏi chị nhân viên:
- Hôm qua người đàn ông này ngồi ở đâu cô có nhớ không?
- Anh khách này ngồi trên tầng 2 đó ạ anh.
- Cô chắc chứ?
- Dạ em chắc. Bởi lúc em mang cafe lên cho anh ta thì em thấy có hình xăm ở cổ và cánh tay, em hơi hãi suýt làm đổ cafe ạ.
- Anh ta ngồi cùng với ai?
- Dạ là cái chị mặt mũi bầm tím đó anh. Đầu tóc chị ta rối bời lắm như là bị đánh ấy ạ.
- Chắc không?
Chị nhân viên nói chắc như đinh đóng cột bởi Mỹ Hương hôm qua tới quán không gọi gì uống cả nhưng khi về thì có gọi 1 cốc trà sữa socola như trong đoạn camera đó và đưa hẳn 1 tờ 500k mà không lấy lại tiền thừa.
- Cảm ơn cô. Thông tin của cô rất đáng giá đấy.
- Anh ơi... đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?
- Tôi đang giúp công an điều tra 1 vụ tai nạm giao thông đáng ngờ. Đây là tips của cô.
Đưa cho chị nhân viên 300 đôla rồi Kevin đi ra xe ô tô và về lại khách sạn, trên đường đi anh ta có gọi điện cho bố già và nói rằng chính Mỹ Hương đã gặp tay Việt Hoàng ở quán cafe vào đúng 6h chiều qua. Mỹ Hương đã trang điểm và thay đồ khác để cho giống như mình là 1 người phụ nữ bị chồng đánh đập nên Việt Hoàng không nhận ra.
- Cậu về lại khách sạn đi. Chuyện này để thằng Lâm giải quyết.
- Dạ vâng ạ bố.
Tiếng chuông ip của bà Bình ở bệnh viện, anh Lâm gọi tới xem tình hình của cô có khả quan hơn không.
- Con ơi.... con bé...
- Mẹ bình tĩnh lại, nói chậm thôi cho con nghe.
- Con bé bị chấn thương vùng đầu khá nặng, gãy chân trái còn tay phải thì đang nẹp cố định. Bác sĩ nói con bé uống phải lượng thuốc ngủ nhiều lắm nên tới giờ vẫn chưa có tỉnh lại.
Anh Lâm buồn khi hiện tại không thể ở bên cô để chăm sóc vì bên Mỹ mưa suốt mấy ngày chưa dứt. Và anh có nói mẹ mình ở đó nhờ bác sĩ về não giỏi nhất tới xem cho cô, nếu có tụ máu thì anh sẽ về đưa cô đi sang Mỹ để phẫu thuật.
- Mẹ sẽ nhờ. Con yên tâm...
- Mẹ nói bố Minh mẹ Loan cố gắng ăn uống giữ sức nhé. Con phải cúp rồi bố gọi con.
- Ừ ừ.
- Con đây ạ bố. Tình hình sao rồi ạ?
Ông Phong nói chính xác là Mỹ Hương đã sai Việt Hoàng mua cacao nóng rồi bỏ thuốc ngủ vào đó nhưng quán chưa có cacao nên thay bằng cafe sữa, và bây giờ ông cùng với Tuyên đang gần tới nhà Mỹ Hương bắt cô ta về chịu tội.
- Còn tên kia và 2 con đ*** thì sao bố?
- Thằng Hoàng thì đúng như những gì con muốn, còn 2 con kia bố cho nó qua Thái Lan.
- Tuỳ ở bố thôi. Còn con Mỹ Hương, con sẽ cho cả nhà nó không ngóc đầu lên để sống ở cái đất Hà Nội này. Bố quay về khách sạn đi.
Anh sẽ cướp Hoa Mỹ về tay mình, ngài Smith sẽ là chủ tịch chính thức và ông phong là tổng giám đốc chính thức, ở tập đoàn Hoa Mỹ ai không phục thì đuổi luôn, phong sát toàn ngành.
- Chuyện nhân sự thì con yên tâm, không có ai dám phản kháng đâu. Bố sẽ làm như con nói, bố đã từng cảnh cáo con Hương rồi. Bố cúp máy đây.
- Vâng ạ.
Cúp điện thoại, anh Lâm không thể nào chịu đựng được nổi khi thấy vợ tương lai của mình đang nằm trong bệnh viện với đầu và tay chân đều bị băng bó. Nếu không phải vì sang mai anh có cuộc họp thì anh đã bay về Hà Nội rồi.
- Khốn kiếp thật sự, con chó cái đó...
Cộc cộc cộc.
- Come in please! (Mời vào)
Người tới là mrs Emily và mrs Jane, cả 2 người phụ nữ quyền lực đi vào và hỏi thăm Thục Linh đã tỉnh lại chưa?
- She is still unconscious, my mother said that the Vietnamese doctors are examining the part of the brain thoroughly. ( Em ấy vẫn đang bất tỉnh, mẹ tôi nói các bác sĩ việt nam đang xét nghiệm phần não bộ 1 cách kỹ lưỡng.)
- So pitiful. President, please let us go back to Vietnam to visit her. (Thật tội nghiệp. Chủ tịch à, ngài cho chúng tôi tới Việt Nam thăm cô bé nhé.)
Anh biết thừa họ nhớ Việt Nam và muốn thăm thú nhiều hơn thôi, thăm Thục Linh chỉ là phụ. Thôi thì cũng 1 công đôi chuyện, anh đồng ý. Về Việt Nam tham thú có khi lại có ý tưởng mới cho dự án ở vinh Marina của họ thì sao?
- I couldn’t agree more. (Tôi không thể đồng ý hơn được nữa.)
- Yeah!!!!!
- Mr President! Can I comeback to Vietnam with my husband? (Chủ tịch! Tôi có thể trở lại Việt Nam cùng chông tôi được không ạ?)
- Of course, I agree. The more the merrier. (Tất nhiên rồi, tôi đồng ý. Càng đông càng vui.)
Hai bà vui sướng lắm, anh Lâm nói sáng mai (theo giờ Mỹ) họ họp bàn dự án xong xuôi rồi sẽ về lại Việt Nam vào ngày mai luôn nếu thời tiết nắng đẹp trở lại, họ sẽ ở Việt Nam dự kiến là 2 tháng. Các bà vui sướng lắm bắt tay anh Lâm rồi chạy đi thông báo cho các thành viên hội đồng quản trị về việc này. Từ thủa chí kim, chưa có vị chủ tịch nào lại dễ dãi tới mức đáng yêu như thế này.
Ông Trọng bà Sáu hỏi thăm thì được biết Thục Linh đang nằm ở bệnh viện Hà Thành nên ông bà tới đó để thăm bệnh. Tới nơi rồi hỏi thăm các bác sĩ và y tá ở đó thì t tá có nói Thục Linh cô vẫn đang ở phòng cấp cứu từ sáng tới bây giờ rồi, tình hình không mấy khả quan. Ông bà tới gần phòng cấp cứu thì thấy ông Minh với ngài Smith với ngài Charles đang ở đó, chưa kịp hỏi thăm được câu nào thì cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ và các y tá đang đẩy Thục Linh ra ngoài để về phòng hồi sức cấp cứu.
- Bác sĩ ơi. Con gái tôi...
- Cô bé đã không sao rồi anh Minh à. Khi cô bé tỉnh lại chúng tôi sẽ làm thêm 1 vài xét nghiệm nữa.
- Cảm ơn bác sĩ với mọi người nhiều lắm.
Sáng hôm sau thứ 2 đầu tuần, các bạn ở lớp 11A4 hết sức bàng hoàng khi đã gần 7h rồi mà không thấy Thục Linh đi học. Mỹ Hương mặt cô ta vẫn vênh thượng lên và trơ ra đầy vô cảm. Chỉ tới khi hết chào cờ, cô giáo chủ nhiệm đi vào và nói Mỹ Hương đứng dậy:
- Cô có gọi điện mời bố mẹ em lên trường. Mỹ Hương! Từ hôm nay trở đi em không còn là học sinh do tôi phụ trách nữa.
- Em thưa cô, đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?
- Thục Linh vì sao hôm nay không tới lớp, tôi nghĩ em là người rõ nhất. Mời em thu dọn sách vở và ra khỏi lớp này.
Cả lớp bắt đầu xì xầm bàn tán, Mỹ Hương chột dạ, không có lẽ nào bố con Trọng Lâm đã tìm ra chứng cứ gì đó nguy hại cho cô ta? Bà Sáu ngay sau đó lên lớp cúi đầu xin lỗi cũng như cảm ơn cô giáo và các bạn đã chiếu cố Mỹ Hương trong thời gian qua. Mỹ Hương theo mẹ mình rồi quay đầu ra nhìn Đức Trung 1 lần nữa. Mỹ Hương đi rồi cô Hường chủ nhiệm mới nói Thục Linh bị Mỹ Hương hại, bị tai nạn giao thông chấn thương sọ não phải nằm viện. Đó là lí do mà hôm nay Thục Linh không có tới lớp, và Mỹ Hương bị đuổi thẳng cổ ngay từ giờ phút này. Thu Hương lớp trưởng nói:
- Thục Linh bị tai nạn? Điều này có thật không ạ cô?
- Tin chính xác tới từ bố mẹ của Thục Linh. Chiều nay cô và các thầy cô trong ban giám hiệu nhà trường sẽ tới bệnh viện để thăm Thục Linh, còn các em ai có nhu cầu đi thăm bạn thì liên hệ với cô nhé.
- DẠ VÂNG Ạ CÔ.
Trên xe, bà Sáu không nói gì Mỹ Hương cả, haha nếu so ra thì thủ đoạn của 2 mẹ con bà ta chẳng khác gì nhau. Nếu có trách hãy trách bản thân bà Sáu nuông chiều con gái mình quá mức, muốn gì được đó thôi.
- Chúng ta đi đâu vậy mẹ?
- Con đoán xem?
Hai mẹ con tới bệnh viện đa khoa Hà Thành, Mỹ Hương cô ta đã biết được mẹ mình đưa mình tới đây làm gì rồi.
- XUÓNG XE CHO TAO!
- Con không xuống.
- Mày nên biết 1 điều là tao với bố mày và cả anh mày nữa đã quỳ xuống chân ông Phong để xin ông tha thứ không có bỏ tù mày. ĐI!
Không đi bà Sáu cũng quyết lôi con gái mình đi bằng được để tới phòng cấp cứu nơi cô đang nằm. Nhưng bác sĩ chưa có cho ai vào thăm hết cả. Hương thấy có cả ông Kiên bà Mary, và 2 người nào đó già hơn.
- Đây là người đã hại cháu tao đây hả thằng Minh?
- Dạ theo như anh Phong đã nói thì đúng ạ thưa thím.
- Xinh đẹp thế này mà lại đi hại cháu tao hả? Ép con bé xảy thai rồi vẫn còn muốn hại chết cháu tao sao? Lòng tham con người đúng là không đáy.
Bà Sáu mở miệng hỏi thăm Thục Linh thì được biết Thục Linh đang ở trong phòng bệnh và bác sĩ đang thăm khám.
- Cô ở đây, khoảng 15’ nữa tiêm cho cô bé nhé.
- Dạ vâng ạ.
Y tá ngồi luôn ở đó kiểm tra về thuốc rồi xem giờ đồng hồ để 15’ nữa tiêm thuốc cho Thục Linh. Bỗng 10’ sau, Thục Linh đang nằm đó bỗng nhiên mở mắt trừng trừng rồi ngồi thẳng lưng dậy:
- Thục Linh. Cháu tỉnh lại rồi.
Thục Linh quay mặt ra rồi hỏi cô y tá:
- Cô là ai vậy ạ?
Y tá bấm nút ngay đầu giường gọi bác sĩ, bên ngoài ông Phong với mọi người thấy 2 bác sĩ chạy nhanh vào phòng bệnh của cô. Ông Phong thần kinh thép cũng phải run sợ, con dâu ông... chẳng lẽ nguy hiểm tới tính mạng rồi ư?
3 tiếng sau, bác sĩ trở ra ngoài và mừng rỡ nói với mọi người rằng Thục Linh đã tỉnh lại rồi, phía tay phải bị trật khớp đó bác sĩ đã bó thuốc cho cô lại rồi, 1 vài hôm nữa là có thể vận động nhẹ nhàng. Mọi người đang rất là vui vẻ và ai cũng muốn gặp cô, bác sĩ nói:
- Hiện tại chúng ta đang làm 1 thử thách nhỏ với cô bé. Mời bố mẹ đẻ của cháu theo tôi.
Ông Minh bà Loan đi theo bác sĩ tới 1 phòng, phòng này là phòng làm việc của 1 bác sĩ chuyên khoa về não. Bác sĩ mở cửa ra ông Minh bà Loan nhìn thấy cô đang đọc vanh vách các hằng đẳng thức rồi bất đẳng thức Cosi, thậm chí là cấu trúc của thi hiện tại hoàn thành, cách sử dụng cũng như dấu hiệu nhận biết. Ông Minh nói bà Loan vui quá liền đi tới ôm lấy con gái mình vào lòng. Thục Linh không hiểu tại sao 2 người xa lạ kia lại ôm mình chặt thế:
- Ờ...
- Thục Linh. Con tỉnh lại rồi, mẹ mừng quá...
- Tôi... Thục Linh?
Ông Minh bà Loan thấy con gái mình như vậy liền đưa mắt tới nhìn bác sĩ. Bác sĩ mời bố mẹ cô ra ngoài phòng còn Thục Linh thì ngồi lại phòng rồi học bài tiếp.
Bên ngoài, ông Minh hỏi:
- Bác sĩ. Tại sao con gái tôi... con bé không nhớ gì hết là sao? Tới cả tên của nó nữa.
- Tuy cô bé đã tỉnh lại nhưng không còn nhớ gì về bản thân mình hay người thân thích. Tôi có thể nói với anh chị rằng đây là 1 loại mất trí nhớ tạm thời
Bác sĩ nói rằng Thục Linh bị mất trí nhớ có nhiều loại, riêng trường hợp của Thục Linh là quên hết mọi chuyện đã xảy ra nhưng các kiến thức cơ bản thì cô vẫn nhớ rõ mồn một và có thể đọc vanh vách. Bác sĩ có dặn dò ông Minh bà Loan và tất cả mọi người rằng không nên gây sức ép với cô, từ từ tạo mối quan hệ dần dần cũng như là khơi gợi lại cảm xúc vui vẻ cho cô.
- Bác sĩ. Khi nào thì con gái tôi hồi phục và nhớ lại ạ thưa bác sĩ?
- Vâng. Chứng bệnh này còn tuỳ thuộc vào bệnh nhân nhé chị. Có người thì từ 1 cho tới vài năm mới có thể hồi phục, có người thì vài tháng thôi.
Ở bên trong phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ có hỏi cô 1 vài câu:
- Thủ đô của Việt Nam là gì cháu nhớ không?
- Hà Nội ạ.
- Ừ. Vậy còn Nhật Bản?
- Dạ là Tokyo ạ.
- 15^2 là bao nhiêu?
- 225 ạ.
- 23 nhân 11 bằng bao nhiêu?
- 253 ạ.
- 1 chia 0?
- Không có nghĩa ạ.
Bác sĩ có hỏi cô có cảm thấy đói bụng không, có muốn ăn cái gì không thì cô nói mình muốn ăn bánh mỳ pate và cafe. Rõ ràng là cô thèm ăn mấy món đó nhưng bố mẹ cô thì cô đã quên họ rồi. Bác sĩ ra ngoài và gọi mẹ của Thục Linh vào, bác sĩ giới thiệu:
- Cháu à. Cháu là Thục Linh, còn là mẹ cháu, người đã sinh ra cháu đấy. Không có mẹ cháu và bố cháu thì cháu không thể ngồi ở đây.
- A cái này cháu biết này. Khi 1 người phụ nữ mang thai từ 7 tới 9 tháng 10 ngày sẽ hạ sinh 1 đứa bé sơ sinh. Ở trường cô giáo cháu có dạy bộ môn sinh học.
- Đúng rồi đấy cháu à. Mẹ cháu sẽ cho cháu đi ăn nhé.
Thục Linh quay ra nhìn thấy mẹ mình đang khóc, tự nhiên cô thấy đau quá nhưng không biết đó là gì hết cả. Tự mình kéo xe lăn đi mà không cần nhờ mẹ giúp, trở ra ngoài cô thấy có 1 nhóm người đang nhìn mình. Ngài Smith hỏi:
- Thục Linh. Con thấy trong người sao rồi?
- Linh à. Bà đây cháu, bà Hảo em dâu của bà nội cháu đây.
- Bà Hảo, bà nội cháu ạ?
- Không không. Bà là em dâu của bà nội cháu, cháu vẫn phải gọi bà là bà.
Thục Linh bắt đầu đau ở đầu, vài mảnh ghép của quá khứ hiện về trong đầu cô, bác sĩ thấy vậy liền nói với y tá kéo Thục Linh đi và nói chị y tá đó trấn an tinh thần của cô. Bác sĩ hỏi cô vài kiến thức cơ bản có nói với mọi người rằng:
- Việc chấn thương sọ não khiến cô bé bị mất trí nhớ ngược, quên hết tất cả mọi người nhưng những kiến thức cơ bản cô bé vẫn nhớ rất rõ. Tôi nghĩ rằng mọi người nên dần khơi gợi lại cho cô bé những ký ức vui vẻ, chậm rãi thôi nhé.
- Chúng tôi hiểu rồi thưa bác sĩ.
Ở canteen bệnh viện đa khoa Hà Thành, nơi này bày bán đồ ăn cũng ngon lành và sạch đẹp lắm, chị y tá có hỏi Thục Linh muốn ăn gì thì cô lại trả lời rằng mình muốn ăn bún cá, không đòi ăn bánh mỳ pate hay uống cafe nữa.
- Rồi, vậy chị sẽ đưa em tới bàn ngồi ăn bún cá nhé.
- Dạ vâng ạ.
Bà Bình với bà Loan đi theo sau rồi tới bàn Thục Linh ngồi ăn cùng cô luôn. Bà Loan có giới thiệu bà Bình là mẹ chồng của cô:
- Mẹ chồng ạ?
- Đúng rồi. Mẹ là mẹ chồng của con, chúng ta cùng ăn trưa nhé.
Bún cá của cô ra rồi, cô không có ăn luôn mà bắt đầu ngồi nghịch ngợm, cho cả đống tương ớt cũng như sa tế vào bát, 2 bà mẹ phải ngăn cô lại nếu không chai tương ớt sẽ bị cô dùng hết sạch.
- Đừng phụt nữa con, sẽ cay đó.
- Ồ. Con... là Thục Linh ạ mẹ?
- Đúng rồi, con là Thục Linh.
- Con học lớp mấy rồi mẹ? Con đi làm chưa? Con có em không ạ? Em con học lớp mấy? Bố mẹ con làm nghề gì?
Hỏi dồn dập quá làm 2 bà thay phiên nhau trả lời luôn.
- Sao con lại không có em ạ?
- Vì bố mẹ không thể đẻ được nữa đấy. Và con có 2 đứa cháu trai rất xinh.
- Cháu trai ạ? Rất là xinh?
- Đúng rồi.
Cô quay ra hỏi bà Bình, rằng bà Bình là mẹ chồng cô, ơ thế nghĩa là có phải cô đã có chồng rồi không?
- Đúng, con có chồng rồi và 2 đứa sẽ làm đám cưới vào năm sau.
- Chồng con tên gì vậy ạ?
- Chồng con là Trọng Lâm đấy.
- Ồ Trọng Lâm.
Đang ăn đó bỗng nhiên cô kéo bánh xe lăn đi ra chỗ khác, tới gần quầy order đồ ăn rồi nói với cô bán hàng rằng mình muốn ăn bánh mỳ pate.
- Có liền đây.
Thục Linh không hiểu mình bị cái giống gì, trong khi rõ ràng cô thèm ăn bánh mỳ kinh khủng nhưng lại nói muốn ăn bún cá. Ăn vài miếng bún cá rồi thì lại nhớ ra mình muốn ăn bánh mỳ pate. Ngộ hen.
- Cháu cảm ơn ạ.
Theo bản năng cô thò tay vào túi lấy tiền nhưng không có. Đã mua hàng thì phải trả tiền, nhưng...
- Đây để mẹ trả cho con nhé?!
Mùi pate thơm phức đó khiến cho cô thèm thuồng nhỏ cả dãi ra luôn. Sau đó cô vừa ăn vừa kéo lê chiếc xe lăn về phòng và rồi bỏ mặc 2 người mẹ ở lại phòng ăn luôn. Cô lại quên mình có 2 người mẹ rồi. Mỹ Hương thấy cô về liền chạy ra rồi ngồi xổm xuống ôm lấy chân cô:
- Thục Linh à.
- Chị là ai ạ?
- Tớ là Mỹ Hương. Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm.
- Chị xinh thế.
Ông Minh không muốn cho con gái mình lại gần Mỹ Hương nên đã kéo xe lăn cho cô về lại phòng bệnh để nghỉ ngơi rồi. Bế cô lên giường bệnh để năm, ông Minh nói:
- Con gái, con có muốn ăn gì không?
- Con ăn bánh mỳ rồi bố. Bố ơi. Sao con phải nằm viện vậy ạ? Chị hồi nãy sao lại xinh thế bố?
- Con bị tan nạn đó, còn con bé hồi nãy chính là người gây tai nạn cho con đấy. Con đừng gần con bé đó nhé.
- Chị ấy là người xấu ạ?
- Đúng vậy, con đừng lại gần nó nhé.
Thục Linh gật đầu vâng 1 cái, ăn hết cái bánh mỳ rồi cô thấy bàn tay phải của mình có chiếc nhẫn, và chiếc nhẫn này... Dùng tay trái tháo nó ra và rồi bắt đầu ngắm nghía, bên trong vòng nhẫn kia có 2 chữ TRONG LAM được khắc cách điệu. “Trong Lam? Trong Lam là gì nhỉ?”
Cửa phòng bệnh mở ra, bà Mary đi vào thăm cô cùng với bà Sáu. Thục Linh thấy vậy liền quay ra và hỏi 2 bà là ai.
- Cô là cô Sáu, còn bên này là cô Mary đó Thục Linh.
- Oh, hello mrs Mary.
Tên nước ngoài mà, theo bản năng Thục Linh liền chào hỏi xã giao bằng tiếng Anh. Bà Mary đưa tay sờ lên phân đầu của cô rồi hỏi thăm:
- Cháu có thấy đau nữa không?
- You... You can speak Vietnamese?
- Yes I can.
- Oh. Dạ cháu thấy bớt đau rồi ạ. Nhưng... nhưng sao...
Thục Linh đưa tay ôm lấy phần đầu của mình, nhăn nhó mặt mũi lại rồi nước mắt tuôn rơi. Gương mặt bà Mary cô thấy quen lắm nhưng không biết đã gặp ở đâu. Hai bà sợ quá liền chạy ra gọi bác sĩ.
- Thục Linh. Thục Linh à...
- Bác sĩ ơi, cháu đau đầu quá. Đau lắm ạ. Cháu sắp chết rồi đúng không ạ?
- Có bác sĩ ở đây rồi, cháu không chết được đâu Thục Linh à. Nghe bác, nằm xuống giường và nhắm mắt lại nhé. Sẽ không còn đau nữa đâu cháu à.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT