Anh Lâm dùng chiêu với cô, đưa điện thoại của cô cho Bryan nhờ anh ta liên hệ với bên nhà mạng Mobifone điều tra về số máy mà cô đã xoá đi trước đó. Nếu thực sự người đó là Tú, và cô tự nguyện muốn phá thai, anh sẽ giúp cô toại nguyện. Còn nếu như người đó là người khác và cô bị ép phá thai, anh sẽ không tha cho kẻ đó.
- Anh... anh Lâm ơi. Em tự nguyện muốn như vậy không ai ép em hết mà.
- Nói cho anh nghe. Ngoài lí do không muốn mọi người bảo vệ với cả em muốn đi học tại trường thì em còn lí do gì nữa không? Nếu em không nói thật thì biết tay anh.
- Đại ca.
- Sao?
Bryan ở bên cạnh anh đã 6 năm rồi cho nên học được cách phán đoán logic từ anh. Bryan nói rằng rất có thể người gọi cho cô chủ anh ta là Mỹ Hương.
- Tiếp tục đi.
- Vâng. Và có lẽ do thai nhi trong bụng cô chủ là thằng Trung nó mới không có thật lòng yêu con nhỏ Mỹ Hương. Con cái là sợi dây gắn kết bố mẹ bền chặt mà đại ca.
- Đúng lắm. Tới trường canh nó tan học rồi bắt nó về đây nhốt vào hầm cho tao.
Cô sợ nhưng không có biểu lộ ra mặt, nhất quyết bảo vệ cho đứa bạn thân nhưng thân ai nấy lo của mình. Thục Linh chỉ đơn thuần nghĩ rằng vì mình mà Mỹ Hương không được Trung quan tâm, Trung tới với Mỹ Hương chỉ là muốn nhìn Hương mà nhớ tới cô.
- Thực sự là Mỹ Hương không có dính dáng gì tới chuyện này. Anh không thấy em rất khổ hay sao? Bố mẹ, anh chị rồi tất cả các anh vệ sĩ đều bảo vệ em, mọi người không mệt nhưng còn em, em mệt mỏi lắm rồi. Muốn ăn cái này hay cái kia cũng đều không được, muốn tới trường học như các bạn cũng không được nữa, suốt ngày ở đây được cung phụng như bà hoàng vậy, em không muốn như vậy. Đứa bé này vốn không được sinh ra.
CHÁT!
Lần đầu tiên trong đời anh tát cô, cái miệng xinh đẹp kia sao có thể thốt ra những lời như thế được chứ. Tới người thân quen của cô chăm sóc mà cô còn ngại, học không học trực tiếp thì có thể học online những môn quan trọng, cô ở nhà nghỉ dưỡng sinh nở xong xuôi rồi có thể quay trở lại trường học và ôn thi đại học cơ mà.
- ĐỒ NGANG BƯỚNG. Anh nói cho em biết đây Hoàng Thục Linh. Em còn có ác ý như vậy với chính con của mình anh sẽ bỏ mặc em, và cái người vừa gọi cho em nữa, anh sẽ giết cả nhà nó đấy.
- Anh... anh dám giết người sao? Đây là Việt Nam chứ không phải ở Mỹ. Nó nằm trong bụng em. Em là người có quyền giữ lại hay phá bỏ.
- Sao anh không dám. Cả nhà nó phải chết vì dám gián tiếp giết con của anh.
Cô với anh Lâm cãi cọ nhau như này là đúng ý của Mỹ Hương rồi mặc dù là cô nàng không ở đó để chứng kiến. Anh Lâm mang nỗi tức giận rời khỏi phòng cô rồi đóng sầm cửa lại. Tới điện thoại của cô anh cũng cầm đi theo, chỉ để lại chiếc macbook của anh có cài Zoom Meeting để cô học online.
“Chết rồi, anh ấy truy ra được Mỹ Hương vừa gọi cho mình... anh ấy sẽ...” Nhìn đồng hồ treo trên tường kia, còn những 30’ nữa mới tới 8h5’, cô đứng dậy mở cửa phòng nhưng bên ngoài lại có 2 vệ sĩ đứng canh cửa phòng không cho cô ra.
- Cô chủ muốn lấy gì ạ?
- 2 anh ơi... anh Lâm... anh ấy...
- Dạ đại ca đang đi tìm hiểu người vừa gọi cho cô chủ.
“Anh ấy cương quyết như vậy sao? Bây giờ mình có nói ra Mỹ Hương là người vừa gọi tới để ép mình phá thai, anh ấy có tha cho cậu ấy hay không. Mỹ Hương ơi... cầu xin cậu đừng xảy ra chuyện gì nhé.” Trong phòng cô tuy ngồi vào ghế nhưng lòng thấp thỏm lo âu, mở laptop ra muốn cài ứng dụng nào cũng phải có vân tay của anh để đăng nhập.
“Thôi chết rồi... làm sao để báo cho cậu ấy biết đây. Mỹ Hương ơi...” Cô lại mở cửa phòng ra 1 lần nữa và nói với anh vệ sĩ rằng mình muốn gặp anh Lâm để nói chuyện.
- Cô chủ chờ 1 lát để tôi gọi đại ca ạ. Cô chủ cứ vào phòng ngồi chờ nhé.
Sau đó 10’ thì vệ sĩ đi tới gõ cửa phòng rồi mở cửa đi vào, nói rằng đại ca của anh ta đã không còn ở khách sạn nữa rồi, hồi nãy Bryan đã chở đại ca đi công chuyện. Và đại ca có nhờ bên bộ phận bếp làm cho cô sinh tố dâu tây.
- Anh ơi... anh có thể nào... cho em mượn điện thoại hay không ạ?
- Thật xin lỗi cô chủ, đại ca có dặn là không được cho cô chủ mượn điện thoại dưới mọi hình thức. Chúng tôi không thể nào kháng lệnh.
Anh nghĩ cô sẽ gọi để báo cáo cho Hương để tránh bão, cô tưởng anh không biết đấy à? Trong tình hình hiện tại Đức Trung hẹn hò với Mỹ Hương, rồi cô đùng đúng nói muốn phá thai, người mù cũng biết người gọi cho cô là Mỹ Hương. Chẳng qua anh muốn có chứng cứ để lật đổ Hoa Mỹ mà thôi.
Trên con xe màu đỏ, Kevin nói:
- Đại ca. Sao anh không cho cô chủ phá thai ạ? Cái thai đó đâu phải của đại ca đâu.
- Sao mày nói thế? Nạo phá thai tuy bây giờ là bình thường nhưng đó pà con của cô chủ. Phá thai đi sẽ bị ám ảnh về tinh thần, đứa nhỏ tuy không phải con ruột của đại ca nhưng nó không có tội.
Bryan nói đúng lắm, đứa nhỏ không có tội tình gì, mà người có tội ở đây là Đức Trung, người làm cho cô có thai và Mỹ Hương người ép cô phá thai thôi.
- Có số điện thoại mà cô chủ đã xoá đi rồi đại ca.
- Xem tín hiệu ở đâu.
Gõ số điện thoại rồi định vị tín hiệu, có rồi, chấm đỏ trên màn hình máy tính của Kevin báo rằng người đó đang đi với tốc độ khá nhanh, vị trí đắc địa có thể là Times City.
5’ sau:
- Đúng là Times City thưa đại ca.
Điện thoại của Bryan có cuộc gọi từ Ninh, Ninh nói rằng Mỹ Hương hôm nay không tới trường, lớp 11A4 vắng Mỹ Hương không có phép.
Trừ Kevin thì các anh đeo mặt nạ da người vào rồi xuống xe, đi vào Times City xem hàng. Kevin thấy chấm đỏ kia mất dần khi đi vào trong trung tâm thương mại chỉ vài giây thôi, có thể các anh sẽ thấy mục tiêu để ra tay hành động.
Minh Hùng đang đi tới khu đất đang xây dựng cửa hàng thì nhận được điện thoại của Trọng Lâm.
- Nghe đây Lâm.
- Tới nhà bà Sáu thám thính giúp tôi xem có con Mỹ Hương ở nhà không. Nếu có bắt bằng được nó về khách sạn cho tôi.
- Chuyện gì quan trọng hay sao?
- Thục Linh đòi phá thai. Nhanh lên.
Sang trong nhóm của anh đi tìm kiếm Mỹ Hương trong trung tâm thương mại, tìm không thấy Mỹ Hương nên có đưa ra giả thuyết rằng có thể Hương mượn điện thoại của người khác để gọi cho cô chủ. Sóng điện thoại chỉ tới đây để đánh lừa anh Lâm.
- Alo. Phòng nhân sự tập đoàn Hoa Mỹ xin nghe.
- Jonathan Nguyễn đây. Cho tôi gặp chủ tịch và tổng giám đốc của cô.
- Dạ thật xin lỗi ngài, chủ tịch và tổng giám đốc đang trong phòng họp ạ.
- Nối máy tới phòng họp cho tôi.
- Dạ... chuyện này...
- MẸ KIẾP NỐI MÁY CHO TÔI!
Trong phòng họp không có máy bàn chỉ có trong phòng làm việc mới có thôi, nên chị phụ trách nhân sự nói anh Lâm cúp máy trước đi, cô sẽ gọi vào số của tổng giám đốc.
Vì đang họp nên bà Sáu lẫn ông trong đều để chế độ yên lặng, nên chị kia lại gọi cho anh Lâm để báo lại rằng chủ tịch và tổng giám đốc đều không có nghe máy, đang họp mà.
- Khi nào họp xong, phiền cô nói lại với 2 người đó, hãy quản con gái mình cho tốt vào. Đây chỉ là cảnh cáo thôi, nếu không thì tập đoàn Hoa Mỹ đừng hòng phát triển trong giới bất động sản. À mà còn nữa, nói với họ là con gái họ tự do nghỉ học.
Anh Lâm cúp máy rồi hừ nhẹ 1 tiếng, Mỹ Hương nói với cô phá bỏ cái thai đi mà không thấy ác độc sao? Cô ta cũng là con gái cơ mà, cũng làm mẹ cơ mà, chẳng lẽ vì 1 người con trai chưa yêu mình mà đối xử với cô như thế hay sao?
- Alo tôi đây.
- Lâm à, chỉ có giúp việc ở nhà thôi.
- Ông cứ ở đó tôi sắp tới đây rồi.
Đúng 10’ sau thì các anh cũng có mặt tại nhà của bà Sáu ông Trọng, anh Lâm không kiêng nể gì nói vệ sĩ đi lục soát hế trong phòng của Mỹ Hương, có két sắt anh sẽ gọi đội phá két.
- Cậu Lâm à... đây... các cậu đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
- Xâm nhập gia cư? Tôi đường hoàng đi vào từ cổng chính chứ không có đột nhập. Còn lí do vì sao tôi lục soát thì chị sẽ biết thôi.
Anh Lâm rút trong người ra khẩu súng ngắn ổ xoay của anh và chĩa vào thái dương chị giúp việc, đương nhiên là nó có đạn.
- Cậu... cậu cậu Lâm ơi...
- Nói! Mỹ Hương ở đâu?
- Cô chủ ở trường học mà cậu Lâm.
- Nó tự ý nghỉ học không phép. NÓI!
- Tôi thực sự... không biết thật mà... Xin xin cậu tha cho tôi...
Bryan chạy xuống đưa cho Lâm tấm ảnh, và nó giống hệt khung ảnh mà Trung để trên mặt bàn học, nhưng chỉ có điều gương mặt xinh đẹp của cô bị vẽ dấu X rất đậm và đỏ bằng bút bi màu đỏ, vết hằn còn in ra cả mặt sau nữa chứng tỏ có mối căm hận rất lớn.
- Tìm được nó ở đâu?
- Dạ em và thằng Sang có lật đệm lên thì thấy nó ạ.
Kevin chạy xuống và nói với anh Lâm rằng Mỹ Hương để cả 2 chiếc điện thoại ở nhà, đúng như Sang đã nói, Mỹ Hương mượn điện thoại của người khác để gọi cho cô.
- Còn gì để nói không chị Trinh?
- Tôi thực sự không biết gì cả mà... cậu Lâm... cậu Hùng, xin 2 người tha cho tôi đi mà...
Chị Trinh giúp việc sợ súng mà đã vãi ra đầy quần rồi, chị đâu biết cô chủ của mình ở đâu đâu chứ. Sáng nay thấy cô chủ đeo cặp đi học cơ mà.
Không mang điện thoại theo thì có mà giời định vị được ra vị trí của Mỹ Hương. Thế này thì phải dùng tới camera giao thông thôi nhưng nó sẽ mất khá nhiều thời gian.
- Cô chủ của chị có hay bỏ học thế này không?
- Dạ thưa cậu Lâm là không có ạ.
- NGẨNG CÁI MẶT LÊN! NÓI LẠI!
- Dạ thưa là không có ạ. Đây là lần đầu tiên ạ.
Sau vụ việc của Trung, cô mới có được yên ổn thời gian ngắn thôi, nào ngờ lại gặp phải chuyện của Mỹ Hương. Anh có cảm giác có điều gì đó sắp xảy ra.
- Dạ đại ca.
- Khách sạn có điều gì bất thường không? Em ấy thế nào?
- Dạ thưa đại ca, khách sạn không có điều gì bất thường hết, cô chủ đang vào tiết 2 ạ.
Vậy là Mỹ Hương chưa có tới khách sạn làm phiền cô, nhưng Mỹ Hương hiện tại đang ở đâu anh vẫn chưa thể nào tìm được.
Hai chiếc điện thoại của Mỹ Hương để trong ngăn kéo bàn học rồi khoá lại bây giờ đang nằm trong tay anh Lâm. Anh có mở ra xem thì thấy nó là máy trắng tinh rồi, chỉ có mỗi 2 hình nền selfie của Hương và Trung thôi.
- Haizz không có bằng chứng gì rồi. Ta đi về thôi. Haha xin lỗi chị nhé.
- Nhưng đại ca ơi, tấm ảnh đó...
- Đi về! Đứa nào không nghe lời thì ăn đạn.
Anh Lâm đi trước sau đó tất cả ra xe đi về. Ngồi ở ghế lái phụ ở xe của anh Hùng, Minh Hùng nói sao không tới Trung tâm thương mại để tìm, Mỹ Hương chẳng phải thích mua sắm sao?
- Tôi đang chờ.
- Chờ gì nữa bạn. Ôi trời ơi...
- 1 cuộc điện thoại, hoặc 1 tin nhắn chẳng hạn. Ông yên tâm đi tôi đã có kế hoạch rồi, chỉ cần ông bạn hy sinh tí chút.
Quay trở lại với cô bạn “tốt bụng” của Thục Linh, sau khi rời khỏi nhà liền đi ăn sáng rồi tới thegioididong mua điện thoại mới, là chiếc ip13 mini bản màu hồng xinh xẻo đáng yêu, mua thêm cái sim khác lắp vào rồi gọi điện cho cô.
Điện thoại cô anh Lâm cầm theo mà, cho nên Mỹ Hương gọi tới, anh liền nhắn tin cho Kevin ở xe bên kia điều tra về số máy gọi tới máy cô.
- Dạ đại ca. Đó là sim khuyến mãi, có thể là vừa được mua ở cửa hàng. Tín hiệu cho thấy đang đi 1 cách khá nhanh. Vị trí đắc địa... ờ...
Kevin rất có kinh nghiệm trong chuyện này nên phán đoán chắc tới 90% nơi mà số máy đó tới là Aeon Mall Dương Nội Hà Đông.
- Số đó còn cách Aeon Mal bao xa?
- Dạ... còn hơn 4km nữa ạ.
- Mày chắc là Aeon Mall không?
- Vừa nãy em có nói là 90, bây giờ là chẵn tròn 100. Nếu em sai em tình nguyện sang Cam.
- Tao tin mày. Bên phía mày cũng nhanh chóng tới đó đi, chúng ta phải tới trước nó.
Anh cúp máy rồi thúc Minh Hùng chạy nhanh hơn nữa để còn chuẩn bị tinh thần mà diễn, vở kịch này chắc chắn sẽ rất hay, từ đó anh vs anh Hùng sẽ có thêm 1 cơ ngơi đồ sộ nữa.
- Bạn tính thu mua Hoa Mỹ à?
- Đúng.
- So ra thì Hoa Mỹ cao cơ hơn TK đấy, bạn phải suy xét cho kỹ vào.
- Đã rất kỹ rồi. Nhưng tôi sẽ không thu mua nó ngay lúc này đâu. Chạy nhanh lên bạn.
Không phải vì anh hết tiền, mà anh đang thu thập thêm bằng chứng về việc Hương cố tìm mọi cách ép Thục Linh của anh phá thai. Và anh đang mong cô bị sảy thai để anh có cớ thâu tóm toàn bộ Hoa Mỹ.
Các anh đã tới Aeon rồi nhưng đỗ xe rất điệu nghệ, mặt nạ da người đã sẵn sàng rồi nhưng các anh vẫn còn trên xe vì Mỹ Hương vẫn còn 1km nữa mới tới nơi.
10’ sau. Mỹ Hương đã tới Aeon rồi, gửi xe máy xong rồi lôi con ip mới mua ra kiểm tra, cô không có gọi lại Mỹ Hương liền nhắn tin, vì bây giờ cũng đang ra chơi, Thục Linh rảnh tay rồi.
Ting ting, máy của cô thông báo có tin nhắn tới, với nội dung rằng là chỉ cần cô phá thai thôi, Mỹ Hương sẽ mang ơn cô suốt cuộc đời này, rồi còn hứa thay cô yêu thương Đức Trung
- Con nhỏ này chết chắc rồi.
Anh Lâm nhắn lại nguyên văn lời của cô sáng nay cho Hương, nhắn xong thì Kevin gọi tới, đúng thời điểm ghê cơ.
- Đại ca. Nó đang ở trong quán cafe ạ.
- Tốt rồi.
Anh Lâm cúp máy rồi mở cửa xe ra thủng thẳng đi vào quán cafe nơi Mỹ Hương đang order đồ.
- Ơ kìa anh Lâm. Sao anh lại ở đây?
- Còn tiểu thư? Nay không đi học à?
- Em chán quá nên bỏ 1 ngày. Thục Linh khoẻ không anh?
- Em ấy khoẻ. Nhưng mà từ khi có thai em ấy ngang bướng quá thể đi. Cho 1 Chocolate Chip Cream 30 đường mang về, ưu tiên tôi trước nhé tôi trả thêm tiền.
Ngồi cùng Mỹ Hương trong quán, ngay sau đó Minh Hùng đi vào ngồi ở gần phía bàn Mỹ Hương ngồi. Anh Lâm tâm sự rằng Thục Linh muốn phá thai, lại còn nói với anh những lời lẽ bất cần.
- Cậu ấy nói sao ạ anh?
- Em ấy... haizz thật là. Em ấy nói đứa bé không phải con tôi nên em ấy sẽ bỏ. Tôi điên quá mà cho 1 bạt tai.
Nhân viên bưng đồ ra cho anh, anh chào tiểu thư nai tơ Mỹ Hương rồi ra về. Chỉ còn lại Minh Hùng ngồi trong đó thôi. Hy sinh vì nghiệp diễn, anh Hùng đứng dậy đi tới bàn của Mỹ Hương ngồi, buông ra vài câu trêu chọc. Mỹ Hương nhanh chóng né bằng câu:
- Xin lỗi anh, tôi có bạn trai rồi.
- Là cái thằng vũ phu lúc nãy à? Bỏ nó đi yêu anh này.
- Không phải anh ấy đâu. Nhưng liên quan gì tới anh.
Đưa tay lên chạm vào làn môi được đánh son đỏ của Hương mà Hùng ghê quá nhưng vẫn phải tròn vai, anh muốn làm quen với Hương, nhìn Hương ăn mặc quyến rũ thế này anh không chịu nổi.
- Có ai nói... em rất mắn chưa?
- Mắn? Hỏi chấm?
- Chậc chậc xinh đẹp mà ếch quá chứ, yêu rồi mà không biết từ đó sao baby. Đó là...
Minh Hùng ghé sát vào tai Mỹ Hương nói nhỏ gì đó không rõ, chỉ biết rằng sau khi anh nói xong và ngồi lại vào chỗ cũ thì cốc trà của Hương dội thẳng vào mặt, mát lạnh sảng khoái.
- Đồ d** dê.
Minh Hùng thành công trong việc dụ Mỹ Hương ra ngoài rồi, và chỉ sau có chưa đầy 5’, Mỹ Hương bị Bryan, Sang và Kevin tóm lấy rồi lôi ra xe của Minh Hùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT