Ngày 18/1/2019, mưa rơi dày đặc cùng những cơn gió mạnh lướt qua, ở hành lang tối có ánh đèn nhỏ từ điện

thoại, hai bóng người đứng đó nhìn nhau với những cảm xúc mơ hồ trong tim,…

Nhật câm lặng nhìn Minh, nhìn vào ánh mắt đen tuyền nhìn cậu chắc nịch không một chút dao động. Trái tim Nhật hẫng đi một nhịp, đập một cách loạn nhịp, đầy bồi hồi và dữ dội. Trong khí trời lạnh lẽo, cậu lại cảm nhận lồng ngực mình tỏa lên một hơi ấm nồng nàn sưởi ấm cả cơ thể.

Minh nhìn vào mắt Nhật cảm giác kì lạ ấy lại trỗi dậy, tim cậu đập rất mạnh và nhanh, nó đập không theo một nhịp điệu nào. Ánh mắt Nhật luôn long lanh như vậy, thật cuốn hút. Minh nhìn mặt và tai của Nhật đỏ lên, khuôn mặt tròn của Nhật bình thường rất đáng yêu nhưng tại sao nó lại cuốn hút cậu đến vậy.

‘Ầm’, một tiếng sét vang lên kéo cả hai về thực tại, Minh ngại ngùng buông tay Nhật ra, tay kia cũng hạ xuống. Nhật cũng ngượng ngùng mà quay đi, tiếp tục tìm kiếm bóng đen khi nãy. Nhật đưa tay sờ lấy ngực trái cảm nhận trái tim còn đang vì hân hoan mà đập loạn.

“Nhật, chỉ là tao không muốn bị mày cho ra rìa, tao cũng muốn được nhảy cùng mày.”

“Ừm, tao hiểu.”_Nhật trả lời qua loa, câu từ chỉ lẳng lặng thốt ra. Ngốc quá! Trong thoáng chốc cậu lại mơ mộng nữa rồi.

‘Ngoa, Ngoa, Ngoa’, một âm thanh kì lạ vang lên dọc hành lang khiến cả hai giật mình, âm thanh tựa như tiếng

khóc của mợt đứa trẻ nhưng có quãng âm kéo dài. Nhật như nhận ra gì đó rồi chạy vội về hướng phát ra âm thanh, Minh dù sợ hãi nhưng cũng chạy theo Nhật, cậu lo lắng Nhật.

Cả hai chạy tời cuối hành lang, âm thanh ấy càng rõ ràng hơn, trước mặt cả hai một đống hộp xốp và thùng nhựa lộn xộn đổ lên nhau. Ở bên dưới đống đồ lộn xộn ấy cả hai ngạc nhiên khi nhìn thấy một chú mèo đen nằm ở dưới kêu gào thảm thương. Nhật vội vàng chạy lại đỡ mấy món đồ ra để cứu chú mèo nhỏ khỏi đó trong sự ngỡ ngàng của Minh.

Cả hai ôm chú mèo hoang về lớp, cả bọn ngạc nhiên khi nhìn thấy chú mèo nhỏ nằm trong lòng Nhật. Cuối cùng

chẳng có chuyện tâm linh gì cả, tất cả là chú mèo hoang đã tá túc ở lại trường này. Tiếng khóc mà mọi người nghe thấy là tiếng kêu của chú mèo, bóng đen cũng là chú mèo này và cả hai đốm sáng chỉ là mắt mèo phản chiếu đèn flash.

Trời bên ngoài mưa cũng dần thưa đi, cả đám tranh thủ ra về để còn nghỉ ngơi. Nhật và Minh đi cùng nhau xuống bãi giữ xe, Minh liếc nhìn Nhật đang ôm chú mèo nhỏ trong lòng chơi với nó. Nó đã ôm chú mèo từ nãy đến giờ, chú mèo đen ấy cũng ngoan ngoãn mà nằm thỏm trong lòng Nhật.

“Mày tính nuôi chú mèo đấy à?”

“Hừm, tao cũng muốn lắm nhưng mà dì bị dị ứng với lông mèo, không thể nuôi được. Tao nghĩ mình sẽ thả nó đi.”_Nhật vừa nói vừa luyến tiếc nhìn chú mèo nhỏ nằm trong lòng. Minh nhìn ánh mắt của Nhật trong lòng lại có chút mềm lòng.

“Thế hai ta cùng nuôi được chứ, mày cứ để nó ở nhà tao?”

“Được không? Hai bác cho không?”

“Mày biết ba mẹ tao thoải mái với mày mà, nếu mày xin thì chắc họ sẽ cho thôi.”

Cả hai trở về nhà Minh, Nhật nhanh chóng đem chú mèo mun ấy diện kiến ba mẹ Minh. Hai người nghe Nhật kể

về chú mèo cũng vui vẻ đồng ý, nghe vậy Nhật cũng hớn hở mà ăn mừng với chú mèo nhỏ. Nhật vui vẻ cầm hai chân trước chấp lại vờ vẻ cảm ơn với mẹ Minh. Minh đứng từ xa nhìn Nhật bên cạnh chú mèo nhỏ lại khẽ mỉm cười thầm cảm thán, cậu bạn ấy dễ thương chết đi được.

Buổi tối hôm ấy, Nhật ở lại nhà Minh, cả hai tắm rửa cho chú mèo nhỏ, cho chú ấy ăn rồi ngồi coi chú mèo ấy

làm quen với căn nhà mới của mình. Sau một lúc quằn cùng chú mèo nhỏ Nhật lên giường mà lăn ra ngủ từ lúc nào, chú mèo ấy cũng ngoan ngoãn mà nằm ngủ trên chiếc ghế gối của cậu. Minh ngồi ở bàn học, ngắm nhìn cả hai yên giấc mà cảm giác thật yên bình.

Minh đang coi lại những video, những thông tin về cộng đồng LGBT mà An đã gửi. Dạo gần đây, Minh vẫn sẽ dành chút thời gian buổi tối để tìm hiểu những thông tin ấy. Minh cũng hiểu nhiều hơn về thế giới của Nhật hơn, thế giới mà con người ở đó sống vì tự do để được là chính mình, thế giới mà con người dũng cảm đứng lên đấu tranh vì tự do ấy.

Càng tìm hiểu về thế giới của Nhật, Minh càng cảm nhận rõ những thay đổi trong bản thân, nhận ra rất nhiều cảm xúc của bản thân đối với Nhật. Đó là tội lỗi, ngưỡng mộ là thương cảm hay chỉ đơn giản là sự quan tâm với tư cách là người bạn thân. Cái cảm giác bức bối ấy, nếu nó đơn giản chỉ là thích thì tốt quá, vì Minh sợ bản thân lại ngộ nhận và tổn thương Nhật.

Minh ngồi một lúc rồi nghỉ, cậu đi lại giường nhẹ nhàng chỉnh lại chỗ ngủ, vén chăn lên cho Nhật rồi nằm xuống.

Minh đưa mắt nhìn Nhật đang say giấc, nhìn khuôn mặt nhỏ bé ấy tràn đầy bình yên, Minh cảm thấy thật thoải mái và ấm áp. Thật khó tin, một tháng trước đổ lại, cậu vẫn còn là một con người căm ghét và kì thị người đồng tính, vậy mà bây giờ dường như Minh chẳng còn để ý đến điều đó nữa.

Ở cạnh Nhật, dù cho có biết Nhật là người đồng tính thì Nhật vẫn là Nhật, vẫn là cậu bạn dễ thương, tốt bụng luôn quan tâm mọi người. Mày thay đổi rồi Minh à! Minh vẫn đang ngắm nhìn Nhật, bất ngờ cậu khẽ động mà ôm trầm lấy Minh. Minh ngạc nhiên vội khẽ gọi Nhật, nhưng nhìn thấy Nhật ngủ say như vậy cậu chẳng buồn mà kêu tiếp.

Minh để yên vậy, cậu cũng chỉnh lại chút rồi quay qua ôm Nhật vào lòng, người Nhật ấm áp thật, cậu ta nhỏ bé đến nỗi cậu có thể ôm gọn cậu ta vào lòng rồi an tâm mà nhắm mắt. Trong màn đêm tĩnh mịch, ngoài trời vẫn còn lất phất những giọt mưa, trong căn phòng nhỏ có hai bóng hình trong cái chăn ấm ôm chặt lấy nhau ngủ một trong sự yên bình.

Buổi sáng hôm sau, ngày 19/1/2019, cả hai tỉnh dậy vào giấc gần trưa, Minh đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn, còn Nhật thì đang cho chú mèo đen ăn…

Minh ngồi ở bàn ăn, vừa ăn sáng vừa chăm chú nhìn Nhật không rời mắt. Nhật trong bộ áo thùng thình ngồi bên cửa ban công dưới cái nắng sáng ấm áp và cùng một chú mèo nhỏ kế bên. Minh nhận ra bản thân dạo gần đây rất hay bị Nhật cuốn hút, nụ cười của Nhật từng biểu cảm của Nhật đều toát lên vẻ tươi tắn dễ thương đến lạ. Như bây giờ đây, nhìn hình ảnh Nhật bên chú mèo đen, cho nó ăn, đang bày trò cho nó, cậu lại tủm tỉm cười.

“Sáng sớm làm cái gì mà cười tủm tỉm thế?”_Mẹ Minh ngồi cạnh nhìn thấy nụ cười của con trai, bất giác trong lòng cô nhận ra điều gì đó.

“Dạ, à, nhìn Nhật chơi với mèo trông cũng vui.”

“Vậy à? Hai đứa thân nhau lại mẹ cũng mừng cho cả hai.”

“Mẹ, dạo gần đây con có tìm hiểu về cộng đồng của Nhật, con nhận ra những định kiến trước đây của bản thân tổn thương Nhật rất nhiều. Nói thật thì hiểu ra những điều đó khiến con cảm thấy nhẹ nhõm và chẳng còn sợ hãi nữa.”

“Con trai mẹ trưởng thành rồi, mẹ phải cảm ơn Nhật mới được.”

“Mẹ nói như thể Nhật chiếm rất nhiều trong cuộc sống của con vậy?”

“Không phải thế sao? Nhìn hai đứa bây không có cảm giác gì coi nhau là bạn thân cả.”

Minh ngạc nhiên khi nghe mẹ mình nói, cậu có chút ngại ngùng nhìn qua Nhật. Đúng là Nhật có thích cậu, nhưng còn cậu thì lại không biết bản thân đang cảm thấy thế nào. Cậu vẫn coi nó là bạn thân nhưng trong tâm cậu vẫn có những cảm xúc còn mãnh liệt hơn cả thế dành cho Nhật.

“Thật ra, dạo gần đây con cứ có cảm giác rất lạ khi ở cạnh Nhật, nó cứ bồi hồi, và lâng lâng, một cảm giác hân hoan đầy ấm áp. Con có hỏi thì có người nói đó có thể là cảm giác thích, nhưng mà từ đó đến bây giờ con vẫn hứng thú với con gái, cảm xúc này chỉ bắt đầu ở Nhật mà thôi.”

Minh ngồi kể tay cầm muỗng mà sới cơm, mẹ cậu ngồi yên nghe con trai mình bày tỏ cảm xúc của mình, con trai cô là một đứa có thể tự lập mọi thứ, cô luôn nghĩ đứa con trai này đã lớn đến mức không cần mình bên cạnh chăm lo. Lần đầu cô mới có cơ hội để ngồi đây nghe nó tâm sự, nghe nó hỏi ý kiến và cầu mong sự góp ý.

“Minh, con biết hình này là gì chứ?”_Mẹ cậu cầm một tấm thiệp cưới lên chỉ vào một đứa trẻ cầm cung trên tờ thiệp.

“Dạ thần cupid ạ.”

“Đúng, con biết vì sao người ta luôn lấy hình tượng một đứa trẻ nhắm mắt cầm cung là thần cupid chứ?”_Minh lắc đầu khó hiểu, bà cũng từ tốn giải thích cho đứa con của mình.

Tình yêu đối với những đứa trẻ rất ngây thơ. Trẻ con có biết gì đâu! Chúng không hiểu được những giới hạn mà con người đặt ra cho tình yêu, đối với trẻ con chúng luôn hành động theo cảm xúc, con nít nói yêu thì đơn giản là yêu. Khi thần bắn cung tên tình yêu, thần sẽ chú trọng lắng nghe nhịp điệu con tim hơn là nhìn vào giới giạn của thế giới.

“Mẹ, nếu con thật sự thích con trai, mẹ sẽ ủng hộ con chứ?”

“Đương nhiên, nếu điều đó làm con hạnh phúc thì mẹ không phản đối. Như vậy mẹ còn cảm thấy mừng hơn khi con có thể trút bỏ được chuyện quá khứ.”

“Ừa, cảm ơn mẹ.”

Trong tâm trí của Minh, dường như đã có chút gì đó thông thoáng hơn, có lẽ cậu hiểu những gì mẹ nói, cậu hiểu những gì mà cảm xúc của mình đang cố biểu hiện. Cậu hiểu những gì bản thân đang cảm thấy, chỉ là không biết những cảm xúc này bắt đầu từ khi nào nhỉ? Minh nhìn về phía Nhật, một cậu bạn đang nở nụ cười tươi, từ lâu lắm rồi cậu đã thích nụ cười ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play