Nàng chuẩn bị giữ lại mấy cái đèn đó đến khi nào cần thiết lắm mới lấy ra dùng, nên để tiết kiệm đèn và dầu hỏa, bình thường trời tối Mộc Cẩn sớm đã tắt đèn.

Khi vợ Xuyên Trụ ở bên ngoài gõ cửa, Mộc Cẩn đang chuẩn bị đánh răng rửa mặt lên giường.

“Tẩu tẩu, có chuyện gì vậy?”Nàng sợ vết thương của Xuyên Trụ xuất hiện khác thường.

Vợ Xuyên Trụ ngại ngùng cười nói: “Muội muội, ta có thể dùng lương thực thô đổi một ít hạt kê của muội được không? Trong nhà chỉ còn lại lương thực thô, vết thương của Xuyên Trụ nặng như vậy, cần phải bồi bổ mới nhanh khỏi.

”Trong thôn nhà nhà đều thiếu lương thực, hạt kê còn lại trong nhà không nhiều.

Nàng ta sở dĩ đến tìm Mộc Cẩn là vì cảm thấy Mộc Cẩn vừa sinh xong, trong nhà còn có hai đứa nhỏ cần nuôi dưỡng, nên sẽ có cất giữ hạt kê.

Sợ Mộc Cẩn không đồng ý, vợ Xuyên Trụ còn đặc biệt giải thích nói sẽ không để Mộc Cẩn thiệt thòi, nàng ta đồng ý dùng ba cân lương thực thô đổi lấy một cân hạt kê với Mộc Cẩn.

Sau khi trời tối, không có đèn thắp sáng, trước mắt tất cả đều lờ mờ, không cẩn thận nhìn thì không chú ý lương thực trong tay của vợ Xuyên Trụ.

Nhìn cũng phải năm sáu cân.

Mộc Cẩn lúc đầu mua sáu trăm cân hạt kê, trừ hạt kê cho nhà mình dùng lại thêm phần của đưa cho nhà Kim Bảo, bây giờ còn lại không tới năm trăm cân.

Nếu đã có dư, Mộc Cẩn không có bất kỳ do dự liền gật đầu đồng ý đổi với nàng ta.

“Tẩu tẩu đợi một chút, ta vào lấy cho tẩu.

” Sau khi Mộc Cẩn nhận lương thực trong tay vợ Xuyên Trụ, thì đi đến nhà bếp.

Khắp nơi tối mù, Mộc Cẩn lấy đèn pin cỡ nhỏ ra.

Sau khi nàng đổ lương thực thô trong túi ra, thì bỏ lại hạt kê vào đó.

Nghĩ đến vết thương nghiêm trọng của Xuyên Trụ, Mộc Cẩn không làm theo lời của vợ hắn ta nói là ba cân lương thực thô đổi một cân hạt kê, Mộc Cẩn trực tiếp dự tính cho nàng ta bốn năm cân hạt kê.

Khi nhận được túi, vợ Xuyên Trụ lập tức ngơ người, hoang mang rối loạn giải thích nói nàng ta không muốn lợi dụng quả phụ như Mộc Cẩn.

“Vết thương của Xuyên Trụ ca nặng như vậy, phải bồi bổ cẩn thận mới có thể khỏi, người ta đều nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần, hàng xóm chúng ta giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.

” Mộc Cẩn nhét hạt kê cho nàng ta, rồi làm ra vẻ muốn đóng cửa.

Vợ Xuyên Trụ động động môi, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được, gật gật đầu về nhà.

Xuyên Trụ vẫn nằm trên giường, cả người phờ phạc.

Nàng ta kể lại chuyện đổi hạt kê với Mộc Cẩn với Xuyên Trụ.

Xuyên Trụ ngồi dậy, hiển nhiên rất tức giận: “Nàng lấy lương thực đi đổi hạt kê cái gì, ta nằm hai ngày là khỏi rồi, chỉ lãng phí lương thực thôi!”“Đương gia, Mộc Cẩn muội cho chúng ta hạt kê nặng như lương thực thô, chàng nói đây phải làm gì?”Hai người họ cả đời tính tình thật thà, chỉ có bị lợi dụng chứ trước giờ chưa từng lợi dụng ai, vợ Xuyên Trụ cảm thấy mắc nợ trong lòng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play