Vì vậy, sau khi thu xong lương thực nhà họ lại quay lại những ngày tháng tiết kiệm lương thực.

Mộc Cẩn ở Vương gia ăn no nhất là no bảy phần.

Còn về Vương Sùng Võ cơ thể đang phát triển, ngày ngày đều la đói.

Nếu nàng không ăn ở Vương gia nữa, đúng lúc có thể tiết kiệm một phần ăn cho Vương Sùng Võ.

Nên mặc kệ Vương Lý thị níu giữ thế nào, Mộc Cẩn đều kiên trì về nhà mình ở.

Vương Lý thị khuyên trái khuyên phải Mộc Cẩn đều nhất quyết không nghe, cuối cùng chỉ có thể để cho nàng chuyển về nhà.

Khi đi, Vương Lý thị đưa cho Mộc Cẩn giỏ trứng cuối cùng, côn trùng trong rau dại càng ngày càng ít, thức ăn mà gà có thể ăn bị giảm bớt nên cũng rất ít đẻ trứng.

Giỏ trứng gà này là trứng gà cuối cùng trong nhà rồi.

Hai ngày trước nàng còn nghe thấy Vương Lý thị thương lượng với Vương Bảo Sơn nói phải làm thịt con gà, đồ ăn của tụi nó càng ngày càng ít, tiếp tục nuôi thì nó chỉ có thể càng ngày càng ốm yếu.

Chu thị nhìn thấy mẹ chồng lại cho em chồng trứng gà, trong lòng rất không vừa ý.

Có điều vừa nghĩ đến em chồng sắp về nhà, không cần ăn lương thực ở nhà nàng ta nữa, điều đó không nhanh đã bị đè xuống, ngược lại nhiệt tình giúp đỡ thu xếp đồ.

Sùng Võ xung phong đứng ra tiễn Mộc Cẩn.

Trong nhà tỷ tỷ lương thực nhiều, lát nữa nói không chừng còn giữ hắn lại ăn cơm.

Vừa nghĩ đến có thể ăn no, trong lòng Sùng Võ vô cùng thích thú.

Sùng Võ giúp dọn dẹp nhà sạch sẽ, rồi đi chặt củi lấy nước.

Thật ra mới đi mười ngày, trong nhà không có quá nhiều bụi bặm, quét dọn sơ sơ liền rất sạch sẽ.

Trong nhà không có món ăn gì, nên Mộc Cẩn luộc hai quả trứng gà rồi nấu một nồi cháo lớn, đợi Sùng Võ về ăn.

“Tỷ, đệ ăn cháo không là được rồi, tỷ ăn trứng gà đi.

”Nương nói khi tỷ tỷ sinh con đã tổn thương đến cơ thể nên mới đặc biệt để trứng gà cho nàng ăn bồi bổ, bản thân lúc trước đã nhận trứng gà mà Mộc Cẩn nhét qua thì thôi, nhưng hắn không thể mỗi lần đều nhận, đây là tỷ tỷ dùng để bồi bổ cơ thể.

Vương Sùng Võ nhìn canh trứng gà thơm phức nuốt nước miếng, dường như dùng hết sức lực mới từ chối được sự cám dỗ của món ngon.

Đồ gia vị có thể dùng trong nhà chỉ có muối và một chút giấm, dầu mè cũng không có, Mộc Cẩn lấy dầu mè từ trong không gian nhỏ lên nên mùi vị canh trứng gà mới ngon hơn một chút.

Nàng đẩy bát cho Sùng Võ: “Tỷ một mình ăn không hết nhiều như thế, để lại qua ngày mai nói không chừng sẽ hư, đệ nhanh ăn đi.

”Nàng không nói khoa trương.

Bây giờ đã tháng sáu rồi, thời tiết bắt đầu nóng lên, đồ ăn không dễ cất giữ như mùa đông nữa.

Rốt cuộc Sùng Võ cũng không nhịn được, ăn từng miếng từng miếng lớn.

Ăn xong còn ăn thêm ba tô cháo mới hài lòng thỏa dạ bỏ bát đũa xuống.

“Tỷ thật thông minh, lúc đó đã sớm biết tích trữ lương thực.

Cha nương ban đầu còn nói tỷ tiêu tiền không đáng, bây giờ xem ra chỉ có tỷ suy nghĩ chu đáo thôi.

”Lúc Mộc Cẩn mua lương thực, ai cũng cảm thấy nàng tiêu tiền lung tung, kết quả bây giờ hạn hán trời không mưa, không gieo trồng gì được, giá lương thực bên ngoài lại tăng gấp đôi.

Mộc Cẩn sớm mua lương thực nào phải không thông minh, quả thật là cực kỳ thông minh mới đúng.

.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play