Thân hình của người ăn đất Quan m sẽ gầy gò nhưng lại có một cái bụng phệ, rất dễ nhận biết.Sùng Văn và Sùng Võ đã nhìn thấy một số người ăn đất Quan m thành như thế này ở Lý gia thôn.Nhà của Hữu Lương ở cạnh nhà của Lang Đầu.

Chờ khi nhìn thấy Sùng Văn và Sùng Võ, nước mắt bọn họ đã chực trào.Họ không ngờ Vương gia lại tới đưa lương thực cho họ vào lúc này.Khi Vương gia thu hoạch vụ thu, họ vẫn đến Vương gia thôn làm việc như thường lệ, đến khi thu hoạch xong mảnh đất cuối cùng, Vương Bảo Sơn đưa cho mỗi người một túi thóc rồi để họ về nhà.Túi thóc đó khoảng một trăm cân.

Mặc dù mấy năm trước Vương gia đã đồng ý cho hai trăm cân, nhưng bây giờ năm thiên tai ai cũng khó khăn, cho một trăm cân cũng coi là tử tế rồi.Có một số người ở Lý gia thôn cũng giống như họ, ít dựa vào lao động dài hạn để nuôi sống gia đình.

Nhiều người trong số họ đã bị đuổi trong nạn đói, ngay cả kế sinh nhai cũng không thể bảo đảm, chỉ có thể ăn đất Quan m.Vì vậy, tuy rằng Lang Đầu và Hữu Lương thất vọng nhưng vẫn thành thật nhận thóc về nhà.Hôm nay nhìn thấy Vương Sùng Văn và Vương Sùng Võ đến đưa lương thực, cả hai người đều kinh ngạc đến mức không biết phải làm sao.“Chủ nhân đã cho bọn ta lương thực sau vụ thu hoạch...” Lang Đầu ngập ngừng nói.Hắn sợ Vương Bảo Sơn quên mất chuyện này, đương nhiên hắn và Hữu Lương rất sẵn lòng xin thêm lương thực, nhưng nếu sau này Vương Bảo Sơn nhớ ra, bọn họ sẽ không thể đến Vương gia làm việc được nữa.Để kiếm sống lâu dài, Lang Đầu đã đấu tranh rất lâu mới quyết định ăn ngay nói thật.Vương Sùng Văn nói: “Mấy ngày trước cho các ngươi đồ ăn là vì cha ta biết hai nhà các ngươi ít ruộng đất, sợ các ngươi nghèo rớt mồng tơi nên cho thêm.

Hôm nay ta và Sùng Võ đến đưa hai trăm cân thóc mà bọn ta đã đồng ý trước đó.”Hữu Lương đã làm việc ở nhà bọn họ được mười năm, Lang Đầu nhỏ tuổi hơn một chút đã làm việc hơn năm năm, hai người họ làm việc siêng năng, chưa bao giờ cẩu thả, Vương Bảo Sơn nhìn thấy điều đó.Hơn nữa, Vương Bảo Sơn biết nhà của hai người đều có rất ít ruộng đất, năm nay có thể sẽ không có thu hoạch được, nếu như ông không ra tay giúp đỡ, có thể bọn họ sẽ không sống nổi.Mấy mạng người đang bị đe dọa, hơn nữa họ đã làm việc cho nhà mình nhiều năm như vậy, Vương Bảo Sơn không thể nhìn họ chết đói.Lang Đầu nghe vậy thì bật khóc.Cả nhà hắn ta sống cùng nhau, trong nhà có một mẫu ruộng, lại phải nuôi ba người con, mẫu đất đó hoàn toàn không thể nuôi nổi năm người.Hắn ta là người lớn tuổi nhất, dưới hắn ta còn có một đệ đệ và một muội muội.

Để có thể có cơm ăn áo mặc, hắn ta đã làm thuê dài hạn cho nhà của Vương Bảo Sơn ở thôn bên cạnh từ năm 14 tuổi.

Đệ đệ của hắn ta năm nay 15 tuổi cũng đi làm thuê cho người khác.

Tuy nhiên, vì không thu hoạch được lương thực nên đệ đệ đã bị chủ cho nghỉ việc.Hắn ta vốn đã rất cảm kích Vương gia chịu tiếp tục thuê hắn ta, không ngờ lại còn cho hắn ta nhiều lương thực hơn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play