Đêm khuya tĩnh lặng trăng mờ tỏ, lá cây xào xạc nghe âm vang.
Nữ hài ham mê muốn lót dạ, chẳng hay tiên nhân đến bao giờ?
...
"Sư... sư phụ?" Ta mải mê ăn cho đỡ đói, khi bất thình lình ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện có một vạt áo trắng đang bay phấp phới giữa trời gió lộng, sư phụ một thân kiều diễm, sắc mặt không chút biểu tình cứ nhìn ta chằm chằm không thôi.
Người rốt cuộc đã đứng đây từ bao giờ?
Rau chín trong miệng còn chưa kịp nuốt, rau dại trong tay liền bị ta làm rơi đầy đất.
Ta kinh hãi lo sợ, vội vàng đứng dậy khấu chào người.
"Sư... sư phụ sao người lại đến đây ạ?"
Tiêu Thanh Dạ quét mắt nhìn quanh một lượt, khi nhìn thấy đống rau dại đang nằm trên mặt đất thì khẽ nhíu mày.
Chết rồi, sư phụ giận rồi.
"Sư phụ, người nghe con giải thích."
Ta cúi mặt rầu rĩ, thi thoảng lại khẽ nhìn lên, liếc trộm người rồi nói:
"Giai đoạn nhập khí con vẫn chưa luyện đến, không có cách nào hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện. Cơ thể con chỉ là một người phàm, không ăn sẽ bị đói..."
"Thế cho nên.."
Ta ngập ngừng vài giây rồi lại nói tiếp:
"Cho nên con chỉ đành hái tạm rau dại để ăn lót bụng ạ...".
Đam Mỹ Trọng Sinh"Rau dại?" Tiêu Thanh Dạ nhướng mày, ngữ khí có hơi nghi hoặc.
Ta ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn người:
"Rau dại hay cỏ dại gì đó... Con hái chúng ở dưới tán trúc mới mọc ạ."
"Lần sau không được phép ăn loại cỏ này nữa." Ngữ khi người có hơi lãnh đạm, thế nhưng trong lời nói lại ẩn chứa nhiều sự quan tâm.
Lòng ta như mảnh đất khô cằn được tưới qua nước mát. Dư vị ngọt ngào ập đến trong tâm trí ta.
Đã rất lâu rồi, ta mới được người khác quan tâm.
Ọt
Ta: "..."
Sư phụ: "..."
Ọt
Bụng ta không ngừng kêu đói. Chỉ trong phút chốc, bầu không khí trở nên có hơi ngượng ngùng, ta đỏ mặt tía tai, không dám nhìn thẳng vào mặt người rồi lắp bắp nói:
"Con... Con đã no rồi ạ. Mà không hiểu vì sao bụng vẫn kêu đói..."
Bạch y nam tử cong mắt khẽ cười. Nụ cười của y đẹp đến mức đến sắc xuân cũng phải nguyện ý chào thua.
Trong nháy mắt, Tiêu Thanh Dạ từ trong tay biến ra một món đồ vừa cỡ được gói bằng giấy bọc nhám rồi đưa cho ta.
"Cẩn thận nóng."
Ta tiến lại, nhận lấy món đồ trong tay người.
Sau khi mở ra thì tá hỏa phát hiện:
"Gà... gà quay?"
Ta nhìn sư phụ với ánh mắt như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, trong cái nhìn ấy còn mang theo sự ngưỡng mộ và kính phục.
Sư phụ khẽ gật đầu xem như thay cho câu trả lời.
Ta bóc gà ra, cho nướng trên lửa một lần nữa rồi chuẩn bị ăn.
Khi ta xé gà chuẩn bị cho vào miệng để lót dạ thì phát hiện sư phụ vẫn chưa chịu rời đi.
Sư phụ không nói không rằng, cứ một mực nhìn ta chằm chằm không thôi.
Tại sao người vẫn chưa rời đi?
Không phải là sư phụ cũng muốn ăn chứ?
Không gian thoáng chốc rơi vào trầm lặng, thần trí ta lúc đó có hơi trì độn, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, ta liền xé thêm một miếng gà, nâng tay cao lên rồi hướng về phía người dò hỏi:
"Sư phụ, người có muốn thử một chút không?"
Ta chớp chớp mắt, biểu tình vô tội nhìn người.
Nhưng chẳng ai hay biết, nội tâm bên trong ta đã cuồn cuộn như sóng xa vỗ loạn.
Ta rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?
Sư phụ người là tiên nhân đó?
Sao có thể dùng thử thức ăn của người phàm như ta được chứ?!
Cơ mà sao sư phụ lại có gà quay nhỉ?
Ta xấu hổ chuẩn bị thu tay lại thì đột nhiên phát hiện áo bào trắng ở bên kia khẽ động, đầu của tuyệt sắc nam nhân khẽ cúi, cắn nhẹ vào miếng gà ta đang cầm trên tay.
Ta hai mắt trừng lớn, dường như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Sư... sư phụ người ăn rồi?!
Đôi môi người vô tình lướt nhẹ qua khiến tay ta có hơi ngứa ngáy.
Ta bất giác sững người, nội tâm có hơi hỗn loạn, thập phần nhốn nháo.
Ta bất thình lình thu tay lại, vội vàng tránh xa người vài bước.
Tiếp xúc gần như vậy với một nam tử, ta đây là lần đầu tiên!
Bầu không khí nhất thời có hơi gượng gạo, nhất thời rơi vào trạng thái túng quẫn.
"Sư phụ, tiểu sư muội?"
Hết chương 19
(Đọc chương mới sớm nhất tại page Khi Lạc Viết)
———
Về tác giả:
Fanpage: Khi Lạc Viết
Group: Ngôn tình mãi keo - Khi Lạc Viết
Tiktok: @Khilacviet
Wattpad: @Khilacviet