Năm ấy, ở cái thời niên thiếu còn non dại, tự đắc cho bản thân là oai phong nhất. Chúng ta vô tình gặp nhau giữa bạt ngàn phong ba, dù không vô lo vô nghĩ nhưng chẳng nặng nề như bây giờ.
Cái tuổi ấy giống như vân phong lơ lửng trên vầng nguyệt quang, vô định bất cần. Chúng ta sống hết mình với thực tại, cho dù ngày mai có như đám mây tan biến vào hư vô cũng không thành vấn đề.
Nhưng đó chỉ là khi có gia tộc hậu thuẫn phía sau, còn hiện tại khi đã rời khỏi nơi đó. Mọi thứ đều là hữu danh vô thực, thứ duy nhất em có, em cũng tự tay phá hủy. Từ một cậu ấm lúc nào cũng có kẻ hầu người hạ, bây giờ phải tự mình làm tất cả. Khi va vấp ngoài xã hội, em mới hiểu, mình chẳng là cái thá gì.
Không có gia tộc, không có chỗ đứng, không có người thân, em chỉ là một kẻ đáng thương, cho dù là kẻ hèn mọn nhất cũng có thể tùy tiện chà đạp dưới chân dễ dàng.
Và rồi khi thời gian bào mòn một con người, em dần sống thu mình với xã hội, tập nở nụ cười giả tạo trên môi. Rồi chẳng biết từ bao giờ, em gieo một đoá hoa hồng vào tim, tuy đẹp đẽ nhưng gai góc, nó hút cạn máu em, khiến tim em rỉ máu, tàn nhẫn dày vò em từng đêm.
Để rồi một ngày nào đó, có một người dùng cả tính mạng chấp nhận bước vào cuộc đời em, chấp nhận mang bàn tay rướm máu để nhổ bông hoa ấy ra. Thì em chỉ một lòng muốn đẩy hắn ra, em sợ thân thể mình sẽ vấy bẩn hắn, em hèn mọn chỉ dám yêu mà không dám nhận, vô tình lại tổn thương người ta. Tới khi em nhận ra thì cũng muộn, lời nói đã nói ra thì không thể rút lại, những tổn thương ấy cũng không thể chữa lành.
Dưới tập đoàn Hạ thị hoành tráng, một thân ảnh nhỏ bé vẫn đứng chôn chân suốt 30 phút. Hình bóng ấy cô độc đến đáng thương trước mặt cảnh quan tấp nập về đêm của phố xá đô thị, khiến lòng cậu càng thêm trống rỗng.
Ánh mắt hướng về khoảng không vô định, xung quanh là những cơn gió lạnh ma sát với da, có thể nói là lạnh đến thấu xương. Đặc biệt, chỉ với cái áo sơ mi trắng phong phanh mặc cho có bên ngoài, lại càng lạnh hơn bao phần.
Nhưng cậu vẫn tiếp tục đứng đấy, đối diện với từng cơn lạnh lẽo. Chỉ có điều thứ khiến người ta không hiểu, tận sâu ánh mắt vô cùng bình thản, nếu không muốn nói là thoải mái.
Đối với Lam Hạ, một kẻ đã quá hiểu rõ về tình yêu, thì tình yêu chỉ thực sự là nó khi làm con người ta thấy hạnh phúc. Nếu ngay từ đầu đến với nhau bằng gánh nặng và sự kiêng kỵ chỉ làm ta thêm mệt mỏi. Có thể chúng ta có thể chịu được ở thời điểm nào đó trong cuộc đời, nhưng làm sao chịu đựng được cả đời.
Nếu cứ cắm đầu vào thứ không thuộc về mình thì sau này khi cả hai mệt mỏi rồi rời đi, chúng ta có hối hận không? Hối hận vì phải mất cả cuộc đời mới nhận ra: Tôi và anh, chúng ta không giống nhau
Vậy nên, đôi khi giải thoát cũng là một cách để yêu. Ít nhất chúng ta có thể giữ cho nhau một chút đẹp đẽ cuối cùng.
Nhưng em có tiếc không? Tiếc cho một mối tình dang dở, tiếc cho một tình yêu thuở nồng nhiệt, tiếc cho một người lỡ yêu mình thật lòng, lại chỉ có bản thân hèn nhát không dám đối diện.
- Tôi sẽ không hối hận cho quyết định ngày hôm nay.
Một vỏ bọc mạnh mẽ đương đầu với số phận, sau cùng cũng là để che giấu cho sự yếu đuối nơi sâu thẳm. Nhưng con người này quá bảo thủ, lý lẽ cậu cho là đúng, dù có là ai cũng không thể phá vỡ.
Lam Hạ đã chắc chắn không hối tiếc, thì cả đời này cho dù có nhớ nhung đến điên dại cũng không hối tiếc.
Trên đời này, có những chuyện dù tiếc nuối thì vẫn phải làm. Rồi thời gian sẽ giấu đi tất cả, trả lại cho chúng ta một đời bình yên.
Biết đâu sau này, ở một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời, ta vẫn sẽ hạnh phúc dù chẳng còn nhau.
Nhưng em ơi, tình yêu chẳng bao giờ đặt ra ranh giới của nó, chỉ có con người mới ích kỷ làm thế thôi. Yêu cho bản thân nhưng phải nghĩ tới người khác, mệt mỏi lắm em à.
________________________________________
Author: ngfa_menguoc
From: Mangatoon
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT