Kể từ ngày ấy, Chu Lam Hạ liên tục né tránh hắn. Rốt cuộc, cậu là chạy trốn khỏi hắn, hay là đang chạy trốn khỏi bản thân, là cậu không dám chấp nhận rằng bản thân sẽ thích một người, ít nhất là vào thời điểm này, cậu không dám đối diện với thứ tình yêu mà người khác cho là 'sai trái'.

Quá khứ ấy vẫn luôn là chấp niệm bủa vây lấy trái tim cậu, nó bắt cậu phải luôn ghi nhớ trong lòng rằng: "Từng có một kẻ đã bỏ rơi cậu như thế nào?". Đối với Lam Hạ, tình yêu là một vết thương, là thứ cậu khó có thể tự chữa lành, càng không muốn ai thấu được nó, vậy nên cậu chỉ muốn giấu nó đi, giấu ở nơi sâu nhất của tâm can, nguyện một mình ôm lấy nỗi đau. Nhưng ở nơi nào đó trong lòng, cậu cũng chỉ là một con người, không phải khúc gỗ, đánh không đau, khổ không phục. Cậu vẫn luôn là con người khao khát tình cảm, khao khát được ai đó yêu thương, nhưng cậu giấu nó quá kỹ, kỹ đến mức lừa gạt chính bản thân cậu.

Đột nhiên hắn đến, một con người trong ấn tượng vô cùng ôn nhu, dịu dàng. Hắn khiến cậu lơ là rồi đột nhiên chễm trệ một vị trí trong tim cậu, hoàn toàn im hơi lặng tiếng ngang nhiên bước vào.

Vậy nên cậu mới muốn chạy trốn khỏi hắn, lướt qua như không quen, hắn cũng vậy, thản nhiên đến vô cảm, cả hai chẳng khác người xa lạ, không nói không rằng suốt một tuần.

Cho tới một ngày, hôm ấy bầu trời mưa rất to, to đến mức như thể ông trời đang than khóc cho một thứ gì đó. Lam Hạ vì phải tăng ca cho kịp hạn chót để nộp lên trưởng phòng nên vô tình cũng mắc mưa theo. Nhưng với cậu rất bình thường, ở đất nước Y này, mùa mưa kéo dài suốt nửa năm, đặc biệt là vào tháng 5 này, với một người thường xuyên tăng ca như cậu, mắc mưa không chỉ một hay hai lần.

Nhưng cơn mưa này đặc biệt lớn, cứ như cơn giông bão. Chính vì vậy, dù đường phố xe cộ qua lại có đông thì cũng không một chiếc taxi vào chịu dừng lại đón khách, rất lâu sau đó nhận thấy nỗ lực của bản thân chỉ thành công cốc, Lam Hạ nhìn một lượt cơn mưa đổ xuống như trút nước, chỉ càng khiến lòng người lên nặng trĩu. Cậu bất lực thở dài, ánh mắt bất lực nhìn về đoạn đường mọi khi về nhà, trong đầu âm thầm tính toán:

"Nếu bình thường đi taxi mất 5 phút đi thì đi bộ phải ít nhất 15 phút"

Nghĩ rồi, cậu nhìn vào đồng hồ, lại nhìn phía cơn mưa đang rơi nặng hạt

"Đã 15 phút đứng đây rồi, cơn mưa này mãi không dứt, thôi kệ, liều vậy"

Chu Lam Hạ là con người khá liều lĩnh nhưng bên ngoài lại tỏ ra ít nói cũng không nhiều người biết, trừ khi là rất thân thiết, trước kia vốn dĩ có rất nhiều bạn bè mà kể từ cái hôm ấy, cậu dần thu hẹp bản thân lại, dần ít tiếp xúc với mọi người xung quanh, những ai muốn bắt chuyện cậu đều nói lại rất tử tế còn không thì dù thế nào cũng không nói một lời, cậu là con người hướng nội đúng nghĩa.

Trong cơn mưa tầm tã của mùa hè tháng 5, có một Chu Lam Hạ bước những bước chân nặng nề tự đi về nhà, đường phố xe cộ thật đông đúc, nhưng thân hình gầy gò kia trông thật lạc lõng giữa con phố xá tấp nập.

Những con người thong dong mặc áo khoác ấm áp đi được che ô đàng hoàng nhìn cậu như ánh mắt của kẻ dị biệt. Cậu với bọn họ chẳng có gì khác biệt, chỉ là một người có ô còn một người thì không, ấy vậy mà vẫn bị nhìn với con mắt soi mói, thật khiến người ta khó chịu.

Dù gì đây cũng chẳng phải lần đầu cậu đi bộ về trên con đường quen thuộc, chỉ là hôm nay sẽ chạy dưới cơn mưa này.

Cơn mưa này sẽ không vì một ai mà rơi cũng không vì một ai mà dừng lại. Dù dòng người có lướt qua, những giọt nước vẫn sẽ vẫn tiếp tục rơi xuống cho tới khi đám mây kia khô cạn thì thôi, rồi bầu trời xám xịt trong bão giông này sẽ nhường chỗ cho bầu trời trong xanh sau đó, nhưng trong xanh rồi nắng gắt sẽ lại tới. Và thứ gì quá đẹp đẽ, thường không tồn tại lâu, nhưng lại có thể khiến người ta nhớ mãi, day dứt khôn nguôi.

___________________________________________

Author: ngfa_menguoc

From: Mangatoon

Ngoài Mangatoon và Wattpad tác giả không đăng truyện ở đâu hết. Vui lòng không reup.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play