Cánh Tiên ( Bùa mê) - Tập 2

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Laurel quỳ gối trên chiếc ghế dài trước cửa sổ, mũi ép vào tấm kính, mắt nhìn đăm đăm về phía con đường nhỏ dẫn đến những cánh cổng của Học viện. Tamani nói mười một giờ anh sẽ đến, nhưng Laurel vẫn mong anh đến sớm hơn. Thất vọng, cô miên man nghĩ về những bài học của mình - hôm nay, một liều huyết thanh monastuolo rõ ràng đã hỏng một cách trầm trọng. Nhưng Yeardley cứ nhất quyết rằng việc nhìn vào những thất bại cho đến phút cuối, mặc dù biết chúng rất tệ hại, sẽ dạy cô tốt hơn về những gì không được làm. Với Laurel, điều này dường như thật lãng phí thời gian, nhưng cô đã học được cách không đoán định lại về Yeardley. Dù bề ngoài ông lúc nào cũng nghiêm nghị lành lụng, nhưng bốn tuần qua đã cho cô thấy một con người khác trong ông. Ông bị ám ảnh bởi thảo mộc học, và không gì có thể làm ông hài lòng hơn một học viên thực sự nhiệt thành. Ông luôn luôn, luôn luôn đúng. Tuy nhiên, Laurel vẫn hồ nghi về thứ luật lệ đặc biệt này.
Cô đang định ngồi xuống thì có ai đó gõ cửa phòng. Cuối cùng thì anh cũng đến! Vội vàng soi gương để chỉnh trang lại đầu tóc quần áo, Laurel hít một hơi thật sâu rồi chạy ra mở cửa cho Cecilia - vị tiên nữ quen thuộc không chỉ đã cắt giấy nhớ cho cô mà còn làm hàng trăm việc vặt cho cô trong những tuần qua nữa.
"Thưa cô Laurel, có ai đó đang chờ cô dưới sảnh," bà vừa nói vừa nghiêng đầu. Dù không biết bao nhiêu lần Laurel đã yêu cầu họ không phải làm thế, nhưng những tiên Mùa xuân vẫn luôn tìm cách để cúi mình trước cô.
Laurel cảm ơn Cecilia vì lời báo rồi chạy ào qua cửa, không cả ngừng lại để chào tạm biệt bà. Mỗi bước đi, cô lại thấy lòng thư thái hơn. Không phải là cô không thích những bài học - mà ngược lại, giờ đây khi đã hiểu chúng hơn, cô thấy chúng khá là hấp dẫn. Nhưng cô đã đúng về một điều ngay từ lúc bắt đầu: có quá nhiều công việc phải làm. Cô học với Yeardley suốt tám tiếng một ngày, quan sát những tiên Mùa thu trong vài tiếng nữa, và hàng đêm cô lại phải đọc thêm sách cũng như thực hành pha chế những loại thuốc nước, thuốc bột, cùng huyết thanh. Cô đắm chìm trong việc học từ bình minh cho đến đêm khuya, chỉ được nghỉ ngơi chút xíu trong bữa tối lúc cuối ngày. Katya quả quyết với cô rằng không phải tiên 
Mùa thu nào cũng phải như thế, rằng họ "chỉ" học tập và làm việc có mười hai tiếng một ngày thôi. Nhưng như thế cũng là quá sức với Laurel rồi.
"Mình thừa nhận khối lượng bài vở mà cậu phải học có hơi quá sức thật," một ngà Katya nói - lời nói đầy vẻ nhượng bộ của một tiên Mùa thu vốn siêng năng, tận tuỵ. Cô ấy khá giống David ở điểm này. Nhưng khi Laurel cố gắng ca ngợi Katya như thế thì cô bạn lại tỏ ra bị xúc phạm ghê gớm khi bị so sánh với con người.
Vì lẽ đó mà khi bức thư của Tamani đến tay cô ba ngày trước mời cô cùng dự một bữa ăn chiều, Laurel đã vô cùng phấn khích. Chỉ là một sự giải lao nho nhỏ - một buổi picnic vào chiều thứ Bảy - nhưng đó lại là một cơ hội thật tuyệt vời cho cô làm mới chính mình và chuẩn bị cho tuần cuối cùng vùi đầu vào sách vở trước khi trở về ngôi nhà thân thương.
Laurel xao lãng đến mức cô hầu như không trông thấy Mara và Katya đang đứng ở tay vịn cầu thang và quan sát toàn sảnh.
"Anh ta lại tới đây nữa," Mara nói, đôi môi đỏ mọng hoàn hảo nhếch lên khinh khỉnh. "Cậu không thể bảo anh ta đứng đợi ở ngoài à?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp