Cánh Tiên ( Bùa mê) - Tập 2

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Laurel, cơn hoang mang và bối rối choáng ngợp lấy cô. "Mẹ anh ư?"
"Ừ...sao thế em?"
"Anh nói với em là loài tiên không có mẹ cơ mà?"
Tamani mở miệng định nói rồi lại thôi, đôi lông mày anh cau lại - vẻ mặt thường trực khi anh chưa nói hết một sự thực nào đó. "Anh chưa bao giờ thực sự nói rằng loài tiên không có mẹ," anh nói chậm rãi. "Anh nói rằng mọi thứ nơi đây rất khác biệt. Và chúng đúng là như thế."
"Nhưng anh... Em... em vẫn tưởng là loài tiên sinh ra từ những hạt giống - anh từng nói là anh tự chăm sóc chính bản thân anh còn gì!" Cô gặng hỏi, có phần hơi tức giận.
"Đúng thế," Tamani nói, cố xoa dịu Laurel. "Nhưng chỉ hầu hết thôi. Việc làm mẹ ở đây không giống như ở thế giới con người."
"Nhưng anh có một người mẹ, đúng không?"
Anh gật đầu, và cô thấy rằng anh biết những gì cô sắp nói.
"Thế em có mẹ không? Một người mẹ tiên ấy?"
Tamani im lặng một thoáng, và Laurel nhận thấy anh không muốn nói về chuyện đó. Cuối cùng anh nhún vai, rất nhẹ, hầu như chỉ một thoáng động đậy, rồi lắc đầu.
Cơn sốc và nỗi thất vọng trào dâng trong cô. Đôi khi ở nhà cũng ngột ngạt thật đấy, nhưng cô nhớ mẹ cô, và nhớ nhà nữa. Nỗi nhớ nhà đau đáu trong cô và không phải chỉ trong thoáng chốc. Nước mắt chục trào ra nhưng Laurel cố kìm chúng lại. Cô quay gót bước tiếp xuống chân đồi, mừng vì không có ai gần đó. "Sao lại không?" Cô nói, giọng hơi hờn dỗi.
"Chỉ là em không có."
"Nhưng anh vẫn có đấy thôi? Sao anh lại có mẹ hả?" Cô biết mình thật trẻ con và nóng nảy, nhưng cô chẳng thèm quan tâm.
"Vì anh không phải là tiên Mùa Thu hay Mùa Đông."
Laurel dừng lại và quay lại nhìn Tamani. "Thế thì sao? Chúng ta được sinh ra theo những cách khác nhau à?"
Tamani lắc đầu.
"Hạt giống sinh ra em được tạo thành từ hai người tiên, đúng không?"
Tamani ngập ngừng rồi gật đầu.
"Thế họ đâu rồi? Em có thể... "
"Anh không biết," Tamani cắt ngang câu nói của cô. "Không ai biết cả. Người ta hủy hết các hồ sơ về nó rồi." Anh nhẹ nhàng nói.
"Sao lại thế?"
"Tiên Mùa Thu và Mùa Đông không ở cùng bố mẹ. Họ là những đứa trẻ của Avalon, những đứa trẻ kế thừa vương miện. Với Avalon thì em là con gái của Nữ hoàng Marion. Không giống như trong thế giới loài người," anh nói thêm, "quan hệ huyết thống không giống như thế."
"Vậy là quan hệ của anh với mẹ anh không giống như em với mẹ em ở nhà, đún không?" Laurel cấm cẳn nói. Cô biết rằng gọi một nơi khác bên ngoài Avalon là "nhà" sẽ khiến Tamani phật lòng, nhưng cô đang quá tức giận để có thể ngăn lại lời nói.
"Ý anh không phải thế. Khi em tạo ra một hạt giống, nó chỉ là một hạt giống. Nó rất, rất quý giá bởi nó tiềm tàng một sự sống mới, nhưng giữa nó với em chưa có mối quan hệ thận thuộc nào cả. Mối quan hệ ấy chỉ bắt đầu khi chồi cây mọc lên, và cây con về nhà sống với bố mẹ nó. Nhưng chỉ có tiên Mùa Xuân và Mùa Hạ là sống với bố mẹ mà thôi. Người tạo ra hạt giống của em... "
"Bố mẹ em," Laurel cắt ngang.
"ừ. Bố mẹ em có thể sẽ thất vọng khi nhận ra em không phải là cây con của riêng họ, và em sẽ không bao giờ về nhà với họ, nhưng họ sẽ tự hào vì đã đóng góp được điều gì đó cho giống loài. Với họ, em không còn là một cá nhân nữa. Họ sẽ không nhớ về em vì họ không biết đến em."
"Điều đó sẽ khiến em cảm thấy dễ chịu hơn, đúng không?"
"ừ." Tamani đặt tay lên vai Laurel, kéo cô đứng lại trước khi cô trở gót bước đi trên con đường rộng thênh thang. "Vì anh biết em vị tha đến mức nào. Em muốn trải nghiệm cảm giác đoàn tụ với một người bố mẹ đã mất tích từ quá lâu - những người phải chịu đựng hàng chục năm đằng đẵng nhớ thương em - hay là muốn họ không hề bị tổn thương khi em được một cặp bố mẹ người trần nuôi dưỡng?"
Laurel nuốt nước bọ. "Em không nghĩ mọi chuyện lại theo hướng ấy."
Tamani mỉm cười dịu dàng. Anh đưa tay vén một lọn tóc của cô ra sau tai, ngón tay cái vuốt ve trên má cô. "Tin anh đi. Chẳng ai muốn để mất em cả. Anh không mong muốn điều này xảy đến với một ai đó đâu."
Vô thức, Laruel dựa vào bàn tay Tamani. Anh ngả về phía trước cho đến khi trán anh tựa vào Laurel, bàn tay anh ôm lấy khuôn mặt cô, chầm chậm trượt xuống cổ cô. Chỉ khi mũi anh lướt qua mũi cô - vô cùng dịu nhẹ - cô mới nhận ra anh đang định hôn mình. Cô không hoàn toàn dám chắc mình có muốn ngăn anh lại hay không.
"Tam," cô thì thào. Đôi môi anh phả hơi thở ấm nóng ngay trên môi cô.
Những ngón tay anh ấn chặt vào cổ cô thêm nữa, nhưng anh chợt ngừng và lùi lại. "Anh xin lỗi," Tamani nói. Anh ngẩng mặt lên, hôn nhẹ nhàng lên trán cô rồi lùi lại và hướng về con đường rộng chạy cắt ngang qua đồng cỏ. "Đi thôi. Vài tiếng nữa là anh phải đưa em trở lại Học viện rồi."
Laurel gật đầu, không chắc cảm xúc nào trong mình là mạnh nhất. Nhẹ nhõm? Thất vọng? Cô độc? Hay tiếc nuối?
"Làm sao... làm sao họ biết em sẽ trở thành một vị tiên Mùa Thu?" Laurel hỏi, cố gắng tìm một chủ đề trung tính hơn.
"Chồi cây của em nảy mầm vào mùa thu," Tamani nói. "Tất cả các vị tiên đều hiện ra từ chồi cây của họ vào mùa đặt trưng cho quyền năng của họ."
"Chồi cây ư?"
"Bông hoa mà từ đó em sinh ra ấy."
"ô."
Câu trả lời đơn giản hơn Laurel tưởng, và cô nhận thấy mình chẳng còn gì để nói nếu không đề cập đến vấn đề tổ tông của loài tiên. Vì thế cô im lặng, và Tamani bước theo cô. Họ bước đi im lặng một lúc lâu, cho đến khi những khác bộ hành trở nên đông đúc hơn và những ngôi nhà dần hiện ra hai bên đường. Chúng khác hơn rất nhiều so với những ngôi nhà cô nhìn thấy quanh Quảng trường Mùa Hạ. Chúng cũng được trang trí dây leo như ở Học viện - những dây leo phủ đầy loài hoa nở lúc trăng lên. Nhưng thay cho các bức tường trong suốt mà Laurel đã quen mắt, những tòa nhà này được làm từ gỗ và vỏ cây với mái che vững chắc; rồi cả những ngôi nhà nhỏ và vài ngôi nhà tranh mái lợp lùm xùm. Trông chúng thật lạ mắt và cổ kính, hệt như những ngôi nhà nhỏ Laurel từng được nghe trong các câu chuyện thần tiên. Nhưng cảm giác khác biệt vẫn lan tỏa trong không khí.
"Sao những ngôi nhà ở đây lại không trong suốt ạ?" Laurel hỏi.
"Đây là nhà của tiên Mùa Xuân," Tamani đáp, vẫn chậm rãi bước đi phía sau vai trái củ cô.
"Vậy...?"
"Vậy gì?"
"Vậy sao nó lại không trong suốt?"
"Tiên Mùa Hạ cần một lượng ánh sáng khổng lồ để quang hợp, từ đó họ mới tạo ra được những ảo ảnh cũng như pháo hoa. Họ tận dụng từng giờ có thể để phơi mình dưới nắng. Với lại," anh nói thêm sau một thoáng ngừng, "những ngôi nhà kiểu này dễ xây dựng và giữ gìn hơn. Bọn anh đông đảo lắm mà!"
"Có bao nhiêu tiên Mùa Xuân tất cả?"
Tamani nhún vai. "Anh không biết chính xác. Hình như là khoảng tám mươi phần trăm cư dân nơi đây."
"Tám mươi? Thật không ạ? Thế tiên Mùa Hạ thì sao?"
"Ồ, anh đoán là khoảng mười lăm phần trăm. Có thể chỉ hơn một chút xíu nữa thôi."
"Ôi!" Laurel không hỏi về tiên Mùa Thu - cô có thể làm được những con tính. Tamani từng bảo cô tiên Mùa Đông là hiếm nhất, mỗi thế hệ có khi chỉ có một người, nhưng tiên Mùa Thu như thế cũng là hiếm lắm rồi. Trong tiềm thức cô cũng nhận ra tiên Mùa Thu ít ỏi hơn nhiều so với tiên Mùa Xuân và Mùa Hạ, nhưng cô không hiểu vì sao số lượng giống loài mình lại bị hạn chế đến mức ấy. Thảo nào tiên Mùa Thu không có được quảng trường của riêng mình.
Nhà cửa đông đúc dần lên và các tiên tụ tập trong đó. Một số người đeo găng tay và mang những dụng cụ làm vườn - vài thứ trong số chúng khá lạ lẫm với Laurel dù đam mê của mẹ cô là gắn bó với cây cối cả đời. Những tiên khác thì ở bên ngoài nhà và giặc giũ những bộ quần áo có màu sắc dường như quá tươi sáng so với họ. Laurel nhận thấy có vài chiếc xe kéo được chất đầy đồ ăn - từ rau tươi cho đến những suất ăn đầy đủ được bọc trong lá nho và lá cải bắp hay trong những cánh hoa khổng lồ thoang thoảng hương thơm tựa như hoa dành dành.
Một tiên Mùa Xuân vội vã bước đi, trên tay cầm một vật giống như cây roi của người chăn cừu, nhưng có một chiếc lọ đeo lủng lẳng trên đoạn dây làm từ sợi gai dầu gắn vào đầu gậy. Quanh cổ anh ta còn có ít nhất hàng tá lọ đựng chất lỏng như thế. Laurel ngoảnh cổ lại liếc nhìn anh ta đầy thắc mắc, nhưng Tamani chỉ mỉm cười rồi chỉ về phía trước.
Laurel quay lại và nhận thấy hình như phía trước mặt có âm thanh gì đó rì rầm nho nhỏ, rồi sau đó chợt vút cao lên rộ rã. Và chỉ khi một đám mây côn trùng khổng lồ kêu vù vù không biết từ đâu hiện ra, Laurel mới hiểu vì sao. Cô cố kìm một tiếng thét thất thanh khi nhận thấy mình bị bao bọc bởi một bầy ông mật dày đặc.
Rồi, cũng nhanh như khi xuất hiện, chúng bay đi trong thoáng chốc. Laurel ngoảnh cổ nhìn lại nơi bầy ong biến mất vào đám đông, theo sau anh chàng tiên Mùa Xuân với cây roi của người chăn cừu. Cô nhớ lại ngày trước mình từng đọc ở đâu đó về chuyện các loài động vật, côn trùng và "những dạng sống thấp hơn" có thể bị ảnh hưởng và điều khiển bởi mùi hương. Cô thoáng nghĩ về ích lợi của loài ong nuôi với quần thể cây trồng, nhưng dòng suy nghĩ của cô bị đứt quãng bởi tiếng cười của Tamani.
"Anh xin lỗi," anh hắng giọng, một nụ cười vẫn lẩn khuất nơi khóe môi. "Nhưng em nên xem vẻ mặt em lúc đó."
Laurel định cự lại, nhưng cô ngờ rằng vẻ mặt mình lúc đó hẳn khá là buồn cười, thế nên cô bỏ qua. "Em có đi đúng đường không đấy?" Cô hỏi, như thể không có gì bất thường vừa xảy ra.
"ừ. Lúc nào rẽ anh sẽ nói cho em biết."
"Chúng mình đang ở địa phận của tiên Mùa Xuân đúng không? Thế sao anh phải đi sau em chứ? Em cảm thấy chẳng thoải mài tí nào."
"Anh rất lấy làm tiếc," Tamani nói, giọng anh trở nên căng thẳng. "Nhưng mọi thứ ở đây đều thế. Em luôn phải đi sau những người cao hơn em một bậc."
Cô đột ngột ngừng lại làm Tamani suýt đâm sầm vào cô. "Đây là điều ngớ ngẩn nhất mà em từng nghe thấy đấy." Cô quay lại với Tamani. "Em sẽ không làm như thế đâu."
Tamani thở dài. "Nghe này, em có đủ quyển để được nhận điều đó, còn anh thì không." Anh liếc về phía đám đông đang lướt qua họ và cuối cùng nhẹ nhàng cất tiếng: "Nếu anh không tuân theo, thì không phải em gặp rắc rối, mà là anh."
Laurel không muốn tuân theo quy định ngớ ngẩn này, nhưng cô cũng không muốn Tamani bị trừng phạt bởi ý thích của cô. Nhìn lần nữa vào đôi mắt Tamani đang nhìn xuống, cô quay gót bước tiếp. Cô nhận thấy càng lúc mình dừng lại càng nhiều, nhiều hơn cả lúc ở Quảng trường Mùa Xuân. Và, bên cạnh vô số những đồ dùng được đem ra bán, cô nhìn thấy mọi người quanh đây hầu như... ai cũng... giống Tamani. Họ vận những trang phục giản dị may từ thứ vải giống như vải bạt, hầu hết là quần ống túm hoặc váy ngang ống chân. Nhưn giống như những loài tiên khác, họ đều trang nhã và quyến rũ. Họ không giống những người lao động điển hình - với khuôn mặt lam lũ và quần áo sờn rách - mà trông giống các diễn viên hơn - các diễn viên đóng vai người lao động. Cô cố nén một tiếng cười khúc khích khi nhớ lại cái lần mẹ đưa cô xuống vùng San Francisco để xem buổi công chiếu bộ phim Brigadoon(3). Khi mọi người bắt gặp ánh mắt cô, họ bèn dừng ngay các cuộc trò chuyện để mỉm cười và cúi mình thật thấp - giống hệt như cách cúi mình của Tamani khi anh gặp cô ở Học viện. Khi cô và anh đi qua, họ lại tiếp tục trò chuyện huyên náo như trước. Một vài người chào Tamani và cố gắng nói điều gì đó. Tamani cũng vẫy lại họ, và Laurel đã nghe thấy những câu hỏi của họ - có một từ cứ quanh quẩn trong tai cô. Sau khi Tamani dừng lại trao đổi vài lời với một tiên nam cứ khăng khăng bám lấy anh, cô quyết định hỏi về từ đó.
(3) Brigadoon là bộ phim ca nhạc khởi chiếu vào năm 1954 do Vincente Minnelli làm đạo diễn. Bộ phim kể về một chàng trai trong một ngày đi săn đã lạc trong rừng và tình cờ đi đến một ngôi làng huyền bí sau hàng trăm năm chìm trong sương
"Người pha trộn là gì?"
Tamani ngập ngừng. "Giải thích nó ra thì hơi kỳ cục đấy."
"ô, sao phải bận tâm thế chứ, giải thích những điều kỳ cục với em rõ ràng đâu phải l một phần trong mối quan hệ của chúng ta?"
Giọng mỉa mai của cô khiến anh chàng cười ngượng ngùng. "Nó là một thứ đồ của tiên Mùa Xuân ấy mà," anh nói giọng lảng tránh.
"Ôi, thôi đi," cô nói rồi bắt đầu trêu chọc: "Nói cho em, nếu không em đi cạnh anh bâ giờ!"
Khi Tamani không đáp, cô bước chậm lại và nhanh chóng lùi về cạnh bên anh.
"Được rồi," anh thì thầm, nhẹ nhàng đẩy cô lên phía trước. "Người pha trộn chính là tiên Mùa Thu. Không phải cách gọi bôi nhọ đâu," anh vội nói. "Đó chỉ là một... biệt danh thôi. Nhưng bọn anh thường không bao giờ gọi thẳng bọn em bằng cái tên tiên Mùa Thu."
"Người pha trộn ư?" Laurel đọc thử cái tên đó, thích thú với cảm giác đọng lại nơi đầu lưỡi. "Vì bọn em tạo ra mọi thứ nhỉ," cô bật cười. "Nghe cũng đúng thật!"
Tamani nhún vai.
"Thế còn tiên Mùa Hạ?"
Lúc này Tamani hơi thu mình lại. "Người lấp lánh."
Laurel cười vang, khiến cho những tiên Mùa Xuân ăn vận trang nhã phải nhìn về phía cô trước khi quay trở lại công việc hối hả khẩn trương. "Thế còn tiên Mùa Đông?"
Tamani lắc đầu. "ô, bọn anh không bao giờ dám mạo phạm những tiên Mùa Đông theo cách ấy. Không bao giờ." Anh dứt khoác.
"Thế còn anh gọi chính mình thế nào."
"Ticer," Tamani nói. "Ai cũng biết điều đó."
"Có lẽ ai cũng được ở làng của những Ticer," Laurel nói. "Còn em thì không".
Tamani khịt mũi khi cô nhắc đến làng của những Ticer. "Bây giờ em đang ở trong làng rồi đấy thôi."
"Thế nó có nghĩa là gì?"
"Ticer, giống như một sự cám dỗ. Đó là những gì bọn anh phải làm. Cũng là những gì bọn anh có thể làm. Hầu như chỉ có lính gác mới dùng đến nó thôi."
"Ô," Laurel cười toe toét. "Ticer. Hay thật. Thế sao chỉ có lính gác mới dùng đến sự cá dỗ?"
"ừm," anh nói, vẻ hơi không chắc chắn, "có nhớ năm ngoái anh cố cám dỗ em không?"
"Ồ phải rồi! Em hầu như đã quên mất!" Cô quay lại với anh, đầy giận dữ thách thức.
"Thế mà em đã phát điên lên vì anh đấy!"
Tamani cười khúc khích và nhún vai. "Thực ra, nó không có tác dụng với em vì em là tiên mà. Vì thế chỉ có những lính gác - đặc biệt là những lính canh gác bên ngoài Avalon - mới thực sự có cơ hội dùng nó với các sinh vật không phải là tiên."
"Em hiểu rồi." Thỏa mãn trí tò mò, Laurel lại tiếp tục rảo bước. Những ngón tay dịu dàng chạm vào eo lưng cô, hướng cô đi qua những đám đông vẫn còn chật kín người.
"Rẽ phải đi em," Tamani nói. "Mình sắp đến rồi."
Laurel vui mừng vì được rẽ xuống một con phố đỡ đông đúc hơn. Cô cảm thấy lúng túng khi mình quá ư nổi bật và thầm ước vị tiên cao kều ở gian hàng nọ nên để chiếc cài tóc rực rỡ của cô vào trong hộp. Chẳng có ai ở đây đeo những thứ như thế thậm chí là chỉ hơi hơi giống. "Chúng ta đến rồi hả anh?"
"Ngôi nhà ở đằng kia kìa," Tamani chỉ, "Ngôi nhà với những ô hoa lớn ngay trước cử ấy."
Họ đến một ngôi nhà xinh xắn được làm từ một thân cây rỗng - Laurel chưa từng thấy một cái cây nào kiểu như thế trước đây. Thay vì phần thân cây đồ sộ mọc thẳng lên trân, nó có phần gốc rất lớn và mọc phình ra theo hình cầu, trông như một quả bí ngô khổng lồ. Thân cây hẹp lại ở phần ngọn và tiếp tục mọc lên trên, đâm cành trổ lá che mát cho ngôi nhà. "Sao nó mọc được như thế hả anh?"
"Ngôi nhà này là quà tặng của Nữ hoàng dành cho mẹ anh. Những vị tiên Mùa Đông có thể yêu cầu cây cối mọc theo bất cừ hình dạng nào họ muốn."
"Sao mẹ anh lại được nhận quà từ Nữ hoàng?"
"Người muốn cảm ơn mẹ anh vì đã phục vụ Người nhiều năm trời như một người là vườn ưu tú."
"Người làm vườn ư? Chẳng phải ở đây có rất nhiều người làm vườn sao?"
"ô, không, đó là một công việc hết sức chuyên biệt. Chỉ những tiên Mùa Xuân uy tín nhất mới được giao phó thôi."
"Thật sao?" Laurel hỏi đầy hoài nghi. Cô đã nhìn thấy hàng tá những người làm vườn khắp Học viện mà!
Tamani nhìn cô lạ lùng, rồi sau một thoáng anh mới à ra vỡ lẽ. "Không phải nhữn người làm vườn em vẫn nhìn thấy đâu. Bọn anh gọi họ là Những người trông nom vườn tược, và đúng là có nhiều người như vậy ở đây lắm. Còn mẹ anh, anh nghĩ em có thể gọi bà là một... bà mụ."
"Bà mụ ư?"
Nếu Tamani có nghe thấy câu hỏi đó, thì anh cũng không phản ứng gì. Anh gõ nhẹ lên cánh cửa của cái cây kỳ lạ kia. Và, không chờ một lời hồi đáp, anh mở cửa. "Con đã về đây!"
Một tiếng hét sung sướng vang lên từ trong nhà và một mớ váy áo sặc sỡ ào đến run rẩy quấn quanh cổ chân Tamani. "Ôi Chúa ơi, gì thế này!!!" Anh gỡ cô bé tiên bé xíu ra và nhấc bổng cô lên đầu. "Cái gì đây nhỉ? Chú cứ nghĩ đây là một bông hoa mang tên Rowen cơ đấy!" Cô bé lại hét lên thích thú khi anh siết chặt lấy cô vào lồng ngực mình.
Cô bé trông như chỉ mới một tuổi, không khác một đứa trẻ còn ẵm ngửa là mấy. Nhưng khi cô bé đứng vững lại, ánh mắt cô bé toát lên vẻ thông minh. Thông minh và tinh quái nữa - Laurel chỉ cảm thấy chắc chắn như thế nhưng không biết vì sao.
"Hôm nay cháu có ngoan không đấy?" Tamani hỏi.
"Tất nhiên rồi," cô bé nói, rành rọt hơn Laurel tưởng. "Cháu lúc nào chả ngoan!"
"Tốt lắm." Anh nựng cô rồi ngó vào bên trong nhà. "Bà đâu rồi?"
"Tam! Ngạc nhiên chưa này! Mẹ không biết là hôm nay con sẽ về đấy!" Laurel nhìn lên và chợt cảm thấy xấu hổ khi một tiên nữ có tuổi bước lại phía mình. Người phụ nữ rất đẹp, với khuôn mặt bừng sáng và đôi mắt màu xanh nhạt y hệt như Laurel. Bà cười rạng rỡ với Tamani và dường như không nhân thấy Laurel lúc đó đang nép sau anh nơi ngưỡng cửa.
"Con cũng không biết cho đến sáng nay mẹ ạ."
"Không sao," người phụ nữ nói, ôm lấy khuôn mặt Tamani bằng cả hai tay và hôn lên má anh.
"Con đi cùng một người bạn nữa," Tamani nói, giọng anh chợt lắng lại.
Người phụ nữ quay về phía Laurel và trong một giây gương mặt bà đầy ắp băn khoăn. Nhưng rồi ký ức bừng rạng trong bà, và bà mỉm cười. "Laurel! Xem cháu kìa, cháu chẳng khác xưa là mấy!"
Sự ấm áp lan tỏa trong Laurel, nhưng chẳng được bao lâu thì nó đã tan biến khi bà nghiêng đầu và cúi mình chào cô.
Tamani chắc hẳn nhân thấy cô khó xử, anh vội nắm lấy tay mẹ và nói: "Laurel đã nhân được đủ những nghi thức trịnh trọng trong ngày hôm nay rồi. Cô ấy muốn được là chính mình trong ngôi nhà này mẹ ạ."
"Tốt thôi," mẹ anh nói và mỉm cười. Rồi bà bước tới, ôm chặt lấy gương mặt Laurel v hôn lên hai má cô như làm với Tamani lúc nãy. "Chào mừng cháu!"
Nước mắt trào lên trong mắt Laurel. Đó là lời chào nồng ấm nhất mà cô nhân được từ những con người nơi đây trừ Tamani kể từ ngày cô đặt chân đến Avalon. Cô nhớ mẹ mình đến nhức nhối. "Cám ơn bác ạ," cô nói nhẹ nhàng.
"Vào đi vào đi, đứng ở cửa làm gì chứ! Nhà bác có đủ cửa sổ mà," bà nói, lùa hai đứ vào. "Và khi đã bỏ qua những nghi thức, cháu cứ gọi bác là Rhoslyn nhé!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp