Cánh tiên - Tập 1

Chương 24


1 năm

trướctiếp

Quãng đường nối giữa Brookings và Orick dường như dài hơn rất nhiều so với lúc cô ôm Tamani đang lả đi trong vòng tay mình. Nhưng một mình với David - với hai bên túi là hai kho báu quý giá nhất đời cô - mỗi dặm trôi qua chậm chạp hơn bao giờ hết. Những lời của vị tiên già vẫn văng vẳng trong đầu cô. Thời gian của bố con lúc này chỉ còn tính bằng giờ, chứ không còn là ngày nữa. Ông đã nói là giờ, số nhiều, nhưng điều đó có nghĩa là gì? Và bao lâu nữa thì sẽ là quá muộn? Laurel hết lấy chiếc lọ ra khỏi túi và nắm chặt nó trong tay, rồi lại cất nó vào túi, không biết nên để ở đâu mới là lựa chọn an toàn nhất. Cuối cùng thì cô đã để nó trong túi - không có lý do gì khác hơn là để tránh việc David sẽ hỏi những điều mà cô không thể trả lời. Cho đến lúc này thì cậu vẫn chưa hỏi gì. Khi cô luống cuống chạy ra khỏi khu rừng, cậu đã ôm chặt lấy cô rồi sau đó lặng lẽ mở cửa xe cho cô và hỏi: "Đến bệnh viện phải không?" Kể từ lúc ấy cậu không hề nói một lời nào. Cô biết ơn sự im lặng đó của cậu. Cô vẫn chưa quyết định được điều gì có thể nói với cậu còn điều gì thì không. Vài tuần trước cô đã hứa sẽ kể với cậu mọi điều mà Tamani nói trừ trường hợp đó là bí mật của loài tiên. Nhưng thực tế là cô không nghĩ mình sẽ phải giữ bí mật về những tình tiết như thế này.
Bây giờ cô đã biết vị trí của cánh cổng vào mà bất cứ tên quỷ nào cũng sẽ giết cô hoặc những người thân yêu của cô để giành lấy bí mật đó. Có lẽ việc kể với David sẽ chỉ khiến cho cậu gặp nhiều nguy hiểm hơn mà thôi.
Và vì vậy chẳng có gì là khả dĩ để nói vào lúc này cả.
Cuối cùng thì cậu cũng rẽ vào khu vực đỗ xe của bệnh viện và ngước nhìn tòa nhà cao lớn màu ghi xám. "Cậu có muốn mình vào cùng không?"
Laurel lắc đầu. "Cả hai đứa mình đều nhếch nhác. Ít nhất nếu chỉ có mình mình thì sẽ không thu hút nhiều sự chú ý lắm." Mà cũng chưa chắc, cô nói thêm trong suy nghĩ của mình.
"Vậy thì mình sẽ ở ngoài này và gọi cho mẹ." Cậu ngập ngừng rồi đặt tay lên bàn tay cô. "Mình phải quay về thành phố Crescent trong vài giờ nữa - mẹ mình sắp nhận nuôi mấy con mèo con nên mình gọi cho bà cũng là vì thế. Bà đã nhắn cho mình khoảng hai mươi tin rồi. Nhưng nếu cậu cần bất cứ gì..." Giọng cậu bỗng nhiên đứt quãng và cậu nhún vai. "Cậu biết phải tìm mình ở đâu rồi."
"Mình sẽ xuống ngay để chào tạm biệt cậu. Nhưng bây giờ mình phải đi xem bố thế nào đã."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp