Cánh tiên - Tập 1

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Chuông reo hết giờ Sinh học, Laurel vội vàng xếp gọn ghẽ cuốn sách Sinh học vào thật sâu bên trong ba lô.
"Ngày thứ hai thế nào?"
Laurel ngước nhìn lên và thấy David đang ngồi trên chiếc ghế phía bên kia bàn thí nghiệm. "Cũng ổn." Ít nhất thì cô nàng đã ngay lập tức nghe thấy tên mình mỗi khi thầy giáo điểm danh.
"Cậu sẵn sàng chưa?"
Laurel cố mỉm cười, nhưng miệng cô nàng chẳng chịu tuân theo. Ngày hôm qua, khi cô đồng ý cùng ăn chưa với David và bạn bè cậu ta, đó có vẻ là một ý kiến hay. Thế nhưng, việc kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng trước ý nghĩ phải gặp mặt một nhóm toàn những con người xa lạ khiến cô co rúm lại." Mình đã sẵn sàng," Laurel đáp, nhưng dường như giọng cô chẳng mấy thuyết phục.
"Cậu có chắc không? Bởi vì cậu không phải làm thế đâu."
"Không, mình chắc mà!" Cô nàng nói nhanh. "Để mình cất đồ đã." Cô nàng thu nốt cuốn vở và mấy cây bút một cách chậm chạp. Khi một cây bút bị rơi xuống sàn, David nhặt lại và đưa nó cho cô. Laurel giật mạnh nó nhưng chàng ta không buông ra cho tới khi cô ngẩng lên nhìn. "Các bạn ấy sẽ không cắn đâu," anh chàng nghiêm nghị nói. "Mình hứa đấy."
Suốt dọc hành lang, David độc chiếm cả cuộc nói chuyện, liến lấu về những thứ chả đâu vào đâu. Cho tới khi hai người vào căng tin, anh chàng bèn vẫy tay với một nhóm ngồi ở cuối một trong những cái bàn dài và hẹp. "Đi nào," anh chàng nói, một tay chạm nhẹ lên lưng cô bạn.
Laurel thấy hơi kì lạ khi có người chạm vào mình như thế, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy dễ chịu lạ lùng. David dẫn cô đi xuyên qua đám đông ở hai bên lối đi rồi buông tay xuống ngay khi họ tới chỗ cái bàn đó.
"Chào các chàng trai, đây là Laurel."
David chỉ vào từng người và giới thiệu tên, nhưng chỉ năm giây sau Laurel đã không thể nhắc lại được bất cứ cái tên nào. Cô nàng ngồi vào một chỗ trống bên cạnh David và cố gắng bắt kịp các mẩu đối thoại quanh mình. Một cách lơ đãng, cô lôi ra lon soda, một quả dâu tây, món sa lát rau chân vịt cùng nửa trái đào ở trong nước cây ép mà mẹ cô đã gói buổi sáng.
"Món sa lát á? Hôm nay là ngày hội Lasagna* và cậu sẽ ăn sa lát à?"
*Lasagna : món mỳ ống Ý kiểu cổ điển
Laurel nhìn lên và thấy trước mặt mình là một cô gái có mái tóc quăn màu nâu - người có khay thức ăn trưa của trường đầy tú hụ.
David nói chen vào thật nhanh, cắt ngang bất cứ câu trả lời nào mà Laurel có thể nỗ lực nói ra. "Laurel là người ăn chay - cô ấy tuân thủ rất nghiêm ngặt."
Cô nàng liếc nhìn xuống nửa trái đào nhỏ, một bên lông mày nhướng lên. "Hình như còn hơn cả ăn chay ý. Cậu không ăn chay những thứ như bánh mỳ à?"
Nụ cười của Laurel se lại. "Một ít."
David đảo mắt tỏ vẻ chán ngán. "Tiện đây, cái người đang thẩm vấn cậu là Chelsea. Chào Chelsea."
"Cậu trông như là người siêu ăn kiêng ấy," Chelsea nói, phớt lờ câu chào của David.
"Không hẳn thế, đây chỉ là loại đồ ăn mình thích thôi."
Laurel thấy mắt Chelsea lại dán vào món sa lát của mình và cảm thấy nhiều câu hỏi nữa sắp sửa phun ra. Có lẽ thà tiết lộ hết ra còn hơn phải trả lời đến hai mươi câu hỏi. "Hệ tiêu hoá của mình xử lý thức ăn không được bình thường cho lắm," cô nàng nói. "Bất cứ thứ gì ngoại trừ hoa quả nguyên chất và rau xanh điều khiến mình buồn nôn."
"Thật lạ lùng. Ai mà sống được chỉ với những thứ màu xanh lá cây đó chứ? Cậu đã đi khám chưa? Bởi vì..."
"Chelsea!" Giọng David cất lên, nhưng thật khẽ. Laurel nghi ngờ là chẳng ai khác ở bàn này nghe được cả.
Đôi mắt màu nâu sẫm của Chelsea mở lớn hơn chút xíu. "Ôi, mình xin lỗi." Cô nàng mỉm cười, và khi ấy, cả gương mặt cô ngời sáng lên. Laurel bỗng thấy mình đang cười đáp lại. "Rất vui được gặp cậu," Chelsea nói rồi quay trở lại bữa ăn của mình và không hề nhìn sang đồ ăn của Laurel lần nào nữa.
Giờ nghỉ ăn trưa chỉ dài hai mươi tám phút - ngắn đối với tiêu chuẩn của bất kì người nào - nhưng hôm nay nó dương như kéo dài vô tận. Căng tin khá nhỏ và những giọng nói cứ bật nẩy vào các bức tường giống như những trái bóng bàn. Tập kích vào đôi tai Laurel. Cô cảm thấy như tất cả mọi người đang quát mắng mình cùng một lúc vậy. Vài người bạn của David cố kéo cô vào cuộc chuyện trò của họ, nhưng Laurel không thể tập trung được khi nhiệt độ căn phòng dường như đang tăng lên từng chút một. Cô không hiểu tại sao chẳng ai nhận thấy điều đó.
Sáng hôm ấy, Laurel đã chọn một chiếc áo phông cổ tròn thay vì mặc áo ba lỗ bởi cô nàng cảm thấy mình quá ư nổi bật trong buộc học hôm trước đó. Nhưng bây giờ cái đường viền cổ áo có vẻ càng lúc càng cao hơn khiến cô cảm thấy như mình đang mặc một chiếc áo len cổ lọ vậy. Một cái áo cổ lọ bó sát. Cuối củng chuông cũng reo, Laurel mỉm cười tạm biệt mọi ngưởi rồi vội vã lao ra cửa trước khi David bắt kịp cô.
Cô chạy nhanh tới phòng tắm, thả cái cặp xuống sàn ngay dưới bệ cửa sổ rồi thò mặt ra ngoài trời để hít thở làn không khí mát lạnh có vị mặn của muối và rũ rũ phần áo phông phía trước, cô gắng hứng trọng làn gió mát lành vào cơ thể. Cảm giác chóng mặt buồn nôn lấp đầy dạ dày suốt buổi ăn trưa tiêu tan dần, và đến lúc rời khỏi phòng tắm để học môn tiếp theo, cô nàng đã cảm thấy khỏe hơn một chút.
Tan học, Laurel thả bộ về nhà. Ánh mặt trời và làn gió nhẹ làm cảm giác nôn nao trong dạ dày cô hoàn toàn biến mất. Và sáng hôm sau, khi chọn lựa quần áo, cô nàng lại quay về với một chiếc áo ba lỗ.
Đầu giờ Sinh học, David ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô. "Cậu không phiền chứ?" Đằng nào thì cậu ta đang ngồi xuống rồi, vì thế nếu muốn cô nàng cũng chẳng thể phản đối được.
Laurel lắc đầu. "Cô bạn hay ngồi đây đã dành gần như cả giờ học để nguệch ngoạc vẽ mấy trái tim cho ai đó tên là Steve. Học hành không tập trung lắm nhỉ."
David cười lớn. "Có lẽ là Steve Tanner. Anh chàng được hâm mộ vô cùng."
"Mọi người phát điên lên vì một người, mình đoán thế." Cô nàng lôi cuốn sách giáo khoa ra và tìm đến trang thầy James đã viết trên bảng trắng.
"Hôm nay có muốn ăn trưa tiếp với mình không? Và các bạn của mình nữa," anh chàng hấp tấp nới thêm.
Laurel chần chừ. Cô đã đoán là David sẽ đề nghị thế, nhưng cô nàng vẫn không nghĩ được cách nào để trả lời cậu ta mà không làm cậu ra đau lòng. Cô rất thích David. Và cô thích cả những người bạn của cậu - những người bạn lúc nào cũng náo nhiệt ồn ào. "Mình không nghĩ thế," cô bắt đầu. "Mình..."
"Có phải là tại Chelsea không? Cô ấy không cố ý làm cậu ngượng về bữa trưa của cậu đâu, chỉ là cô ấy lúc nào cũng thẳng thắn thôi. Thực ra, khi cậu đã quen với Chelsea thì cố ấy sẽ làm cậu thấy tỉnh táo và dễ chịu đấy."
"Không. không phải cô ấy - bạn bè của cậu tất cả đều rất tốt. Nhưng mình không thể... Mình không thể đứng ở cái căng tin đó. Nếu mình đã ở trong nhà cả ngày, thì mình cần phải ăn trưa ở ngoài trời. Mình nghĩ là với tất cả tự do của việc được giáo dục tại gia suốt mười năm qua thì mình đang gặp rắc rối với việc phải từ bỏ nó quá nhanh."
"Vậy là mọi người đều ổn cả à?" Anh chàng thì thầm khi thầy James chấn chỉnh trật tự lớp học.
Laurel gật đầu.
"Vậy nếu họ cùng ăn với chúng mình ở bên ngoài thì có được không?"
Lauurel im lặng khi lắng nghe phần mở đầy của bài giảng về các ngành, hệ. Cuối cùng cô nàng thì thầm đáp lại: "Thế thì hay quá."
Khi chuông reo, David nói: "Mình đi bảo với mọi người rồi gặp cậu ở ngoài đó nhé."
Laurel thả bộ ra đúng nơi cô và David đã ngồi ăn hôm trước. Sau có ba ngày mà trường học đầu trở nên gần gũi hơn, cô không còn cảm thấy hoang mang, và thậm chí những người hôm thứ Hai còn quá áp đảo đến hôm nay cũng đã thân thiện hơn nhiều.
Khi tìm thấy một vạt cỏ khá khô ráo, Laurel ngồi xuống và chờ David. Chỉ ít phút sau cô đã trông thấy cậu ta dẫn đầu khoảng mười người bạn khác. Không quá đông, nhưng cũng là một nhóm kha khá. Họ ngồi theo vòng tròn và nhanh chóng tán chuyện một cách dễ dàng, cùng cái cung cách như ngày hôm trước.
Laurel không dám hy vọng điều gì từ Chelsea sau ngày hôm qua, nhưng cô bạn đã cười suốt từ khi cô ấy thả phịch người xuống bên cạnh Laurel.
Đúng như David nói, sự thắng thắn của Chelsea thật tươi mới và vui nhộn. Bất cứ điều gì thoáng hiện ra trong đầu là cô bạn nói ngay. Ban đầu có đôi lúc Laurel thấy không thoải mái, như khi Chelsea tra tấn cô về việc học tại nhà và chỉ ra rằng một cái áo ba lỗ cùng quần jeans lửng thì không hay bằng mặc bikini đi học. Nhưng khi cô bạn cũng bảo David là anh chàng cần dùng một ít gel vuốt tóc, và cảnh cáo cho một cậu trai tên Max biết rằng cậu ra sẽ trượt môn tiếng Anh nếu năm nay cô không cho cậu ra mượn vở ghi nữa, thì Laurel cũng cảm thấy vui lây.
Khi giờ ăn trưa kết thúc, Laurel đã nhớ được ít nhất tên của một nửa bọn họ và hòa nhập được vào những câu chuyện của họ. Chelsea và David đi cùng cô tới lớp học kế tiếp, và cô thấy cảm giác thật tự nhiên khi đi cùng hai người đó. Lúc David pha trò cười về thầy James, tiếng cười của Laurel vang vọng khắp dãy hành lang. Lần đầu tiên kể từ khi rời Orick , Laurel cảm thấy cô trở thành một phần của nơi này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp