Tạ Vân lấy tiền từ ngân hàng Thiên Địa vừa mới cầm còn chưa nóng tay đến Thái Sơn Phường mua một nén hương.
Sau đó, cô hỏi bác gái kia: “Có thể báo mộng, nhưng cháu phải thu phí đấy nhé?”Sắc mặt bác gái tức thì trở nên bối rối: “Mấy người chúng tôi vừa mới chết, trên người làm gì có tiền? Cháu ghi nợ trước được không? Cô báo mộng cho con gái bảo nó đốt thêm tiền cho cô, sau đó sẽ trả lại cho cháu?”Tạ Vân cẩn thận quan sát bác gái kia vài lần, trên người bà ta có một cuốn sách kỹ năng khá có giá trị - đan áo len.“Dùng kỹ năng đan áo len của cô để trao đổi cũng được ạ.”Sách kỹ năng của một người chỉ có thể được trao đổi một lần và nó sẽ không biến mất sau khi trao đổi.Để đảm bảo giao dịch công bằng, âm phủ cũng đưa ra mức giá tham khảo.Kỹ năng đan áo len của bác gái này có thể đổi lấy mười hai cây hương báo mộng.Bác gái rất sảng khoái đồng ý.
Bà ta ở dương gian đan áo len đến nỗi gần như mù luôn rồi, lúc chơi mạt chược cũng không nhìn thấy rõ được con bài, bây giờ xuống âm phủ còn muốn đan áo len tiếp? Đây không phải là tự ngược bản thân à?”“Được, được, cô đổi.
Kỹ năng đan áo len này đổi cho cháu, cô không muốn lại đụng vào kim đan nữa.”Tạ Vân đếm ra mười hai nén hương báo mộng, đưa cho bác gái: “Cô cất đi, quyển kỹ năng này mặc dù đã đổi cho cháu nhưng cô vẫn có thể sử dụng được, chỉ là không thể trao đổi lần nữa với Âm Sai khác thôi.
Sau này xuống dưới âm phủ rồi, nếu cô cảm thấy thiếu gì đó thì có thể dùng tiền con gái đốt cho mà mua.”Bác gái vui vẻ: “Ôi trời, còn có chuyện tốt như vậy sao? Cô còn tưởng sau khi đổi cho cháu rồi cô sẽ không biết đan áo len nữa chứ!”Một bác gái khác hỏi Tạ Vân: “Mẹ của dì chết được ba năm rồi, cháu xem giúp dì bà ấy còn ở âm phủ hay không? Bà ấy theo anh trai dì trải qua cuộc sống không được tốt cho lắm, bản thân dì cũng chưa được tận hiếu trước mặt bà ấy.
Nhưng trước kia dì có đốt cho bà khá nhiều đồ, đợi sau khi dì xuống dưới rồi nhất định phải chăm sóc cho bà thật tốt mới được.”Tạ Vân xem thử, thấy bà cụ không còn nữa mà đã đầu thai, lại kiểm tra tiền nhân hậu quả, sau khi chỉnh lý xong, trong lòng cô có hơi khó chịu.“Bà cụ không còn nữa, đã đi đầu thai chuyển thế rồi ạ.
Sinh thời bà thích ăn cay nhưng chị dâu của dì lại không thích.
Bà cụ vẫn luôn nhớ rõ, cho nên sau một năm ở âm phủ đã bán hết toàn bộ gia sản mà bà có ở dưới đó, quy đổi thành tiền, mua một khuôn mặt tốt ở kiếp sau và tham gia một đội luân hồi, đã đầu thai ở thủ phủ của tỉnh Tứ Xuyên.”“Dựa theo ngày tháng, hiện giờ bà cụ cũng sắp được hai tuổi rồi.”.