Sau khi có được Thái Sơn Tiểu Ấn, Tạ Vân rõ ràng cảm giác thân thể và tinh thần của mình đều tốt hơn rất nhiều.
Cô đi đến quầy thu ngân thanh toán tiền truyền dịch của bản thân, sau đó trở lại công việc của mình.
Trong nhà xác, vài cụ già thân hình hư ảo đang trò chuyện với nhau với vẻ mặt đau khổ.
“Tôi khổ quá! Con dâu đối xử với tôi không tốt, con trai tôi thì bị lại nghe lời vợ.
Bác sĩ nói bệnh của tôi không nghiêm trọng, một lần điều trị là có thể khỏi, nhưng hai đứa nó chính là tiếc tiền không muốn bỏ ra chữa bệnh cho tôi, khăng khăng kéo dài đợi cho đến khi tôi chết, mới làm bộ làm tịch đưa ra.
”Một bác gái vừa khóc lóc vừa nói, vẻ mặt mấy cô dì chú bác còn lại thì đầy bi thương.
Thà chết tử tế còn hơn sống tồi, đã từng sống tốt đẹp, nhưng đột ngột qua đời, nhất thời làm sao chấp nhận được cảm giác chênh lệch như này?Tạ Vân vào nhà xác, bác gái kia vẫn còn đang khóc trời đoạt đất kể khổ, các linh hồn khác thì quay đầu nhìn Tạ Vân, tiếp tục trút nỗi đắng cay của mình.
Những linh hồn trong nhà xác đã quen với việc qua lại của người sống, vốn dĩ không ảnh hưởng đến hoạt động của bọn họ, dù sao thì cũng không ai có thể nhìn thấy ai.
Tạ Vân cảm giác lòng bàn tay hơi có chút nóng lên, cô xòe lòng bàn tay ra nhìn, con đường Luân Hồi phía trên Thái Sơn Tiểu Ấn đã mở ra, hơn nữa còn truyền cho Tạ Vân một tin tức mới.
[Để kiểm soát áp lực dân số, âm phủ quyết định bãi bỏ chế độ cư trú vĩnh viễn của linh hồn ở âm phủ và chuyển sang chế độ thu phí, nhưng sẽ cung cấp cho mỗi linh hồn quyền tạm trú mười năm.
Mười năm sau nếu linh hồn vẫn còn muốn ở lại âm phủ không đi đầu thai, thì mỗi năm phải trả một khoản phí lớn, nếu số tiền không đủ, sẽ bị buộc phải thực hiện thủ tục đầu thai, đưa ngẫu nhiên vào một trong sáu cửa]Nhưng có ít còn đỡ hơn là không có gì!Tạ Vân đi đến bên cạnh đám cô dì chú bác kia, cúi xuống nhìn bác gái đang khóc lóc thảm thương.
Bác gái kia lập tức lập tức ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm vào cô với một khuôn mặt không thể tin được.
Vẻ mặt mấy cô dì chú bác khác cũng vô cùng kinh ngạc.
“Cháu gái, cháu có thể nhìn thấy chúng tôi ư?” Một ông chú dáng vẻ thật thà hỏi.
Tạ Vân gật gật đầu, nhìn thoáng qua tất cả cụ ông và cụ bà trong nhà xác, lòng bàn tay nóng lên, xuất hiện một xấp vật liệu giống như giấy viết thư.
“Vâng ạ, cháu có thể nhìn thấy.
Bây giờ mọi người đều đã chết, có thể hiểu rõ tường tận nhiều vấn đề rồi ha.
”“Cái chết chỉ là sự kết thúc của cuộc đời ở kiếp này, không phải là kết thúc mãi mãi, sẽ có kiếp sau, kiếp sau nữa.
Mặc dù thật buồn khi phải nói lời tạm biệt với những người ở dương giới, nhưng nếu người nhà của cô chú đã qua đời, có lẽ vẫn có thể đoàn tụ dưới âm phủ.
”“Nào, mọi người ký tên vào ‘Thư thông báo định cư ở âm phủ’ đi nhé, sau đó hãy đến âm phủ.
”Các cô chú trong nhà xác nghe vậy đều sửng sốt, ông chú có vẻ mặt thật thà hỏi: “Cháu, cháu, cháu là Âm Sai sao?”-------Đề cử của các bạn là động lực để mình ra chương nhiều hơn nha.