Đã hạ quyết tâm thì phải đưa ra quyết định, nhưng đến thời điểm thực hiện này trong lòng cô vẫn có chút nhỏ máu.

Cô ngẫm lại bản thân đã dùng nửa bàn tay để bưng bát sắt(1) âm phủ, không thể kiêm được chân gấu (2) nữa, lúc này cuối cùng Tạ Vân cũng hạ quyết tâm.

Trên đường cầm đơn từ chức đến phòng nhân sự của khoa, Tạ Vân cảm thấy mình giống như một liệt sĩ sắp anh dũng hy sinh, có lẽ bóng dáng của cô đều hiu quanh và bi thương như vậy.

(1)ở đây ý chỉ là công ăn việc làm(2)làm 2-3 việcBệnh viện trực thuộc nhà máy hạng nặng không quá lớn, đa số các bác sĩ và y tá còn mua nhà chung một cái viện, mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu đều quen biết nhau, cho nên có động tĩnh gì cũng không thể lừa gạt được mọi người.

Chuyện Chu Thắng bị thương mà nghỉ việc, đã sớm truyền khắp bệnh viện.

Tạ Vân và Chu Thắng bị xem như trò cười, trở thành đề tài nói chuyện để thỏa mãn sự nhiều chuyện hóng hớt dramma nhiệt tình của mọi người trong quán trà.

Phía đối diện chếch bệnh viện đột nhiên mở “Siêu thị Thông Thái”, chuyện này lại dẫn tới sự chú ý của nhiều người, nhìn kỹ, là do Chu Thắng mở.

.

.

Drama mới cứ thế lại ra đời.

Mãi sau này, xe giao hàng của công ty dược liệu dừng ngay cạnh căn phòng nhỏ sát vách “Siêu thị Thông Thái”, trước phòng nhỏ còn treo bảng hiệu “Thông Thái Đường”, hai chữ đầu giống nhau như đúc, chỉ cần không phải người quá ngu xuẩn, đều đoán được Tạ Vân sắp từ chức.

Chỉ là mọi người vẫn nghĩ không ra, Tạ Vân làm việc ở nhà thuốc lâu như vậy, tay nghề khám bệnh có khi đã trả lại cho thầy cô ở trường học rồi, thế mà lại có gan mở phòng khám á?Cho dù Tạ Vân có gan đến đâu, cũng chỉ dám mở nhà thuốc lớn là cùng mới phải!Trong lòng quần chúng ăn dưa nói thầm thì nói, thế nhưng việc trong bệnh viện mọi người đều rõ ràng, Tạ Vân đoán chừng là quyết tâm không đi làm ở bệnh viện nữa rồi.

Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như là họ, công việc ở nhà thuốc đang yên đang lành lại bất thình lình bị điều đến nhà xác, có mấy người có thể chịu được sự chênh lệch này?Trưởng khoa nhân sự rõ ràng cũng biết chuyện này, cũng không khuyên Tạ Vân ở lại, chỉ nói khách sáo vài câu, ngay sau đó thì ký tên lên đơn từ chức của Tạ Vân.

Ông ta còn muốn cầm danh ngạch biên chế bị bỏ trống của Tạ Vân đi lấy lòng viện trưởng Chu!Biên chế của bệnh viện là cố định, một cái hố củ cải, Chu Ngọc Mai đi làm trong nhà thuốc vẫn chỉ là hợp đồng lao động, mặc dù nói nhân viên hợp đồng cũng được trả lương, nhưng không có bảo đảm của biên chế!Tạ Vân ”thức thời” đưa ra, ông ta vừa lúc mượn hoa hiến phật, củng cố quan hệ của ông ta và viện trưởng Chu.

-Đồ vật Tạ Vân đặt trong phòng làm việc ở nhà xác không nhiều, chỉ một cái túi đã đựng đủ tất cả.

Cô thu dọn qua đồ đạc, đặt chìa khóa trên khung cửa.

Trước khi người giao ca đến, nếu như trong phòng có sự cố, cũng chỉ đành ấm ức cho nhân viên y tế đến nhà xác tự phục vụ đăng ký vị trí cho người mất.

Tạ Vân đổi bộ đồ bình thường đi ra khỏi bệnh viện, cô phát hiện đối với bệnh viện này thứ bản thân cô lưu luyến nhất không phải nhà thuốc đã làm việc lâu này, mà là nhà ăn của công nhân viên chức.

Dù sao nhà ăn công nhân viên chức cũng dùng phiếu cơm, nếu cô thật sự muốn đến, hoàn toàn có thể nhờ Vương Bình mua hộ cô một phiếu cơm, không nhất thiết cứ ra khỏi cửa bệnh viện là không thể ăn cơm trong nhà ăn công nhân viên chức.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play