Mặc dù cô cũng học được rất nhiều công thức nấu ăn trong Thái Sơn Đường, nhưng Tạ Vân lại lười về nhà một mình nấu cơm, một ngày ba bữa đều là giải quyết trong căng tin bệnh viện.

Vừa mới lấy xong cơm trưa rồi ngồi xuống, còn ăn chưa được ba đũa, Vương Bình đã tới ngồi ở bên cạnh cô.

“Chu Ngọc Mai đã được cứu khỏi phòng bệnh cấp cứu rồi, cả người như mới đi dạo trước cửa quỷ môn quan vậy đó, gương mặt tiều tụy, bệnh nhân bị mắc bệnh ung thư cũng không có gầy nhanh như cô ta.

”“Mọi người trong nhà thuốc đều không muốn gặp cô ta, nhưng ngại mặt mũi của Chu Lương Tài mới không dám hó hé mà thôi, lần này cô ta đã xin nghỉ bệnh một tuần, mình đoán một tháng sau cô ta cũng chưa chắc lấy lại được tinh thần và sức lực đâu.

Cậu không biết đấy thôi, chứ cậu mà thấy rồi ấy hả, mình nghĩ cậu nhất định sẽ vui vẻ nguyên một ngày.

"Khóe miệng của Tạ Vân giật một cái, nhướng mày nhìn về phía Vương Bình: “Trong lòng cậu, mình là người xấu như vậy sao?”Vương Bình nghẹn họng, ánh mắt như dao nhọn đâm về phía người Tạ Vân: “Hai chúng ta hiểu rõ nhau quá mà, cậu bớt giả điên với mình đi!”"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu bận chuyện gì ở trong nhà xác vậy? Mình nghe nói người của bộ phận quản lý muốn tìm cậu tính sổ, nhưng sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì mà không đi nữa.

"Vương Bình cắn đầu đũa trong miệng, nói: "Mình đoán, hơn phân nửa là người ta cảm thấy công việc kia của cậu xui xẻo.

"“Vừa rồi Chu Ngọc Mai bởi vì gây sự với cậu nên mới dính vận xui, xém tý nữa đã thật sự bước chân vô nhà xác nghỉ dưỡng luôn rồi, người ở bộ phận quản lý là bên phe Phó viện trưởng Dương, viện trưởng Chu muốn ra sức nhưng không thành, người ta không muốn vì bảo vệ mặt mũi của Viện trưởng Chu mà đi mạo hiểm bản thân đâu.

"“Mà này, cậu ở nhà xác làm gì đó? Sao mình nghe nói người sống đi vào còn nhiều hơn người chết nữa vậy?"Tạ Vân liếc nhìn Vương Bình một cái, giải đáp lòng hiếu kỳ của Vương Bình: “Mình dự định sau khi từ chức sẽ mở một phòng khám, tìm người…Nhờ quan hệ để giúp mình tuyên truyền một chút, người đến tìm mình đều muốn tới để khám bệnh.

"Lúc này Vương Bình mới hiểu được: "Thảo nào bộ phận quản lý muốn tìm cậu, tuy rằng cậu có đầy đủ giấy tờ chứng nhận, nhưng cũng không có phòng khám bệnh, dựa theo quản lý của bệnh viện là không cho phép người khác lấy đơn thuốc do bệnh viện đã kê đâu, cậu dùng đơn thuốc ở đâu vậy?"“Dùng…" Trong lòng Tạ Vân có hơi do dự, bây giờ cô có nên từ chức hay không?Nhưng sau khi từ chức sẽ không thể mặt dày đến căn tin của bệnh viện để ăn cơm, vậy cô sẽ phải tự nấu ba bữa một ngày.

Thôi bỏ đi, chỉ cần bộ phận quản lý không tới gây chuyện, thì cô sẽ không từ chức.

Vương Bình thần bí nhìn thoáng qua bốn phía, nói với Tạ Vân: "Khi trở về mình sẽ tìm cho cậu mấy đơn, cậu thay đơn cũ đã dùng thành đơn mới.

Tất cả các bác sĩ bên này đều có số định mức, không ai kiểm tra trong phòng của bác sĩ đã dùng được bao nhiêu đâu, có bác sĩ còn cầm đơn thuốc về nhà làm giấy nháp cho con của họ sử dụng nữa kìa.

"Tạ Vân gắp toàn bộ trứng còn nguyên vẹn trong đ ĩa vẫn chưa ăn cho Vương Bình: "Cám ơn cậu!"Có một người bạn như vậy, thật đáng giá.

Cô còn đang do dự có nên sắp xếp cho Vương Bình một đứa con hay không.

Nhưng nghĩ đến việc Vương Bình đã có hai đứa con trai, thường xuyên bởi vì phải nộp tiền phạt mà lén chửi thề, Tạ Vân vẫn quyết định chăm sóc bạn thân nhà mình một chút, đợi sau khi tay nghề của cô đã luyện tốt rồi, sẽ mời Vương Bình về nhà ăn một bữa cơm ngon là được.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play