"Bạch Nhu Uyển, nhìn vào điểm số lần này của em xem." Giọng nói thầy Lưu tràn đầy sự bất lực.
Bạch Nhu Uyển nhìn vào tập kiểm tra trước mặt. Các môn đều ở rất khá. Chỉ có điểm vật lí là lạc lõng hoàn toàn bên dưới.
Bạch Nhu Uyển bị coi như bình hoa nhưng điều đó không có nghĩa đầu óc nàng thật sự ngu ngốc. Ngược lại nàng còn khá nhanh nhạy, thành tích học tập của nàng cũng ổn, đặc biệt là các môn xã hội. Tự nhiên cũng cũng ở trên mức khá. Nàng ta có thể trụ ở lớp A của cấp 3 Phi Nhạn không hoàn toàn là bởi vì cha nàng ta dùng tiền đập vào.
Chỉ là con người không hoàn hảo. Bạch Nhu Uyển cũng vậy. Có lẽ sự ngu ngốc cả một đời của nàng ta đã dồn hết lại cho môn vật lí.
Hiển nhiên người bình thường học được toán hóa thì vật lí cũng không quá khó khăn, nhưng Bạch Nhu Uyển chính là trường hợp đặc biệt. Tất cả những giáo viên vật lí từng dạy qua nàng đều tấm tắc kêu lạ. Họ cũng lần lượt từ bỏ. Chỉ còn duy nhất một người.
Người giáo viên dạy lí mang tên Lưu Hướng. Đúng vậy, là thầy Lưu!
"Chẳng phải còn cao hơn đợt trước sao." Bạch Nhu Uyển cười bẽn lẽn, đôi mắt không tránh khỏi chột dạ.
"Không phẩy năm và không khác nhau nhiều đến thế sao! Ta thật không hiểu, trắc nghiệm bốn đáp án, bốn mươi năm câu mà em có thể khoanh lệch toàn bộ. Em quả thật chính là thiên tài.." Ánh mắt thầy Lưu như phun lửa.
Sau nhiều lần thất bại, tiêu chuẩn của ông với Bạch Nhu Uyển đã thấp đến không tưởng. Chỉ cần chạm trung bình cũng có thể khiến ông mừng rơi nước mắt, mở tiệc ăn mừng!
Ánh mắt ông nhìn về phía xa xăm. Cả cuộc đời người giáo viên nhân dân ấy, đã đào tạo biết bao nhiêu thế hệ, có những người đã thành tài, là niềm tự hào vô bờ của ông ấy.
Nhưng có lẽ Bạch Nhu Uyển chính là cố chấp cả cuộc đời của ông!
Ánh mắt Bạch Nhu Uyển đáng thương, nàng cúi đầu, cố tỏ ra ăn năn hối lỗi hết sức có thể. Mọi chuyện đâu có thể toàn bộ trách nàng. Nàng cũng chưa phải không chịu cố gắng. Chỉ là cái đầu của nàng không có căn gân nào dính dáng đến môn vật lí, vận khí lại thấp đến đáng sợ, khoanh bừa chưa bao giờ đúng. Có lẽ vận khí cả cuộc đời nàng đã dồn vào việc đầu thai trở thành đại tiểu thư của Bạch gia.
Không khí im lặng đến đáng sợ.
Bạch Nhu Uyển không dám phát ra tiếng động, nhìn chằm chằm vào mũi chân. Không biết còn tưởng có gì ở bên dưới.
Bỗng một đôi chân lọt vào mắt của nàng.
"Thầy Lưu."
Sở Hàn đã từ bao giờ bước vào văn phòng. Vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn thấy Bạch Nhu Uyển, hắn ta cũng không ngạc nhiên.
Hắn ta đưa mắt lướt qua phía của nàng.
Bạch Nhu Uyển vội thẳng lưng, lại trở thành một đại tiểu thư cao cao tại thượng. Nàng chính là như vậy. Ngoại trừ trước mặt Lưu Hướng, nàng chưa từng yếu thế trước bất kì ai. Kể cả người mình thích- Sở Hàn.
Đó có lẽ cũng là lí do mà nam chính lại không thích nàng. Không một nam sinh nào thích bị yếu thế trước nữ sinh. Đặc biệt là người kiêu ngạo như Sở Hàn.
Nhưng Bạch Nhu Uyển lúc này lại chẳng có chút kiêu ngạo nào, đôi mắt của nàng phiếm hơi nước. Khuôn mặt nhỏ hất lên cao nhưng bởi vì nàng ta chỉ cao đến đến vai của Sở Hàn, nên nhìn xuống không khác gì nàng ta đang ngước mắt lên, mong chờ nhìn hắn. Cánh môi hồng hào nhếch lên quả thực như đang chờ đợi người thưởng thức.
Trong mắt của Sở Hàn, nàng lại giống như một tiểu nãi miêu xòe bộ vuốt nhỏ kiêu ngạo.
"Em đến rồi." Thầy Lưu thở dài ngồi xuống.
Đây chính là hy vọng cuối cùng của ông. Thành hay bại lúc này quả thực phụ thuộc vào Sở Hàn.
Bạch Nhu Uyển đứng một góc, âm thầm nhếch tai lên nghe ngóng, khuôn mặt lại làm như không có gì. Đôi mắt lại không che dấu được.
Âm thầm thu hết biểu cảm của cô gái nhỏ vào trong mắt, khóe môi Sở Hàn không khỏi kéo lên. Tuyết liên tan chảy có lẽ cũng chỉ như vậy. Nhưng nụ cười nhỏ ấy cũng nhanh chóng biến mất trước khi có ai đó kịp nhận ra.
"Như em đã biết, tình hình học tập của bạn Bạch đây. Tôi gọi em đến đây cũng chỉ có một mục đích. Đó là giúp bạn Bạch cải thiện tình hình học tập, đặc biệt là môn vật lí."
Thầy Lưu bình tĩnh mà nói.
Sau một khoảng thời gian dài nghiên cứu, ông đưa đến quyết định này. Có lẽ lâu nay ông đã sử dụng sai phương pháp. Bạch Nhu Uyển cần một người bạn học cùng hơn là một người thầy. Ông muốn thử cách này để đốc thúc Bạch Nhu Uyển.
Còn về Sở Hàn, ông cực kì yên tâm. Thành tích học tập của Sở Hàn sáng chói như ánh mặt trời. Đặc biệt là vật lí thì càng kiệt suất. Sở Hàn chính là học sinh xuất sắc nhất từ trước đến nay ông từng dạy và có lẽ cũng sẽ là duy nhất.
Nhưng khác với sự yên tâm của thầy Lưu, với Bạch Nhu Uyển thì lời nói của ông như một quả bom. Cả người nàng cứng đơ lại như tượng sáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT