Danielle nhẹ nhàng mơn trớn lên đôi chân nõn nà của hoàng hậu, nâng niu nó như vật báu, dịu dàng mát xa, xoa nhẹ đến các ngón chân rồi lại lặp lại.
"Hừ." Hoàng hậu thoải mái mà hừ nhẹ. Trình độ mát xa của Danielle quả thực tốt quá. Đôi mắt híp lại, cả người lười biếng giống như một con mèo đang được chủ nhân vuốt ve. Khuôn mặt nàng ta vì được dễ chịu mà ửng hồng, đôi mắt mơ màng, lại tinh khiết, lại quyến rũ.
Bàn tay của Danielle trong tích tắc đã khựng lại. Trước khi bị hoàng hậu kịp tỉnh táo để phát hiện, nàng đã nhanh chóng kéo nàng ta vào một sự đê mê khác.
"Được rồi." Một lúc sau, có lẽ nhận ra bản thân đã quá thất thố, hoàng hậu thô lỗ giật chân ra khỏi bàn tay Danielle. Những giọt nước bắn trên khuôn mặt tinh xảo kia. Chảy dọc theo gò má mà rơi xuống. Quần áo nàng mà bởi vậy ướt sũng.
Có lẽ vì quá quen với sự quá đáng của hoàng hậu, Danielle chỉ rũ mắt, chuyên tâm làm công việc của mình. Sau đó nàng ta hướng về phía hoàng hậu ôn nhu tươi cười.
"Để ta lau chân cho người."
"Hừm." Nhìn đôi chân ẩm ướt của mình, hoàng hậu hừ nhẹ, đôi mắt còn chẳng thèm nhấc lên. Danielle lấy khăn bông, ôm trọn đôi chân ngọc ngà của hoàng hậu. Bàn chân tinh tế, nhỏ bé, trắng nõn như ngọc thượng đẳng. Chính đôi tay của Danielle vốn xinh đẹp lại bị sấn đến thô to. Hoàng hậu vô cùng đắc ý. Nàng ta vui sướng mà tận hưởng sự chăm sóc chu đáo của nàng.
Nhưng chỉ khi nàng ta vừa dừng tay, hoàng hậu lại dùng giọng điệu đầy trán ghét ra lệnh, đôi mắt hống hách: "Đi ra đi."
Nàng ta quả thực giống như một đứa trẻ bị chiều hư. Ích kỉ, không bao giờ có chút tội lỗi nào với hành động của mình. Danielle lui xuống, không chút nào để ý đến những lời nhục mạ, vẫn duy trì mỉm cười, lưu luyến lướt nhìn qua khuôn mặt kiều diễm của hoàng hậu, mắt tối lại.
Thật muốn giẫm chết sự kiêu ngạo ấy dưới thân! Danielle thở dài vuốt ve bàn tay có chút ngứa ngáy của mình. Công chúa đi ra ngoài, cả một cung điện xa hoa lộng lẫy cũng chỉ còn mình hoàng hậu.
Nàng ta đi đến chiếc gương lớn bên cạnh giường, sung sướng ngắm nhìn bản thân trong gương. Tuổi trẻ, sắc đẹp và quyền lực, nàng ta thật yêu chết những thứ này. Nếu cứ mãi như thế thì tốt rồi. Nàng ta say mê vuốt ve khuôn mặt của mình.
Thoáng chốc trong đầu bỗng lại hiện lên gương mặt của Danielle. Âm thầm nhớ nhớ lại âm thanh bàn luận của bọn hầu nữ. Nàng ta ghen ghét thiếu nữ không gì sánh kịp dung mạo. Nàng ta mới là người xinh đẹp nhất! Ánh mắt hoàng hầu có chút điên cuồng. Không hiểu sao lòng bực tức, khó chịu. Nàng ta không biết làm sao để giải tỏa nỗi bực tức ấy.
Trong đầu hoàng hậu bỗng lóe lên một suy nghĩ, nếu bạch tuyết chết rồi thì chẳng phải nàng ta sẽ trở thành người xinh đẹp nhất.
"Người đâu!" Hoàng hậu gọi lớn. Một nữ hầu nghe thấy vội vàng từ bên ngoài chạy vào.
"Truyền đội trưởng kị sĩ hoàng gia đến đây cho ta."
Nữ hầu lĩnh lệnh lui ra ngoài.
"Thưa hoàng hậu." Kị sĩ bước vào cung kính cúi đầu.
Hoàng hậu cong môi nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt.
"Nhìn vào mắt ta." Hoàng hậu không báo trước mà đi xuống trước mặt kị sĩ. Kĩ sĩ ngẩng đầu lên, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngẩn ngơ nhìn người trước mặt. Anh ta như bị thôi miên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hoàng hậu.
"Ta có đẹp không?" Hoàng hậu nói.
"Đẹp." Kị sĩ say mê trả lời.
"Ngươi sẽ làm tất cả vì ta chứ?"
"Thần sẽ làm tất cả vì người."
"Tốt" Hoàng hậu thoáng hài lòng.
"Ngươi hãy giết chết đứa con gái ngây thơ kia của đức vua, đem trái tim của nó để vào trong chiếc hộp này." Ánh mắt nàng ta tràn đầy oán độc nói.
"Ta sẽ giết chết công chúa." Kị sĩ như một con rối bị giật dây, cứng nhắc nói.
Hôm ấy, cũng như mọi ngày. Sau khi làm xong tất cả công việc, Danielle dạo quanh vườn hoa rìa cánh rừng. Cả một vườn hoa xinh đẹp nhưng lại chỉ có thể làm nền cho vẻ đẹp của nàng. Kị si bước đến, định cầm kiếm đâm vào hướng trái tim nàng nhưng Danielle quay đầu.
Nhìn thanh gươm sắc bén trước mắt, nàng hoảng sợ, lấy tay đỡ lấy. Máu đỏ chảy ra bên ngoài.
Kị sĩ giật mình, hắn.. hắn đang làm gì thế này! Đôi mắt vô hồn đã lấy lại được ánh sáng.
Hắn vứt kiếm xuống bảo công chúa hãy chạy thật xa vào khu rừng. Chính hoàng hậu là người đang âm mưu giết chết nàng. Danielle nghe vậy, vô cùng sợ hãi, nàng nhanh chóng chạy vào khu rừng. Nàng lao đầu chạy nhưng càng vào sâu càng tăm tối.
Nàng tìm thấy nhà của bảy chú lùn ở sâu thẳm trong rừng. Kể hết mọi chuyện, bảy chú lùn quyết định thu lưu và bảo vệ nàng khỏi hoàng hậu xấu xa.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung xa xôi. Hoàng hậu bị đội trưởng đội kị sĩ tố cáo trước mặt nhà vua. Nhà vua tức giận, ra lệnh giam giữ. Phế truất hoàng hậu. Một tuần sau quyết định hành hình.
Trong nhà giam tăm tối, ẩm mốc, tiếng chuột, tiếng gián chạy khắp nơi loạt xoạt, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ như một phong cảnh lạ lùng. Thiếu nữ rũ đôi mắt, khuôn mặt diễm lệ thường ngày dù nhuốm nét u buồn nhưng vẫn đẹp đến nao lòng. ".. Hoàng hậu vì âm mưu giết chết bạch tuyết mà bị xử tự, chém chết trên đài tử hình. Bạch tuyết được hoàng tử láng giềng đưa về hoàng cung. Hai người yêu nhau, kết hôn và sống hạnh phúc mãi mãi. Kị si mang lòng yêu Bạch Tuyết từ bỏ tất cả, âm thầm bảo vệ nàng bình an một đời.."
"Thế còn táo độc, gương thần?" Amber ngơ ngác hỏi.
"Bà hai ạ! Đó chỉ trong chuyện cổ tích lừa trẻ con thế kỉ trước thôi! Thế kỉ XXV rồi, cổ tích cũng phải có lôgic chứ!" Hệ thống gào lên như bị giẫm phải cái đuôi.
"..."
Giờ ta mới biết, cổ tích cũng phân biệt thời đại cơ đấy.
"Bây giờ việc của ta chỉ cần chờ chết?" Nàng cũng nhanh chóng thích ứng mà nói.
"Về cơ bản là thế." Hệ thống dứt khoát nói nhưng trong lòng lại bồn chồn, bất an. Thế giới này nếu đơn giản như vậy thì đã tuyệt đối đã không tan vỡ. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có vấn đề xảy ra.
Hệ thống nhìn Amber, chẳng lẽ thật sự là mèo mù vớ cá rán?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT