Chương 1: Em lại đi cùng người đàn ông nào

Edit: dauhuduongden

Đêm khuya.

Tô Hân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vàolại không ngờ trong bóng tối vang lên giọng nói lạnh như băng của đàn ông.

Tô Hân, hôm nay em lại đi cùng người đàn ông nào?

Thân thể Tô Hân cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị người hung hăng ấn lên tường.

Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông trước mt, đó là một khuôn mặt đẹp đến mức khiến tất cả phụ nữ phải ngạt thở, nhưng đôi mắt lại mờ mịt.

Nghiêm Tư Thần từng là thiếu gia kiêu hãnh nhất của Nghiêm gia, nhưng năm năm trước trong cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế lại bị mất đi đôi mắt, trong một đêm trở thành phế vật khiến người khác chế giễu.

Tuy rằng hai mắt không nhìn thấy, nhưng Nghiêm Tư Thần vẫn nhạy bén kinh người như trước, hắn xé quần áo trên người Tô Hân ra.

“Em đang mặc cái gì?” Ngón tay xương xẩu của người đàn ông không ngừng thăm dò trên người cô, ngữ khí càng thêm chán ghét, “Đi ra ngoài có cần ăn mặc như vậy không?”

Sắc mặt Tô Hân tái nhợt đi.

“Em đã nói với anhem làm người mẫu nội y, đây là những gì người mẫu phải mặc!"

Đừng nói dối, có phải em mới đi ra ngoài bán thân không? Tô Hân, em thật là rẻ tiền!

"Em thật sự không có!"

"Em còn ngụy biện, hay là căn bản em không thích tôi? Cũng đúng, hiện tại tôi không quyền không thế, năm đó em còn phá bỏ con trai của chúng ta. Không phải người em muốn lấy là anh trai tôi sao? Nhưng em không ngờ tới, anh tôi lại khinh thường em, em cả đời này chỉ có thể đi theo tôi thôi!” 

Em thật sự không phá bỏ con của chúng ta!" Tô Hân hoàn toàn sụp đổ, "Em thật sự không muốn gả cho anh trai anh!

Tô Hân còn chưa nói hết, Nghiêm Tư Thần đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.

*****

Đến tận khuya mọi chuyện mới kết thúc.

Tô Hân ngã gục xuống đất.

Đinh đinh đinh!Edit: dauhuduongden

Điện thoại di động của Tô Hân đột nhiên vang lên, cô run rẩy cầm lên thì nghe thấy giọng nói của quản lý.

"Tô Hân, tôi có một đơn đặt hàng khẩn cấp trong tay, khách hàng trả tiền cũng nhiều, em có rảnh không?"

Tô Hân cả người đau rã rời, nhưng cô vẫn không chút do dự mở miệng, "Em làm.”

Nói xong, cô lảo đảo mặc quần áo đứng lên, phía sau lại vang lên giọng nói trào phúng của Nghiêm Tư Thần.

Tô Hân, em thật là bận rộn nha! Đêm khuya còn phải đi tìm người đàn ông khác.

Tô Hân sững người, nhưng chung quy vẫn không nói gì, vội vàng rời khỏi nhà.

Một đường đi vào thang máy, Tô Hân rốt cục nhịn không được, che miệng kịch liệt ho khan.

Máu từ khóe miệng chảy ra, cùng với bụng đau dữ dội, cô lấy trong túi ra một viên thuốc, do dự vài giây rồi nuốt xuống.

Đúng vậy, Tô Hân bị bệnh, bị ung thư phổi nặng.

Bác sĩ từng nói uống thuốc này có thể tạm thời giảm bớt đau đớn của ung thư, nhưng cũng là đang tiêu hao chút sức khỏe cuối cùng của cô.

Nhưng không có cách nào, cô nhất định phải nhịn đau để đi làm. Edit: dauhuduongden

Cô phải trả tiền thuốc men, còn tiết kiệm cho ca phẩu thuật thay giác mạc của Nghiêm Tư Thần, còn có tiền sinh hoạt hàng tháng...

Cô nhất định phải kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!

Nghĩ vậy, Tô Hân lau khô máu, bước nhanh ra khỏi cửa thang máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play