Sáng hôm sau, Trần Minh Nguyệt bị nóng nên mới tỉnh dậy, cô mở to mắt, xuyên qua ánh sáng len lỏi trong phòng, một lúc lâu sau cô mới nhìn thấy người đàn ông đang ôm chặt lấy cô, Trần Minh Nguyệt rón rén xoay người lại, duỗi tay cầm điện thoại để trên tủ đầu giường.
Rạng sáng Yến Tố nhắn tin tới,【Ngoài trời tuyết rơi rồi này, trận tuyết đầu mùa năm nay đó.】
Trần Minh Nguyệt nhắn lại ngay:【Tuy tối qua không được ngắm tuyết nhưng tôi được ở cùng người mà tôi thích.】
Mười phút sau Yến Tô mới rep:【Cô không rải cơm chó thì chết à?】
Trần Minh Nguyệt mỉm cười, cô cầm điện thoại bước xuống giường, đi tới cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa bằng lụa màu trắng ra.
Bên ngoài không còn chút dấu vết nào của trận tuyết tối qua, chỉ là bầu trời vẫn xám xịt, là một ngày không đẹp trời.
Nhưng Trần Minh Nguyệt lại rất vui, cô ngoảnh lại thoáng nhìn Trần Chiêu, anh vẫn chưa dậy.
Chợt cô nghĩ đến một chuyện, mở camera trên điện thoại hướng về góc nghiêng đẹp đẽ của chàng trai nằm trên giường, vừa ấn chụp ảnh thì mí mắt người trong màn hình giật giật, cô vội vàng giấu điện thoại ra sau.
Trần Chiêu mở to mắt, cười như không cười nhìn cô, giọng anh trầm khàn ngái ngủ, “Không chụp à?”
Trần Minh Nguyệt ho một tiếng, “… Gì cơ?”
Trần Chiêu bật cười, anh ngồi dậy, lười biếng dựa lưng vào đầu giường nhìn cô, “Lại đây hôn chút đi, nếu không anh sẽ tính toán vụ xâm phạm bản quyền hình ảnh với em đó.”
“Em không so đo được với anh, nhưng thật ra em thấy đội trưởng Trần phải ôn lại chương trình luật mới được, phải hiểu định nghĩa xâm phạm bản quyền hình ảnh là thế nào.”
Trần Chiêu cong môi cười, “Được, để anh xem.”
…
Cách một tháng trước kì hạn thuê nhà, Trần Minh Nguyệt nhắn tin cho cô chủ nhà, bảo năm sau cô không thuê nữa.
Vốn dĩ cô chủ nhà muốn giữ cô lại, sau khi biết cô dọn tới sống chung với bạn trai thì lại giục cô mau chóng kết hôn sinh con, còn nói bây giờ cô có thể trả phòng luôn, bảo sẽ cho cô 2 tháng tiền nhà.
Trần Minh Nguyệt dở khóc dở cười, cuối cùng thương lượng với cô chủ nhà tới cuối tháng sẽ dọn đi, cô chủ nhà sẽ chuyển lại cho cô nửa tháng tiền thuê.
Vào ngày Giáng sinh, Trần Minh Nguyệt và Trần Chiêu đều được nghỉ, hai người ngủ cả sáng, buổi chiều cùng dọn nhà, tới tối ra ngoài ăn cơm, đã lâu rồi hai người không ăn ở ngoài.
Lễ Giáng sinh ở thành phố A rất đông vui nhộn nhịp, hàng cây bên đường treo đầy đèn màu, lấp lánh sáng ngời tựa như tòa lâu đài cổ tích không ngủ.
Hôm nay nhà hàng rất đông khách, Trần Minh Nguyệt cảm thấy may mà cô và Trần Chiêu đi ăn sớm, bởi vì lúc ăn xong đi ra ngoài mới phát hiện bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng.
Trần Chiêu tới hầm gửi xe, Trần Minh Nguyệt đứng một góc đeo tai nghe xem video pháp luật hình sự, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.
Trần Minh Nguyệt quay đầu lại, thấy Giang Viễn mỉm cười tươi rói để lộ răng nanh trắng tinh, nói: “Chị Minh Nguyệt!”
Trần Minh Nguyệt sửng sốt, sau Quốc khánh, Giang Viễn đổi bệnh viện thực tập, lâu lắm rồi cô chưa gặp cậu, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp nhau ở đây.
Cô tạm dừng video, rảo bước đi tới chỗ Giang Viễn đang xếp hàng, cười đáp: “Trùng hợp quá, dạo này em thế nào?”
“Khá ổn ạ, chị cũng rất tốt phải không ạ?”
Giang Viễn nhìn xung quanh, không thấy Trần Chiêu, cậu hỏi tiếp: “Đàn chị, chị đi cùng anh Trần Chiêu ạ?”
Trần minh nguyệt gật đầu: “Ừm, em… đi một mình à?”
Nghe thế, Giang Viễn ngại ngùng cười, “Không phải ạ, bạn gái em đang xếp hàng mua trà sữa.”
Minh Nguyệt cong môi cười, tò mò nói: “Tháng trước chị em còn bảo em vẫn độc thân, thế mà giờ đã có người yêu rồi, cô ấy là bạn em hả?”
Giang Viễn gật đầu, “Vâng, bạn cùng lớp ạ.”
Trần Minh Nguyệt muốn hóng hớt tiếp thì điện thoại bỗng đổ chuông, cô cúi đầu nhìn xem, màn hình hiện Trần Chiêu gọi tới.
Cô nghe máy, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền qua, “Nói gì mà cười vui vẻ thế?”
Trần Minh Nguyệt chớp mắt, cô nghiêng đầu thì thấy chiếc xe Cayenne S màu đen đỗ bên vệ đường gần đó.
“Chị đi trước đây, lần sau gặp lại nói chuyện nhé.”
Cô vội vàng chào Giang Viễn, bước nhanh tới xe, mở cửa ghế phụ ra.
Tới khi cài xong dây an toàn thì chàng trai ngồi trên ghế lái mới không nhìn theo nữa, anh thản nhiên nhìn cô rồi nhanh chóng lái xe đi.
Trần Minh Nguyệt nhìn thấy sự bất mãn trong đôi mắt anh, cảm giác như đang bị bắt gian tại trận.
Cô nhẹ nhàng kéo tay áo Trần Chiêu, thấy anh không phản ứng gì lại lấy ngón tay chọc vào má anh.
Mắt Trần Chiêu sa sầm, giọng điệu thờ ơ, “Em ngồi nghiêm túc hẳn hoi cho anh.”
Cô còn chưa nói hết câu thì thấy xe bắt đầu giảm tốc độ, mà đèn giao thông màu xanh hiện còn 80 giây.
Trần Minh Nguyệt bắt đầu chột dạ, lập tức thanh minh: “Vừa nãy em chỉ tám chuyện với Giang Viễn thôi, hỏi cậu ấy với người yêu yêu đương thế nào, nếu anh không vui thì em sẽ không hóng chuyện nữa.”
Trần Chiêu cúi đầu, hàng lông mi dài che cảm xúc trong đôi mắt, anh nói: “Không phải anh không vui.”