Minh Nguyệt hoảng loạn, cố gắng bình tĩnh lại, cô nhìn lão Dương, lắc đầu đáp: “Dạ không ạ.”

Lão Dương định thở phào một hơi nhưng lại nghe thấy Minh Nguyệt khẽ nói: “Nhưng em thích một người…”

Minh Nguyệt không nói rõ, lão Dương nghỉ thầm, ở độ tuổi này dễ nảy sinh tình cảm, đưa đón đi học về nhà chắc chắn là thích nhau.

Thầy dừng lại một chút, nói chuyện trên Tieba cho Minh Nguyệt Nghe, cũng giải thích tại sao lại gọi cô lên văn phòng.

Minh Nguyệt sửng sốt, kiên định nói: “Từ trước tới nay em không bao giờ để tình cảm ảnh hưởng tới học tập, mai sau cũng sẽ không.”

Thầy Dương mỉm cười, “Thầy tin em, nhưng mà thầy là người từng trải, muốn tâm sự với em dưới góc độ của thầy, em có muốn nghe không?”

Minh Nguyệt do dự vài giây, cô gật đầu.

Lão Dương ân cần nói: “Thành tích của em bây giờ thừa sức đỗ trường đại học top 1, tới khi em lên đại học rồi, thế giới của em sẽ rộng lớn hơn, em sẽ gặp được nhiều người hơn, bọn họ cùng chung mục tiêu chí hướng với em, cùng một vòng tròn cuộc sống với em, cùng trưởng thành với em, lúc ấy em cũng sẽ gặp một chàng trai tốt hơn, cả hai đều ưu tú, bên nhau lâu dài.”

“Bây giờ hai đứa còn quá nhỏ, tình cảm nhất thời cũng có chỗ không tốt, thầy thừa nhận bạn nam lớp 11-11 kia cũng không tồi, nhưng theo những gì thầy biết, từ nhỏ tới giờ thành tích của em ấy không tốt lắm, xác suất nỗ lực cố gắng theo bước chân em cũng nhỏ chẳng đáng là bao. Nếu hai đứa yêu nhau, mai sau có thể chia tay vì khác biệt hoặc không có tiếng nói chung, mà gia cảnh nhà Trần Chiêu cũng chẳng cần em ấy phải nỗ lực làm gì.”

Minh Nguyệt vốn dĩ đồng tình với nửa lời trước của lão Dương, tuy rằng cô không biết mai sau mình sẽ gặp được những ai nhưng cô biết cuộc đời này chỉ có duy nhất một Trần Chiêu mà thôi.

Trông bề ngoài Trần Chiêu lúc nào cũng dửng dưng thờ ơ nhưng sâu trong xương tủy là cốt cách dịu dàng thiện lương, độc nhất vô nhị không giống người nào hết.

Nhưng câu nói cuối cùng của thầy làm trái tim cô run lên.

Ngay từ đầu Minh Nguyệt biết mình và Trần Chiêu không chung một thế giới, nhưng Minh Nguyệt suy nghĩ rất lâu, chỉ cần cô nỗ lực thì mai này sẽ không tầm thường như bây giờ, chỉ cần cô cố gắng hơn nữa thì tương lai sẽ trở thành người xứng đáng ở bên cạnh cậu.

Nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra, Trần Chiêu chưa bao giờ nói tới chuyện mai sau mới mình.

Cô không biết sau khi tốt nghiệp cậu sẽ làm gì, đi học hay đi làm, ở lại Vân Thành hay tới nơi khác.

Sau khi tốt nghiệp Lâm Thính sẽ đi du học, có phải Trần Chiêu cũng thế không?

Cô không biết gì cả.

Mặt Minh Nguyệt tái nhợt, cô mím môi, muốn nói gì đó để che đi nỗi bất an lo sợ của bản thân nhưng lại nghe thấy giọng nói hùng hồn bên ngoài: “Trần Chiêu, em đứng đây làm gì? Thầy bảo em tan học thì tới văn phòng thầy cơ mà? Ai cho em trốn học…”

Thầy chủ nhiệm lớp 11-11 còn chưa nói hết câu thì thấy lão Dương và Minh Nguyệt trong phòng, cau mày bảo: “Lão Dương, thầy nói chuyện với học sinh mà không đóng cửa à?”

Minh Nguyệt va phải ánh mắt Trần Chiêu, cô thấy chiếc cổ thon dài trắng ngần của cậu, gương mặt nghiêm túc sắc bén.

Bàn tay Trần Chiêu đút trong túi quần nắm chặt thành quyền, cậu cúi đầu, mái tóc che đi đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt cậu.

Minh Nguyệt bất an, chắc chắn cậu đã nghe thấy cô và thầy Dương nói chuyện.

Hai thầy chủ nhiệm đều ở đây, cô đè nén ý muốn đi tìm cậu.

Lão Dương thoáng nhìn đồng hồ, nói với Minh Nguyệt: “Em về lớp trước đi.”

Minh Nguyệt gật đầu, lúc đi qua người Trần Chiêu, cô nhìn cậu chằm chằm, muốn nói với cậu rất nhiều điều nhưng lại không thể thốt ra được.

Minh Nguyệt về lớp một lát thì tan học, Phùng Thư Nhã nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, hậm hực bảo: “Có phải lão Dương tìm cậu vì lần này thi không tốt không, hôm trước thầy gặp cậu một lần rồi mà, vẫn chưa tin hôm đó cậu bị ốm hả?”

Minh Nguyệt lắc đầu: “Không phải, là vì chuyện khác.”

“Chuyện gì?” Phùng Thư Nhã hỏi.

Minh Nguyệt trầm mặc.

Phùng Thư Nhã sốt ruột gần chết, đang định hỏi tiếp thì Lâm Thính đi tới nháy mắt với cô nàng, bảo cô nàng xem điện thoại.

Phùng Thư Nhã mở điện thoại lên, Lâm Thính chia sẻ một bài viết cho cô nàng, Phùng Thư Nhã ấn vào, là bài đăng trên Tieba trường.

Phùng Thư Nhã thầm chửi một tiếng, cô nàng nghĩ chuyện Trần Chiêu đưa Minh Nguyệt về nhà chỉ có mình và Lâm Thính biết, nhưng mà lại bị người khác trông thấy…

Minh Nguyệt thấy Phùng Thư Nhã không nói gì, cô lấy đề Toán ra, bắt đầu làm bài.

Từ buổi chiều tới khi hết tiết tự học buổi tối, Minh Nguyệt vẫn mải mê làm bài, cô chọn những bài khó nhất để ép bản thân không được nghĩ tới những chuyện khác.

Tiếng chuông tan học vang lên, cô bảo Phùng Thư Nhã là mình có việc nên về trước.

Minh Nguyệt chạy tới cổng sau trường Tứ Trung, thấy bóng người quen thuộc, dây thần kinh căng như dây đàn của cô cuối cùng cũng được thả lỏng, cô thở chậm lại, che ngực cố kiềm chế trái tim đang đập loạn xạ.

Trần Chiêu đi tới trước mặt Minh Nguyệt, cậu cúi đầu nhìn cô một lát, nhướng mày cười bảo: “Cậu chạy nhanh thế làm gì?”

Minh Nguyệt thấy dáng vẻ Trần Chiêu vẫn giống thường này, lông mi cô run lên, nhỏ giọng đáp: “Trần…”

Cô còn chưa nói xong thì Trần Chiêu cầm mũ bảo hiểm nhẹ nhàng đội lên đầu cô, giọng nói lười biếng khàn khàn, dịu dàng khó cưỡng: “Về nhà thôi.”

Minh Nguyệt mím môi, cô lên xe, ngồi gần cậu mới ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt như mùi húng quế.

Trên đường về, cô nắm chặt vạt áo phông đen của cậu.

Xe đi tới đầu ngõ mới dừng lại, Minh Nguyệt không buông tay, mãi một lúc lâu sau cô mới khẽ bảo: “Sang năm tôi 18 tuổi rồi.”

Trần Chiêu đáp: “Ừm.”

Giọng cậu lạnh nhạt làm Minh Nguyệt thấy hơi tủi thân, cô nhanh chóng xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra, quay lưng về phía cậu, đủng đỉnh đi về nhà.

Trước khi bóng dáng cô khuất dần ở cuối ngõ, cuối cùng Trần Chiêu mới gọi tên cô: “Minh Nguyệt.”

Minh Nguyệt quay người lại, cô không nói gì, vẻ mặt buồn bã tủi thân nhìn cậu.

Trần Chiêu nhìn cô chằm chằm, trầm giọng bảo: “Tôi sẽ không buông tay đâu.”

Minh Nguyệt chớp mắt hỏi: “Sao cơ?”

Trần Chiêu nheo mắt, đôi mắt đen láy xen lẫn chút nguy hiểm, cậu đáp: “Tôi không quan tâm người khác nói gì với cậu, cũng mặc kệ cậu có dao động hay không, nếu bây giờ cậu không đẩy tôi ra thì mai sau tôi sẽ không cho cậu cơ hội chạy thoát, cả đời cậu chỉ được có mình tôi mà thôi.”

*

Minh Nguyệt về đến nhà, mở cửa ra thì thấy trong nhà tối om, cô vừa bật đèn vừa nghĩ xem Minh Hướng Ngu ra ngoài hay là ngủ rồi.

Ánh sáng chói mắt sáng lên, cô sợ hãi nhìn Minh Hướng Ngu ngồi trên sô pha ngoài phòng khách.

Cổ họng cô nghẹn lại, mãi mới gọi: “Mẹ?”

Mặt Minh Hướng Ngu vô cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt: “Có phải con giấu mẹ chuyện gì không?”

Trái tim Minh Nguyệt run lên, cô nghe được sự lạnh lẽo trong câu hỏi của Minh Hướng Ngu, hoảng loạn nhìn bà.

Minh Hướng Ngu hỏi thẳng: “Bài thi giữa kì lần này con được bao nhiêu điểm, đứng hạng mấy, sao không nói cho mẹ?”

Hóa ra là điểm thi, tim Minh Nguyệt thoáng bình tĩnh hơn chút, cô khẽ đáp: “Con không nói là vì hôm nay mới có điểm.”

“Thế con được bao nhiêu?” Minh Hướng Ngu nhìn Minh Nguyệt chằm chằm, giống như đang ép hỏi cô.

“… 110.”

Minh Nguyệt cắn môi, “Mẹ cũng biết mà, hai hôm thi con bị ốm, hôm đầu con không ăn mà đã uống thuốc nên bị đau dạ dày, thế nên làm bài môn Toán Văn không tốt lắm, lần này là ngoài ý muốn thôi ạ.”

Bỗng nhiên Minh Hướng Ngu cầm một món đồ hung hăng vứt xuống đất: “Thi không tốt là ngoài ý muốn thế còn cái này là gì? Có phải con viết không?”

Minh Nguyệt nhìn quyển sổ nhật ký màu xanh lam quen thuộc, cô ngạc nhiên nhìn Minh Hướng Ngu: “Mẹ đọc nhật ký của con?”

Minh Hướng Ngu cao giọng, âm thanh sắc bén hơn hẳn: “Mẹ không được xem nhật ký của con à? Nếu không đọc thì sao mẹ biết con không hiểu chuyện thế này, con còn nhỏ thế này biết thích là cái gì? Hôm nay có người thấy con đi với một thằng lưu manh, người ta kể với mẹ, mẹ còn bảo người ta nhìn nhầm rồi… Kết quả con báo đáp mẹ thế này đấy à? Con làm mẹ quá thất vọng.”

Minh Nguyệt hít một hơi: “Cậu ấy không phải là lưu manh.”

Thấy Minh Nguyệt bênh Trần Chiêu, Minh Hướng Ngu hoàn toàn mất khống chế, bà lấy chiếc hộp đen từ trong ngăn kéo phòng Minh Nguyệt ra, không nể nang gì, điên cuồng hỏi: “Có phải thằng lưu manh kia tặng con không? Mẹ không cho con ăn uống no đủ hay gì mà con dám nhận món đồ quý giá thế này hả? Sao con hạ tiện vậy hả?”

Lần đầu tiên trong đời Minh Nguyệt bị công kích bởi những lời lẽ ác độc thế này, tai cô ong ong, vành mắt đỏ au, cao giọng đáp: “Mẹ trả cho con.”

“Còn trả cho con?”

Minh Hướng Ngu cười lạnh, bà quăng hộp vòng như lúc vứt quyển sổ nhật ký của cô, chiếc hộp rơi xuống đất, tuy có hộp đựng nhưng vòng tay bên trong vẫn bị vỡ làm đôi.

Minh Nguyệt sững sờ nhìn Minh Hướng Ngu, cô chưa bao giờ thấy mẹ xa lạ như thế này, dù bà đã sống cùng cô 17 năm, dù bà là mẹ ruột của cô.

Cô chạy tới muốn nhặt chiếc vòng lên, Minh Hướng Ngu chạy tới chỗ cô, lạnh lùng đáp: “Nếu con muốn mẹ chết trước mặt con thì cứ nhặt đi.”

Minh Nguyệt khẽ cười, nước mắt lã chã, cô nhìn Minh Hướng Ngu, bình tĩnh nói: “Chết thôi chứ gì? Con với mẹ chết chung…”

Minh Hướng Ngu không ngờ cô con gái mình nuôi mười mấy năm lại phản nghịch thế này, bà vừa mới bình tĩnh nhưng giờ không còn chút lý trí nào nữa, giơ tay tát Minh Nguyệt: “Mày cút ngay cho tao, tao không có đứa con gái nào như mày cả!”

Minh Nguyệt ngửi thấy mùi máu tanh khó chịu, cô khom lưng nhặt nhật ký và vòng tay: “… Được, con biến cho mẹ vừa lòng.”

Minh Nguyệt chạy ra khỏi nhà, cô giống như trở về mùa hè năm 6 tuổi, khi ấy cô mới tới Vân Thành, bị lạc đường, xung quanh là những con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo rối rắm, tới khi cảm giác đau đớn dịu đi cô mới nhận ra mình không biết nên đi đâu.

Minh Nguyệt đi tới bốt điện thoại, cắm thẻ vào, do dự một lúc lâu nhưng không gọi cho Trần Chiêu.

Minh Nguyệt không muốn cậu lo, cũng sợ cậu sẽ áy náy khổ sở.

Di vật ông ngoại Trần Chiêu để lại cho cậu mà cô lại làm vỡ.

Cô do dự một lúc, lấy đồng hồ điện tử trong balo ra, bây giờ là 10 giờ 15 phút, vẫn đi được xe buýt.

Cô định tới nhà Phùng Thư Nhã, cô nàng ở với bà nội, cách trường không xa, cô và Lâm Thính từng tới đó một lần.

Lúc tới nơi, vì bà nội Phùng Thư Nhã hay đi ngủ sớm nên cô không ấn chuông, chỉ gõ cửa 2 lần.

Phùng Thư Nhã vừa xem TV trong phòng khách vừa nhắn tin với Lâm Thính, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nàng còn tưởng mình gặp ảo giác, khựng lại mấy giây mới đi ra nhìn qua mắt mèo, thấy Minh Nguyệt ở ngoài, cô nàng vội vàng mở cửa ra: “Ánh trăng, sao cậu lại tới đây… Đờ mờ, mặt cậu sao thế? Ai đánh cậu?”

Minh Nguyệt không đáp, cô trầm mặc vài giây, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay tớ có thể ở nhà cậu không?”

“Đương nhiên là được, cậu ở luôn ở đây cũng được!”

Phùng Thư Nhã lấy đá trong tủ lạnh, bọc khăn ra ngoài chườm lên má Minh Nguyệt: “Cậu… Có phải cậu cãi nhau với mẹ không?” 

“Ừ.”

Minh Nguyệt gật đầu, cô cầm khăn, “Cảm ơn cậu.”

Phùng Thư Nhã kích động: “Mẹ cậu đánh cậu đúng không? Sao bà ấy lại đánh cậu?”

Minh Nguyệt cười: “Cậu nói nhỏ thôi, đừng để bà nội thức giấc.”

Phùng Thư Nhã bĩu môi: “Ồn thế nào bà nội tớ cũng không tỉnh đâu, bình thường bà tớ hay bật radio lúc ngủ mà.”

Minh Nguyệt nhìn thoáng qua giao diện nhắn tin trên màn hình điện thoại Phùng Thư Nhã, “Thư Nhã, cậu đừng nói với Lâm Thính tớ ở đây được không? Để tới mai rồi nói được không?”

Nếu Lâm Thính biết, chắc chắn cô nàng sẽ nói cho Trần Chiêu.

Trên đường tới đây, Minh Nguyệt đã nghĩ kĩ rồi, ngày mai cô sẽ xin thầy Dương chuyển vào ký túc xá trường, cô không muốn sống với Minh Hướng Ngu nữa, kể cả cô biết những lời mẹ nói hôm nay đều vì tức giận.

Phùng Thư Nhã tròn mắt, “Ôi trời Ánh trăng, cậu cứ yên tâm đi, nhất định tớ sẽ giữ kín như bưng.”

Minh Nguyệt hừ một tiếng: “Điện thoại cậu vẫn đang mở đấy, cậu nói chuyện với Thính Thính đều liên quan tới tớ…”

Bấy giờ Phùng Thư Nhã mới nhận ra, xấu hổ tắt máy đi: “Bọn tớ lo cậu với Trần Chiêu…”

Cái lạnh xuyên qua khăn lông, cô híp mắt, lơ đãng hỏi: “Bọn cậu biết từ lâu rồi à?”

Phùng Thư Nhã ho một tiếng: “Biết gì cơ? Biết cậu thích Trần Chiêu hay là hôm nào cậu ấy cũng đưa đón cậu về?”

Minh Nguyệt: “…”

Cô lẳng lặng nhìn Phùng Thư Nhã, ánh mắt thâm sâu.

Bị Minh Nguyệt nhìn chằm chằm, Phùng Thư Nhã bồn chồn căng thẳng, cô nàng nghĩ ngợi, bất chấp kể với Minh Nguyệt: “Tớ kể bí mật của tớ cho cậu nghe nhá, thật ra trong lòng tớ cũng có một người.”

Minh Nguyệt cong môi cười: “Có phải người đấy họ Tôn không?”

Nụ cười trên mặt Phùng Thư Nhã cứng đờ, đỏ mặt phủ nhận: “Đương nhiên không phải!”

Minh Nguyệt lại càng cười tươi hơn: “Hóa ra không phải à?”

Phùng Thư Nhã: “…”

Sao cô nàng cứ thấy càng giấu càng lộ ấy nhỉ?

Nhớ tới chuyện ngày mai còn phải đi học, hai người không nói chuyện lâu. Trước lúc đi ngủ, Phùng Thư Nhã đưa điện thoại của mình cho Minh Nguyệt: “Nếu cậu không ngủ được thì có thể nhắn tin với Thính Thính, cậu cũng biết mà, dạo này cậu ấy đang chuẩn bị thi TOEFL nên ngủ muộn lắm, nếu cậu thấy chán thì cứ nhắn với cậu ấy nhé.”

Minh Nguyệt gật đầu: “Được.”

Giống như lời Phùng Thư Nhã nói, Minh Nguyệt mất ngủ, cứ nhắm mắt lại thì khung cảnh cãi nhau với Minh Hướng Ngu lại hiện lên trong đầu cô.

Phùng Thư Nhã ôm gối sang ngủ ở phòng ba mẹ, Minh Nguyệt ngủ ở phòng cô nàng.

Không biết qua bao lâu, Minh Nguyệt ngồi dậy, cô mở cửa sổ ra, gió lạnh sáng sớm thổi vào.

Cô biết Minh Hướng Ngu yêu mình, nhưng tình yêu của bà có điều kiện, thứ bà yêu là cô con gái ngoan ngoãn, học giỏi, nghe lời.

Minh Nguyệt nhớ đại hội thể thao năm ngoái, lúc ăn cơm, Giang Vãn Ý nói ba mẹ cô nàng chỉ hy vọng cô nàng khỏe mạnh, bình an là được.

Cô không được thi kém, dù chỉ là một lần thì Minh Hướng Ngu cũng sẽ điên lên.

Rõ ràng cô rất cố gắng, rõ ràng là hôm thi cô bị ốm.

Rốt cuộc vì sao cô cứ phải là một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao không thể ở bên người cô thích, có thể mai sau cả hai sẽ thỏa hiệp trước hiện thực, nhưng tại sao cứ phải là bây giờ?

Năm nay cô 17 tuổi, sao cô lại phải nghĩ nhiều chuyện tới thế? Sao cô không thể tùy hứng một lần vì chính bản thân mình?

Minh Nguyệt nhìn đồng hồ trên điện thoại.

Bây giờ là 5 giờ kém 10, chắc bây giờ Trần Chiêu vẫn chưa dậy, cô gửi tin nhắn cho cậu.

【Tôi là Minh Nguyệt đây, sáng nay tôi không tới trường với cậu được, cậu cứ đi thẳng đến trường nhé.】

Vài phút sau, ngón tay cô run lên, nhắn một tin nữa cho cậu.

【À, trước tiết tự học buổi sáng tôi có thể gặp cậu không, tôi có chuyện muốn nói với cậu.】

Chắc là cậu vẫn chưa dậy nên chưa nhắn lại.

Cô đứng bên cửa sổ gần một tiếng, đang định học bài thì chuông điện thoại vang lên, người gọi là Trần Chiêu.

Hừng đông, mặt trời mọc nơi cuối chân trời, ánh nắng vào đỏ cam nhuộm một góc trời, Minh Nguyệt bắt máy, cuộc gọi được kết nối như có ánh sáng xuyên qua tầng mây, thế giới xung quanh cô bừng sáng.

Mà ở đầu dây bên kia, hình như Trần Chiêu mới dậy, giọng cậu khản đặc, “… Nói gì?”

Trái tim Minh Nguyệt vừa yên tĩnh vừa mãnh liệt, cô nhìn ráng đỏ chân trời, chân thành nghiêm túc nói: “Tôi… Tôi muốn ở bên cậu, được không?”

Nhưng đáp lại cô lại là yên lặng và tiếng hít thở nặng nề.

Minh Nguyệt còn tưởng Trần Chiêu lại ngủ thiếp đi thì lại nghe thấy tiếng cười của cậu, giọng cậu thờ ơ ngả ngớn, nói dõng dạc từng chữ: “Tôi chỉ định chơi đùa với cậu thôi, có thích cậu đâu chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play