Nhiều lúc Mã Thiệu Huy vẫn không hiểu bản thân mình. Mặc dù biết rõ mục đích gian xảo của nhà họ Tiết, nhưng cứ nhìn hình ảnh Tiết Nhiên Ly ngồi cô độc ở góc nhỏ, bất giác anh thấy trái tim rung động khó hiểu.
Không chắc chắn là bồi hồi vì yêu thương, cũng có thể chỉ là sự đồng cảm cho cô gái nhỏ.
Vài lần như thế, Mã Thiệu Huy vẫn cứ gắng gượng kiên quyết phá tan mớ suy nghĩ không nên có này.
Tự mình đánh thức bản thân. Mã Thiệu Huy siết chặt nắm tay, ánh mắt chăm chú dõi theo từng hành động của Tiết Nhiên Ly.
Nhìn thấy cô ngồi im một chỗ, mắt dõi theo Mã Du đang tập vật lý trị liệu, có điều Mã Thiệu Huy phát hiện, dù ánh mắt nhìn hướng đó, nhưng nó lại dường như không mang theo chút tiêu cự nào. Vẻ mặt thất thần đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Anh tự hỏi, là vì cô đang có tâm sự buồn ư? Là áp lực khi mang thai phải không? .
Truyện SủngDù có nghĩ tốt về Tiết Nhiên Ly thế nào, thì trong đầu cứ thế đánh ting tinh lên vài tiếng. Giống hệt tiếng chuông cảnh báo, ra lệnh anh không được phép dính líu chút tình cảm nào với kẻ đã gài bẫy mình.
Nhìn khuôn mặt u sầu của Tiết Nhiên Ly, bất giác lại xuất hiện ra hình ảnh Tiết Chính đi cùng với Bình Nhu.
Gân xanh nổi hằn lên vùng thái dương ngay trán. Mã Thiệu Huy cắn răng cho tỉnh táo.
Bước chân chậm rãi đến bên cạnh Tiết Nhiên Ly. Còn cô cứ mãi vùi mình vào suy nghĩ riêng, bản thân chẳng nhận ra thân người cao lớn đứng bên cạnh.
Đợi tới lúc Mã Thiệu Huy lên tiếng, cô giật mình quay sang. Trong giây lát, vẻ mặt cô mang đầy tính kinh hãi.
Mã Thiệu Huy cho rằng Tiết Nhiên Ly chột dạ. Hẳn là gần đầy anh đối xử tốt với cô, còn cô thì cứ bày ra kế hoạch "yêu anh" nên mới như thế.
Mọi lời giải mà Mã Thiệu Huy tự đưa ra, tất cả đều là sai hoàn toàn. Nếu Tiết Nhiên Ly có năng lực đọc suy nghĩ ấu trĩ của anh, chắc hẳn cô sẽ không ngại đứng lên, chỉ tay thẳng vào mặt anh, phải vừa mắng vừa giải thích mới thoả đáng.
Đã là người mà Tiết Nhiên Ly yêu, thì cô nhất định sẽ không bao giờ để anh nghĩ xấu về mình. Cô luôn mong bản thân ở trước mắt anh đều là những điều tốt đẹp.
Chỉ tiếc... Có một số việc Mã Thiệu Huy tự mình định đoạt, anh chẳng bao giờ nói rõ ra, thì làm sao Tiết Nhiên Ly có thể giải bày được với anh đây?
- Hôm nay em cũng tới xem Mã Du sao?
Tiết Nhiên Ly nhìn thấy Mã Thiệu Huy, cô vội đứng dậy. Đầu gật xuống vài cái, âm thanh nhỏ bé trả lời:
- Ngày nào em cũng sẽ tới, Du Du luôn cần người lớn làm động lực mà.
- Ừm.
Mã Thiệu Huy cười, anh đứng xoay lưng dựa vào vách tướng, bắp vai đụng chạm với người Tiết Nhiên Ly.
Cô co rút người, giả vờ vuốt tóc, chân thì nhích sáng bên cạnh vài centimet.
Điểm này lại lọt được vào mắt Mã Thiệu Huy. Anh mím môi nghĩ ngợi.
Cả hai người đứng im nhìn về hướng của Mã Du, liên tục như thế tận hai mươi phút. Tiết Nhiên Ly nhìn thấy Mã Du được hỗ trợ ngồi lại trên xe lăn, hẳn là buổi tập đã kết thúc.
Cô cong môi cười hiền từ, chân nhẹ nhàng đi tới cạnh Mã Du. Tay xoa đầu nhỏ, khen ngợi nói:
- Hôm nay con biểu hiện tốt lắm đấy, đi được cỡ hai mét rồi.
Mã Du vui vẻ gật đầu. Chuyên viên vật lý trị liệu Hàn Ngọc Minh đi tới cạnh Mã Du. Anh ngồi xuống đối diện với cậu, giọng cực kỳ trong trẻo cổ vũ:
- Du Du ngoan quá, chỉ cần tiếp tục cố gắng, thì nhất định sẽ đi lại sớm hơn dự định đó.
- Phải đó, Du Du của dì là mạnh mẽ nhất.
Người xướng người hoạ. Hàn Ngọc Minh và Tiết Nhiên Ly đồng lòng khích lệ tinh thần của Mã Du. Thằng bé tập luyện lâu ngày với Hàn Ngọc Minh, cảm nhận được tình cảm yêu thương từ anh, nên Mã Du không còn có thái độ bài xích như ban đầu nữa.
Mã Du cười cười, mắt nhìn Tiết Nhiên Ly rồi lại nhìn sang Hàn Ngọc Minh.
Tiết Nhiên Ly nhận thấy điểm khác biệt giữa Mã Du đối với Hàn Ngọc Minh. Cô cũng hài lòng thay. Chỉ cần cho cậu tiếp xúc với nhiều người tốt, thì tâm lý cưỡng chế xã hội sẽ dễ dàng được giải thoát.
Vô tình thay, hình ảnh hài hoà của ba người họ lọt vào mắt Mã Thiệu Huy. Anh nheo mắt suy tư. Nội tâm bất ngờ này sinh ra tia sát khí khó chịu.
Từ nhỏ đến bây giờ, Mã Du là con trai ruột của anh, vậy mà thái độ của thằng bé đối với anh luôn là sự kính sợ. Làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt anh mà hành động.
Ngay từ lúc đầu gặp Tiết Nhiên Ly, Mã Du còn bày tỏ dáng vẻ sợ hãi và xa cách. Muốn tiếp cận thì cũng phải để ý đến vẻ mặt lạnh nhạt hay ôn hoà của Mã Thiệu Huy.
Ánh mắt trẻ con vốn ngây thơ, thế mà khi đứng trước Mã Thiệu Huy lại trở nên chín chắn.
Lắm lúc còn làm ngơ những việc xảy ra xung quanh. Hệt như việc anh và Tiết Nhiên Ly nhiều lần cãi vã trước mặt Mã Du.
Mã Thiệu Huy không thể hiểu nổi, rốt cuộc vì cớ gì Mã Du sợ anh đến vậy. Cho dù anh không gặp mặt cậu thường xuyên, công việc quá bận bịu nên phải đành thế.
Nhưng anh vẫn luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho đứa con trai bị tật nguyền này.
Vậy mà chỉ vài tuần ngắn ngủi, Mã Du đã có thể thân thiết được với cái tên Hàn Ngọc Minh kia. Chẳng lẽ cha ruột không tốt hơn sao?
Mã Du là trẻ con thì đã đành, Tiết Nhiên Ly còn cười nói hài hoà với tên mặt non đó.
Mã Thiệu Huy mất đi tự tôn của người đàn ông gia đình. Anh nghiến răng nổi khí.
Nghĩ là làm, bước chân gấp rút đi tới cạnh Mã Du. Giọng lãnh đạm lên tiếng:
- Tôi đưa thằng bé về phòng trước. Cảm ơn anh vì ngày hôm nay.
Hàn Ngọc Minh chỉ là cố gắng làm tốt bổn phận của mình. Anh lắc đầu cười khách sáo với Mã Thiệu Huy.
Bản thân cực kỳ thân thiện với Mã Thiệu Huy, thế mà lúc đẩy xe lăn đi ngang qua người, anh ta nhận thấy tia ớn lạnh từ Mã Thiệu Huy truyền tới.
Sau lưng rùng mình. Lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Thấy biểu hiện của Hàn Ngọc Minh khác thường, Tiết Nhiên Ly hỏi han. Còn chưa đợi Hàn Ngọc Minh trả lời, thì cô lại bị Mã Thiệu Huy nắm tay kéo đi.
Thoáng chốc cả gia đình ba người đã đi xa. Hàn Ngọc Minh ngẩn người ở một mình. Tay đưa lên gãi đầu khó hiểu. Đầu óc suy nghĩ. "Mình đã làm gì đụng chạm đến Mã Tổng à?"
Người nhà giàu đúng là kỳ lạ mà….! Hàn Ngọc Minh lắc đầu ngán ngẫm. Sau đó anh tự mình thu dọn dụng cụ tập vật lý trị liệu. Công việc của mình thì nhất định phải làm cho thật tốt.