Gót chân Asin.

Trần Hề nhớ kỹ câu ngạn ngữ kỳ diệu này, đây là sự uy hiếp của một người bất khả xâm phạm, không hiểu sao cô lại liên tưởng đến Phương Nhạc.

Thiếu niên ở tuổi này, có Lâu Minh Lý phấn đấu cầu tiến như ánh mặt trời, có Phan Đại Châu không tim không phổi cả ngày cười ngây ngô, cũng có Giả Xuân hơi hướng nội, chăm chỉ cần cù.

Nhưng rất ít người giống Phương Nhạc, hoặc là nói, cô chỉ thấy một người giống vậy là Phương Nhạc.

Anh nghiêm túc trật tự, tư thế đi đứng luôn mạnh mẽ, bàn học sạch sẽ ngăn nắp, sau lưng cũng gọi Lưu Khánh Hoan là thầy Lưu, mà không gọi là anh Hoan như các bạn học khác. Phan Đại Châu nói anh còn có khí thế hơn cả chủ nhiệm giáo dục, Phương Mạt nói anh khoác thêm áo cà sa là có thể lập tức thành Phật.

Anh tựa như một người sẽ luôn luôn cài cúc áo trên cùng, tuân thủ lễ nghi và kiềm chế bản thân, hơn nữa còn cho người ta một cảm giác giống như bất khả xâm phạm.

Cho dù giờ phút này anh đứng dưới ánh mặt trời, cổ áo lỏng lẻo, thêm vài phần lười biếng và tùy tiện mê hoặc lòng người, cũng vẫn không khiến loại cảm giác này biến mất.

“Phương Nhạc thật đúng là quá đẹp trai.” Trương Tiêu Hạ nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trên sân vận động không chớp mắt, lặng lẽ lấy điện thoại: “Vất vả lắm mới nhìn thấy bộ dạng cổ áo giặt hư của cậu ấy, thật đúng là dễ gần quá đi, tớ muốn chụp thêm mấy tấm để gửi vào nhóm cấp hai của bọn tớ!”

Trần Hề ngồi trên ghế khán đài xoa bóp cẳng chân của mìn, hỏi cô ấy: “Cậu chạy xong không mệt chút nào sao?”

Sau lưng ghế khán đài là một cánh đồng hoa, bên trong còn được nhân viên trong trường tạo ra một miếng đất nhỏ để trồng rau, đưa mắt nhìn qua sắc hoa rực rỡ muôn hồng nghìn tía, nhưng cũng không thắng nổi hương hoa quế tháng mười, ngang ngược ép người ta ngửi, nhưng lại dịu dàng khiến người ta quyến luyến.

Hôm nay trường số 8 cử hành đại hội thể thao ở sân điền kinh đầy mùi hoa quế này, ở lễ khai mạc các lớp đều mặc áo lớp, cử người cầm bảng đi đầu lên sân khấu.

Mỗi lớp đều cử người cầm bảng không thống nhất nam nữ, cơ bản đều chọn người nào đẹp nhất để đảm nhiệm, người cầm bảng của lớp thi đua 10/1 là Phương Nhạc, cả khối không có ai nghi ngờ người này, bởi vì gương mặt kia của Phương Nhạc đủ giết sạch tất cả nam nữ, già trẻ.

Buổi sáng lễ khai mạc đã xong, hạng mục chạy tập thể đầu tiên của đại hội thể thao cũng đã kết thúc, Trần Hề chạy xong thở hổn hển, nằm liệt ngồi trên ghế khán đài, đến giờ chân vẫn còn bủn rủn không có sức.

Trương Tiêu Hạ dùng balo che đi, di động không ngừng ấn nút chụp để chụp lén Phương Nhạc, ngoài miệng nói: “Chạy chút như này thì tính là gì, học sinh nội trú bọn tớ mỗi sáng 6 giờ 20 phải chạy bộ buổi sáng, từ khi khai giảng đến giờ tớ đã bị ngược hơn một tháng, em Lâm cũng bị ngược thành bé kim cang. Cậu đó, rất rõ ràng cậu thiếu sự rèn luyện, chạy có chút xíu như vậy đã thở không nổi, thể lực quá kém, sắp ăn trưa luôn mà chân vẫn còn tê. Cậu đừng ngồi như vậy, đứng lên một lúc đi, đi hai bước xem có thấy ổn hơn không.”

Trần Hề nghe lời khuyên mà đứng lên, cô cột đuôi ngựa thấp, mặc trang phục thợ sửa ống nước mario, đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ, lưng đeo lệch túi xách nhỏ, đi tới đi lui trên khán đài, rất giống một Mario nhỏ đang trong đợt tấn công.

Ánh mắt của Trương Tiêu Hạ bị Trần Hề hấp dẫn, không tiếc lời khen: “Tớ vốn đang cảm thấy bộ đồ này trông hài quá, cậu xem đám Thẩm Nam Hạo Lâu Minh Lý đi, mặc vào như thợ sửa ống nước, cậu mặc vào thì đẹp thật đấy.”

Áo lớp của lớp 10/1 là trang phục Mario, áo thun đỏ cùng quần yếm màu xanh dương, ngay cả mũ lưỡi trai màu đỏ cũng được phối thêm. Thẩm Nam Hạo và Lâu Minh Lý đều là trai đẹp dáng cao, mặc bộ đồ này ngược lại nhìn hông rất dài, rất giống người diễn hài kịch, nhưng bộ quần áo này rất phù hợp với nữ sinh, đặc biệt là kiểu như Trần Hề.

Môi Trần Hề đầy đặn, mũi cao nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to tròn, đuôi mắt kéo dài hơi cong một chút, như đã kẻ mắt. Cô không có cái cằm nhọn, khuôn mặt ngọt ngào có thịt, có một vẻ đẹp quốc thái dân an.

Trần Hề cúi đầu nhìn trang phục của mình, cô thành thật nó: “Cậu mặc cũng đẹp, nam sinh mặc vào đúng là không phù hợp lắm.”

“Phải vậy không, tớ cũng cảm thấy như vậy.” Trương Tiêu Hạ tham lam nói: “Ôi, thật muốn thấy Phương Nhạc mặc đồ Mario, cậu nói xem dựa vào cái gì cậu ấy được mặc đồ đặc biệt, đáng giận!”

Chắc hẳn chủ nhiệm lớp cũng biết trang phục Mario trông quá hài hước, cho nên Phương Nhạc được mặc áo thun trắng in hình Mario, như vậy Phương Nhạc được cử đi cầm bảng không đến mức kéo khí thế của lớp 10/1 xuống.

Trương Tiêu Hạ lại nói: “Nhưng cậu ấy mặc như vậy cũng không tệ, nếu mặc quần yếm, sao tớ còn có thể thấy cậu ấy lộ xương quai xanh được. Chỉ là hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy mặc chiếc áo thun này, sao cổ áo thun lại bị kéo rộng ra như vậy chứ?”

Trần Hề nhìn theo ánh mắt của Trương Tiêu Hạ nhìn bãi cỏ, đám Phương Nhạc và Phan Đại Châu đang nói chuyện phiếm, áo thun Mario của Phương Nhạc trễ cổ xuống, Trần Hề khó mà nói được đây là kiệt tác của cô.

Hồi cuối tuần Phương Nhạc ngâm áo Mario trong chậu rửa mặt, sau đó anh có việc ra ngoài, cho đến khi trời tối cũng chưa trở về. Trần Hề muốn tắm, chậu rửa mặt đặt trong phòng tắm lại không được tiện lắm, cô đã giặt bộ đồ thợ sửa ống nước của mình rồi mang ra ngoài rồi, cô dứt khoát thuận tay giặt luôn chiếc áo thun Mario của Phương Nhạc. Nhưng cô không biết, cùng là Mario, chất lượng lại khác nhau một trời một vực, chiếc áo thun kia không chịu được hành động vắt khô mạnh, cô áo cứ như vậy bị cô giặt hư.

Lúc phơi bên ngoài cô còn không phát hiện, sáng nay Phương Nhạc mặc chiếc áo thun này ra khỏi phòng ngủ, Trần Hề mới nhìn chăm chăm cổ áo anh một hồi.

Phương Nhạc nhận ra một cách muộn màng: “Em làm?”

Ngón tay Trần Hề kéo dây lưng của mình mà thừa nhận: “Tôi làm.”

Phương Nhạc nhìn về phía trang phục thợ sửa ống nước hoàn hảo trên người cô, Trần Hề giải thích: “Chất lượng hoàn toàn không giống nhau, thật đó!”

Phương Nhạc nhấc cổ áo, miễn cưỡng che đi xương quai xanh của mình.

Trên sân vận động mặt trời đã nhô cao, gió thổi nhè nhẹ, Trương Tiêu Hạ chia sẽ ảnh chụp Phương Nhạc vào nhóm, từng bức ảnh, bên cạnh Phương Nhạc đều có người đứng cạnh, không phải Phan Đại Châu cũng là đám Thẩm Nam Hạo.

“Tớ phát hiện hai người Phương Nhạc Phan Đại Châu quả giống như song sinh dính liền, hai người họ có mối quan hệ tốt thật, Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh. Phan Đại Châu giống như một cột sắt ngu ngơ, Phương Nhạc lại đứng đắn, tính cách hai người họ hoàn toàn không giống nhau, nhưng khi hai người họ trở thành bạn bè thân nhất, lại không kì lạ chút nào.” Trương Tiêu Hạ nói: “Ngược lại tớ cảm thấy Phương Nhạc và Thẩm Hạo Nam tuy cũng chơi chung, nhưng sẽ không trở thành những người anh em thân thiết nhất, lạ ghê.”

Trần Hề gẩy vành nón một cái, dừng chân tại chỗ thả lỏng cơ bắp ở cẳng chân, gãi đúng chỗ ngứa mà chỉ ra: “Có thể là vì, Thẩm Nam Hạo gọi cậu là bé bí đao, còn Phan Đại Châu gọi cậu là bạn học nhỏ.”

“Hả?”

Trương Tiêu Hạo cao 1m57, thật ra không thể nói là lùn, Thẩm Nam Hạo vóc người cao, cúi đầu nhìn cô ấy sẽ gọi là bé bí đao, biệt danh này cũng không có ác ý gì, còn có chút đáng yêu, nhưng Phan Đại Châu không như vậy.

Rất lâu trước đó Phan Đại Châu gọi Trần Hề là “người câm điếc”, Trần Hề sửa sai cho cậu xong cậu nhận lỗi ngay tại chỗ, sau này cậu rất để ý đến vấn đề gọi người khác thế nào, giống như cậu đã nghe qua Thẩm Nam Hạo gọi Trương Tiêu Hạ là “bé bí đao” rất nhiều lần, nhưng cậu sẽ không gọi theo, cậu sẽ nói: “Bạn học nhỏ, giúp tôi gọi bạn cùng bàn của cậu một tiếng”, “Bạn học nhỏ, có biết Phương Nhạc chạy đi đâu rồi không”.

Còn có một lần, Phan Đại Châu mua trứng Kinder Joy trước cổng trường lại thiếu một tệ, cậu chàng cản Trương Tiêu Hạ lại nói: “Bạn học nhỏ, mau cho tôi mượn một tệ, ngày mai tôi sẽ trả cậu ngay!” Nói xong nhìn thấy Trần Hề đi phía sau, cậu chàng lại quấn lấy Trần Hề khóc lóc la lối đòi tiền.

Vì sao Phan Đại Châu lại trở thành người bạn thân nhất của Phương Nhạc, Trần Hề cảm thấy chuyện này không lạ lắm.

Trương Tiêu Hạ bừng tỉnh: “Có lý, cậu nói vậy tớ cũng hiểu ra rồi, khó trách tớ rất thích Phan Đại Châu, với Thẩm Hạo Nam thì nói không ra là ghét hay thích, Hề Hề cậu nhạy bén quá!”

Trần Hề dõng dạc: “Thường thôi thường thôi.”

“Tớ hỏi cậu, vì sao mấy bữa trưa gần đây Phương Nhạc đều ăn cơm cùng cậu?” Trương Tiêu Hạ nhướng mày nháy mắt nói.

Trần Hề buột miệng thốt ra: “Bởi vì tôn trọng.”

Trương Tiêu Hạ lại kêu một tiếng: “A?”

Trước đây ba mẹ Phương muốn ly hôn, Phương Mạt đã từng thở gấp nói: “Nếu bà nội có thể lấy ra chút khí phách thời trẻ của bà, túm cái mặt nát của người đàn bà bên ngoài kia, để chị xem xem còn có yêu ma quỷ quái nào dám nhào lên!”

Lúc trẻ bà nội Phương khá đanh đá, mặc kệ là nam hay nữ, không thuận mắt là giơ tay cào ngay. Nhưng bà càng lớn tuổi, càng nhìn thấy nhiều thứ, nên càng khoan dung với phụ nữ hơn.

Bà nói chuyện giữa nam nữ, cho dù nhà gái quyến rũ trước, nhưng nếu đàn ông phòng thủ, một bàn tay vĩnh viễn vỗ không vang. Bà nội Phương cho rằng phụ nữ sống trong xã hội này không dễ, cái gì mà nam nữ bình đẳng, ưu tiên phụ nữ, nếu thật sự làm được chuyện nam nữ bình đẳng thì từ “nam nữ bình đẳng” này nên biến mất rồi.

Trần Hề nhìn thấy quá nhiều sự bất công trong xã hội, nhưng trước nay cô không để ý đến vấn đề bất công giữa nam nữ, cho đến trước đó không lâu, nhà họ Phương đến trấn Tân Lạc uống rượu mừng.

Hôm đó ăn tiệc cưới trưa xong, còn phải đợi đến cả bữa buổi tối. Bà nội Phương nói có một lần hai chị em Phương Nhạc trở về, là vào mùa hè trước khi Phương Nhạc lên lớp 8. Lúc ấy có người họ hàng mất, nhà họ Phương vội về chịu tang, sau đó vẫn chưa từng trở về.

Hiếm khi cả nhà trở về, bà nội Phương bèn dẫn bọn họ đi khắp nơi trong thôn, gặp bạn bè cũ, tất nhiên sẽ ngồi xuống nói chuyện phiếm, sau đó nói đến con em đang làm việc bên ngoài

Một người nói: “A Cường làm nghề bán hàng mới hai năm lời 400 nghìn, ngày nào cũng rất vất vả, tôi bảo nó chú ý sức khỏe, sức khỏe mới quan trọng, mấy thứ như tiền bạc, đủ tiêu là được.”

Một người khác nói: “Nghe nói Tình Tình nhà bên làm trình dược viên, năm đầu đã kiếm được 200 nghìn.”

“Đàn bà làm trình dược viên ấy à, ai mà biết tiền đó kiếm như thế nào…”

Lúc ấy Trần Hề đang ngồi lột đậu phộng bên cạnh, nghe đến đó cô bỗng khựng lại, bỗng giác ngộ câu “phụ nữ không dễ dàng” theo lời bà nội Phương.

Chắc vì lời nói việc làm của bà nội Phương đều mẫu mực, cho nên tuy ngoài miệng Phương Mạt nói rất hay, nhưng trước nay cô ấy đều chưa thật sự làm ra chuyện gì.

Cũng bởi vậy, chỉ cần không chạm vào vảy ngược của Phương Nhạc, Phương Nhạc sẽ vô cùng tôn trọng phụ nữ.

Mấy hôm trước cuối cùng Trương Tiêu Hạ cũng nghe được tin tức, nghỉ giữa tiết cô nàng nói với Trần Hề: “Tớ có người bạn học ở lớp 10/9, nó hỏi người bên lớp 10/10 mới biết, Phan Tiểu Khê kia thật xui xẻo mà.”

Sau kì thi tháng, chủ nhiệm lớp 10/10 nói chuyện 1-1 với học sinh, chủ yếu là muốn hiểu học sinh hơn, bởi vì có học sinh cùng trường trước, chủ nhiệm lớp bèn thuận miệng hỏi cái nhìn của các học sinh cùng trường với nhau.

Lớp 10/10 có một nữ sinh tên Từ Mẫn Mẫn, cô ta và Phan Tiểu Khê là bạn học tiểu học và cấp hai, chủ nhiệm lớp hỏi cái nhìn của Từ Mẫn Mẫn với Phan Tiểu Khê, Từ Mẫn Mẫn liền nói hồi lớp 5 Phan Tiểu Khê từng trộm thước kẻ của mình, cô ta phát hiện ngay trên bàn đối phương, đối phương lại sống chết không nhận.

Vừa đúng lúc có người lớp 10/10 vào văn phòng hỏi bài tập nên nghe thấy, lại không giữ mồm miệng, quay đầu đã kể cho bạn bên cạnh nghe. Một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện này truyền khắp lớp, bạn học mới quen của Phan Tiểu Khê cũng ngờ vực chuyện này.

Sau khi Phan Tiểu Khê biết, mặt đỏ tai hồng giải thích với người kia, thước kẻ chỉ là cùng kiểu, cô ấy không trộm đồ. Từ Mẫn Mẫn là học sinh nội trú, tính cách hướng ngoại hoạt bát, quan hệ tốt với mọi người, mọi người cũng nửa tin nửa ngờ.

Sau đó Phan Tiểu Khê bèn tìm Phan Đại Châu và Phương Nhạc để cùng đi ăn cơm, hai ngày này tình hình đã chuyển biến tốt đẹp hơn, Phan Tiểu Khê một lần nữa lấy lại tình bạn trong lớp, bởi vì mọi người hiểu ra gia cảnh của Phan Tiểu Khê không tệ, cô ấy là em họ của Phan Đại Châu, lại là bạn của Phương Nhạc, hà tất phải trộm một cây thước?

Mà mấy hôm trước, người ăn cơm trưa cùng Phương Nhạc biến thành Trần Hề, hai ngày đầu Trần Hề cho rằng anh thật sự không đói, cho nên mới định đến căn tin trễ giống cô, sau này mới phát hiện ra mục đích thật sự của anh.

Bởi vì Phan Tiểu Khê luôn tới cửa lớp chờ Phương Nhạc cùng đi ăn, một lần trong lớp có người tò mò hỏi Phương Nhạc: “A Nhạc, gái xinh lớp 10/10 sao không tới tìm mày, không phải cãi nhau rồi chứ?”

Phương Nhạc nhíu mày, hiển nhiên không vui vì câu hỏi và giọng điệu này của đối phương.

Thì ra đã có lời đồn khắp nơi.

Bây giờ Trương Tiêu Hạ hỏi Trần Hề, vì sao Phương Nhạc tìm cô ăn cơm chung. Trần Hề không cần nghĩ nói luôn: “Vì tôn trọng.”

Bất luận Phan Tiểu Khê cố ý hay vô tình với Phương Nhạc, Phan Tiểu Khê cũng chưa bao giờ có hành vi quá khác người, Phương Nhạc lại không thích lời đồn như thế này, nhưng vì anh tôn trọng phụ nữ, cho nên anh sẽ không làm mất mặt người ta, chỉ cần giữa trưa né tránh không cùng đi ăn với Phan Tiểu Khê là được.

Phương Nhạc và Trần Hề cùng ăn cơm, sẽ không có lời đồn kiểu này.

Điện thoại Phương Nhạc sau khi sửa một lần thường xuyên hư lại, nhà họ Phương không chiều con, để Phương Nhạc chịu đựng một chút, cho nên thỉnh thoảng họ sẽ không liên lạc được với Phương Nhạc, nên sẽ tìm Trần Hề.

Vì thế Trần Hề sẽ nói trong lớp, “Chú Phương hỏi anh chuyện hôm qua rốt cuộc anh có đồng ý không”, “Phương Mạt hỏi anh có nhìn thấy điều khiển TV không”, “Cô hỏi tan học anh có thể đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai không, cô muốn bảo anh nhập dữ liệu.”

Cho nên người trong lớp tuyệt đối sẽ không hiểu lầm quan hệ giữa Trần Hề và Phương Nhạc.

Trên sân cỏ cách đó không xa, Phan Đại Châu chọt chọt cánh tay Phương Nhạc: “Bé Mario đang chờ mày ăn cơm kìa!”

Phương Nhạc nghiêng đầu nhìn về phía khán đài, trên khán đài có vài Mario lận, nhưng chỉ có một Mario đeo túi xách nhỏ, chạy bộ tại chỗ trên mặt cỏ, như đụng phải tường, làm thế nào cũng không đi vòng qua được.

Mấy ngày gần đây, Trần Hề rất tự giác mà chờ Phương Nhạc cùng đến căn tin.

Phương Nhạc giao đồ trên tay cho Thẩm Nam Hạo, kéo cổ áo đã bị Trần Hề giặt hư, che đi xương quai xanh của mình, nói: “Tao đi đây.”

“Đi đi đi đi, đừng để người ta chờ lâu.” Phan Đại Châu vui vẻ tưng bừng đưa tiễn.

Trên khán đài, sau khi Trương Tiêu Hạ nghe xong cũng gật đầu đồng ý, khen ngợi: “Cậu nhạy bén quá đi!”

Trần Hề nâng vành nón đỏ, đã đoán trước mà nói: “Cũng tạm thôi.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là Hề Hề nhạy bén đó ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play