A Cẩn ngơ ngác nhìn thiếu niên nơi xa, cảm thấy hắn còn nhỏ hơn Cẩn Ngôn ca ca vài tuổi.
"Muội muội thích Thời Hàn công tử à?" Tiểu Thế tử Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói, thuận theo ánh mắt A Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, bổ thêm một đao: "Đã nhìn tới chảy n/ước miếng."
A Cẩn ngập tràn mong đợi quay đầu, ê a! Quả nhiên thiếu niên kia là người? Thật là đẹp mắt!
"Đúng..." A Cẩn cảm thấy đầu lưỡi không chịu nghe theo sai khiến của nàng, nhưng đã khoe khoang kĩ năng trước mắt Hoàng gia gia, nàng cũng coi như mở được kĩ năng này. Hu hu, cố gắng một chút, nhất định có thể nói tốt đó!
Oánh Nguyệt đong đưa quẻ trong tay mình, bĩu môi thì thầm: "Tỷ thấy chắc chắn muội muội đã nhìn trúng Thời Hàn công tử. Muội xem dáng vẻ giống Trư Bát Giới của mình kìa, thật là không giấu nổi mà!"
A Cẩn còn lâu mới để ý tỷ tỷ nói gì, nàng muốn biểu đạt sự yêu thích đối với mỹ nam của mình: "Đúng… rất… đẹp mắt!" Mắt to chớp chớp, cuối cùng nàng cũng nói ra ý nghĩ của mình, nói xong còn cười khanh khách: "Đẹp mắt!"
Lục Vương phi đỡ trán: "Câu đầu tiên nữ nhi ta nói thế mà không phải là gọi mẹ."
Cẩn Ngôn nhắc nhở: "Hoàng gia gia nói, câu đầu tiên muội muội nói là khen dáng nhị bá đẹp trai, câu thứ hai là gọi gia gia, bây giờ tính ra đây là câu thứ ba. Cũng không ngờ muội muội còn nhỏ mà đã am hiểu đạo lý vỗ ngựa." Hắn gật gù, đắc ý giễu cợt muội muội nhà mình.
A Cẩn không cảm thấy có gì không thỏa đáng, nàng dùng sức bám vào cỗ kiệu, không muốn bỏ lỡ quan sát mỹ nam. Lần này nhìn kĩ, cuối cùng nàng cũng phát hiện điểm kì lạ mình thấy trước đó ở đâu, thiếu niên kia đang đứng trên lan can, hắn ngẩng đầu ngắm trăng, một bức tranh đẹp mắt. Câu kia nói thế nào nhỉ?
Ngươi đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm ngươi!
Đậu đen rau má, mình thật tài tình!
"Đừng nhìn, không nên nhìn sinh vật kì kì quái quái!" Oánh Nguyệt buông màn kiệu xuống, trịnh trọng cảnh cáo tiểu muội nhà mình. Chắc là do muội muội quá nhỏ nên mới không biết sự đáng sợ của Thời Hàn công tử!
A Cẩn tức giận, tại sao tỷ tỷ có thể không cho nàng nhìn mỹ nam, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục. Nếu như là đại cô nương thì còn phải cố kỵ một chút, nhưng hiện tại rõ ràng nàng là đứa bé, thế này cũng không được a? Giận! Tức giận! Qua cái thôn này là không còn tiệm nào nữa đâu, hu hu! A Cẩn giương nanh múa vuốt phản kháng, nàng muốn nhìn mỹ nam, không ai được cản nàng nhìn mỹ nam!
Lục Vương phi thấy A Cẩn kích động như vậy, không nhịn được bật cười: "A Cẩn nhà ta nhỏ như vậy lại đã am hiểu sâu đạo lý này."
Cẩn Ngôn cố nén cười, ngẩng đầu nói với Lục Vương phi: "Quả nhiên muội muội nhà ta không giống bình thường. Nhóc tỳ nhà người ta chỉ biết vui chơi giải trí, A Cẩn nhà chúng ta lại thông minh lanh lợi ghê gớm. Vỗ mông ngựa vang bốp bốp, còn thích ngắm mỹ nam, thật là đặc biệt nha!"
Oánh Nguyệt nghe, cười hì hì bổ đao: "A Cẩn nhà ta còn sẽ ị đùn ở Ngự Thư Phòng. Phụt, ha ha, nghĩ đến vẻ mặt cứng ngắc của Hoàng gia gia, ta đã cảm thấy rất muốn cười!"
A Cẩn lập tức suy sụp, đây là thân ca ca thân tỷ tỷ sao? Có ai bắt nạt tiểu muội muội nhà mình như thế à? Nàng là đứa bé nha, vì sao cứ phải cắm đao như thế? Nàng đã sắp quên lịch sử đen của mình, các người còn muốn nhắc lại, không thể nhịn. A Cẩn lập tức xoay người, quay cái mông nhỏ về phía hai người này, tựa vào lòng ngực mẫu thân, cầu an ủi, hu hu!
Quả nhiên Lục Vương phi giữ gìn chính nghĩa: "Các con đừng bắt nạt A Cẩn như thế. Con bé còn nhỏ, đương nhiên là không hiểu chuyện. Phải biết là trước đó hai con cũng giống vậy đấy!"
A Cẩn nghe xong, tinh thần tỉnh táo, cực kì đắc ý nhìn hai vị này. Nhìn đi, các người cũng không mạnh bằng ta nha? Dáng vẻ kiêu ngạo kia chọc cho mấy người còn lại nở nụ cười. A đúng rồi, đột nhiên A Cẩn nhớ tới phụ thân kia của mình! Nói là phụ thân, thật ra cũng chỉ trông như người hai mươi mấy tuổi vừa tốt nghiệp đại học. Nhưng vậy mà đã có con trai mười mấy tuổi. Cổ nhân kết hôn sớm thật, nàng nhìn mẫu thân bên cạnh, cảm thán cũng rất lâu nàng mới thích ứng được nha!
A Cẩn xoay trái xoay phải, dường như đang tìm gì đó. Lục Vương phi tò mò: "A Cẩn đang tìm gì thế?"
A Cẩn ê a một tiếng, Lục Vương phi vậy mà hiểu ý của nàng: "Con nói phụ thân con hả? Ha ha, đêm nay hắn phải ở lại trong cung. Làm như ta không biết, cái tên đần này tám phần lại coi trọng cung nữ nào rồi, nếu không làm sao ở lại cái chỗ trói buộc như thế. Quả nhiên là tên bỉ ổi." Giọng điệu khinh bỉ kia muốn giấu cũng không được.
Cẩn Ngôn hơi nhíu mày: "Mẫu thân, muội muội còn nhỏ." Hắn nghiêm túc nói, muội muội còn nhỏ, không muốn dơ bẩn lỗ tai nàng thì vẫn đừng nên cho nàng biết những chuyện này.
Lục Vương phi giật mình: "Xem ta kìa, nói cái này làm gì. Nhưng không thể nhiều lời chuyện khác trước mặt muội muội con, nói không chừng nha đầu này nghe hiểu. Hôm nay trong cung đã khiến ta giật mình!"
Cẩn Ngôn sờ sờ đầu A Cẩn, thấy nàng tức giận nhìn mình thì chọc mặt nàng: "Muội muội đáng yêu quá!"
"Muội muội của ta đương nhiên không giống bình thường." Oánh Nguyệt đắc ý, nhưng lại nói tiếp ngay: "Nhưng quả nhiên muội muội vẫn còn quá nhỏ, không biết thế sự hiểm ác. Vậy mà có thể nhìn Thời Hàn công tử đến ngơ ngác, đúng là một bé gái ngốc. Lại đây nào, tỷ tỷ nói muội nghe, sau này trông thấy người kia, chính là cái người vừa rồi muội nhìn chảy n/ước miếng ấy, muội phải cách hắn xa một chút. Hắn sẽ ăn người."
A Cẩn đen mặt, đừng tưởng nàng một thiếu nữ vô tri! Nàng không hiểu cái gì nha, người đẹp như thế, sao lại ăn người. Mặt A Cẩn đầy nghi ngờ, quan sát Oánh Nguyệt từ đầu đến đuôi!
"Muội muội ghét bỏ muội kìa!" Cẩn Ngôn nở nụ cười, hắn nhìn Oánh Nguyệt: "Muội đừng có lúc nào cũng nói xấu Thời Hàn công tử, hắn là một người rất tốt, không thể vì muội không thích hắn mà muốn để muội muội cũng như thế. Hơn nữa, nếu như lời này truyền ra ngoài thì sẽ làm chúng ta lúng túng."
Oánh Nguyệt trợn mắt nhìn quẻ trong tay mình: "Muội cũng sẽ không nói cho người khác biết. Sao ca ca lại không tin muội. Muội thật sự biết tính, Thời Hàn công tử là một đại ác ma thật, hắn không như vẻ ngoài trích tiên đâu. Chúng ta phải cách xa hắn mới là an toàn nhất. Thật mà, các ngươi tin muội đi!" Oánh Nguyệt chững chạc đàng hoàng.
Mọi người đều không hề bị lay động, nàng chỉ cảm thấy trên đời này đã không còn ai không nhìn mặt, chỉ nhìn tâm như nàng! Thở dài!
A Cẩn trơ mắt nhìn màn của cỗ kiệu, trong lòng yên lặng cảm khái thiếu niên tốt như vậy, lúc nào mới gặp lại được đây?
Mà lúc này, thiếu niên áo trắng được gọi là Thời Hàn công tử hắt xì một cái, tiểu thái giám cách đó không xa vội tiến lên: "Công tử, đêm dài trời lạnh, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi?"
Thiếu niên không hề bị lay động, im lặng nhìn về phía chiếc xe ngựa đang chậm rãi rời khỏi hoàng cung: "Lục Vương phủ à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT