A Cẩn có kinh nguyệt, hơn nữa còn bị Phó Thời Hàn biết được. A Cẩn cảm thấy, ngày hôm nay quả thực là không có cách nào trôi qua, vẫn may, nàng ở trong tình huống cực đoan này cũng coi như bình tĩnh lại. Cái này chắc là do nàng thuộc kiểu người xuyên đến, nếu như là một cô nương bình thường, chắc sẽ xấu hổ chết mất. Đương nhiên một cô nương bình thường cũng sẽ không động chạm đến nhóc biến thái Phó Thời Hàn này, nhưng A Cẩn âm thầm chọc chọc ngón tay. Chuyện này, thực sự là ngoài ý muốn, ai bảo lúc nàng xuyên đến lại là một đứa bé chứ, bé con không ra vẻ dễ thương thì không gọi là bé con mà!

Đợi đến tối, A Cẩn mệt mỏi lăn lên giường, mà Oánh Nguyệt thì ngồi ở bên cạnh ngẩn người, A Cẩn thấy vậy thì nói: “Tỷ tỷ đang nghĩ đến Cảnh Diễn à?”

Oánh Nguyệt vô cùng thành thật gật đầu, có điều nàng hơi âu sầu: “Tỷ vẫn chưa lấy được sinh thần bát tự của huynh ấy, nếu như không hợp thì nên làm như thế nào mới tốt đây?”

Cái này là cái mà tỷ ấy lo lắng nhất.

A Cẩn cười híp mắt tiếp tục lăn lộn: “Nếu như tỷ tỷ muốn thì giúp muội rót chén nước nóng, rót cho muội chén nước nóng thì muội giúp cho!”

Dáng vẻ thiếu đòn đó của A Cẩn quả thực khiến Oánh Nguyệt buồn bực không kiềm chế được, tay rất ngứa, rất muốn đánh người!

Nhưng, Oánh Nguyệt vẫn đến bên cạnh A Cẩn: “Muội muội tốt, tiểu cô nương hiểu chuyện, tỷ tỷ rót nước cho muội…”

Nghe thấy giọng nói đến phát ngấy của Oánh Nguyệt, ngay lập tức A Cẩn cảm thấy bụng cuộn trào, nàng vẫn cười híp mắt: “Được rồi, được rồi!”

Thật ra hai người vốn là mỗi người ở một nơi, nhưng lúc A Cẩn vẫn còn nhỏ thường hay “ngủ chung giường”, ngủ chung với Lục Vương phi, ngủ chung với Oánh Nguyệt, thời gian dài, mọi người cũng quen rồi.

A Cẩn khoanh chân ngồi đó, cuộn tròn thành quả bóng nhỏ nhấp ngụm nước nóng, uống xong, đưa tờ giấy giấu ở ống tay áo ra cho Oánh Nguyệt: “Muội nhờ Phó Thời Hàn lấy cho.”

Oánh Nguyệt vui vẻ nhận lấy, không bói một chút, nàng hoàn toàn không có cảm giác an toàn!

A Cẩn thấy Oánh Nguyệt làm tổ ở bên cạnh mình bắt đầu ra tay bói quẻ, cười khanh khách hỏi: “Thế nào?”

Oánh Nguyệt không hề đáp lại, nàng lặng lẽ bói, nhìn rõ quẻ tượng, vốn nàng đang căng thẳng lập tức biến thành vui mừng, trên mặt dường như nở hoa vậy.

Mắt long lanh nhìn A Cẩn, Oánh Nguyệt nói: “Ông trời tác hợp. Vô cùng tốt!”

A Cẩn bật cười: “Như vậy tỷ tỷ cũng coi như có thể yên tâm rồi.”

Oánh Nguyệt vội vàng gật đầu: “Đúng vậy!”

Oánh Nguyệt yên tâm, lúc mới đầu còn vui vẻ đến mức không biết phải làm gì, A Cẩn cười ha ha tiếp tục nhấp ngụm nước, tất nhiên là nàng không nói với Oánh Nguyệt, bát tự của hai người đã xem hợp rồi, nếu như không phải đại cát, A Cẩn cũng sẽ không lấy ra đưa cho Oánh Nguyệt, nhưng bây giờ lại không cần phải lo lắng quá nhiều.

Nếu như bói quẻ có thể khiến Oánh Nguyệt vui vẻ, thế thì A Cẩn cảm thấy, thật ra cũng không cần phải thay đổi gì, vui vẻ là được rồi.

Hai tỷ muội vô cùng ấm áp, mà một bên khác thì lại không giống như vậy. Minh Y ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, Hoàng Thượng lại hồi phục phong hào cho Minh Ngọc. Vốn đang đố kỵ với Oánh Nguyệt thì lập tức chuyển qua thành hận thù với Minh Ngọc.

Còn về Minh Ngọc, lúc này nàng ta lại không sợ Minh Y, cẩn thận nghĩ lại, nàng ta đến phòng của Minh Y, thay vì nói mấy chuyện này ở trong phủ, không bằng đến chỗ này, chí ít, ở trong cung không có Vạn Tam giúp đỡ Minh Y.

Minh Y đang ngẩn người thì nghe thấy nha hoàn bẩm Minh Ngọc đến.

Nàng ta siết chặt khăn tay, đứng dậy: “Tỷ tỷ, sao lại qua đây?” Mỉm cười dịu dàng, đáng tiếc Minh Ngọc vẫn nhớ đến tình hình lúc nàng ta véo mình, nhếch miệng cười nói: “Tất nhiên là đến thăm muội muội tốt của ta rồi.”

Minh Y vội vàng phái người đi rót nước, ở trong cung nàng ta vẫn giả vờ như vậy. Thấy nàng ta như thế, Minh Ngọc nói thẳng: “Ta cảm thấy ngươi không cần phải giả vờ như thế đâu, hai chúng ta là kiểu người gì thì cả hai cũng đều biết rồi. Lúc này ngươi còn muốn giả vờ, không cảm thấy rất buồn cười sao? Lần này ta đến đây chính là muốn nói chuyện cẩn thận với ngươi.”

Minh Y vẫn biểu cảm yếu đuối như thế, nhưng giọng điệu cũng lạnh đi mấy phần: “Thế tỷ muốn thế nào?”

Minh Ngọc xua tay bảo nha hoàn đi ra, Minh Y thấy vậy gật gật đầu, trong phòng chỉ có hai người, hai tỷ muội đối mắt nhìn nhau, đều cởi bỏ lớp ngụy trang lúc đầu.

Minh Ngọc mở miệng nói trước: “Ta hy vọng ngươi biết, ta không phải kẻ ngốc, ngươi làm cái gì, trong lòng ta đều tính được.”

Minh Y tuy rằng bình tĩnh nhưng cũng nói: “Ta biết mấy ngày nay ta đối xử với tỷ tỷ không được tốt, nhưng, mấy cái này chỉ bằng một phần vạn những gì trước kia tỷ tỷ đối xử với ta mà thôi, ta làm như vậy, là giải tỏa một chút uất ức thôi.”

Minh Ngọc cười nhạt: “Ngươi thật sự cho rằng ta không biết cái gì hết? Tiếc thay lúc đó ta còn cho rằng, người tính toán ta là Gia Hòa, không ngờ rằng là muội muội ruột ngươi đây. Ngày trước tuy rằng ta không dịu dàng ấm áp với ngươi, nhưng cũng luôn luôn có tình cảm tỷ muội. Ngươi thì sao, ngươi đối xử với ta như thế nào? Ngươi biết ngươi làm cái gì không? Ngươi hại ta cả một đời!”

Minh Y sững sờ, nàng ta ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, Minh Ngọc lại còn biết tất cả, nhưng nàng ta vẫn miễn cưỡng để bản thân bình tĩnh nói: “Tỷ đừng nói lung tung, ta vốn không biết tỷ đang nói cái gì. Cái gì mà hại tỷ cả một đời, ta sao có thể tính toán được tỷ.”

“Hiện tại ngươi còn giả ngốc với ta, ngươi cho rằng ta không biết gì à? Ta nói cho ngươi biết, ta đã biết hết tất cả, chuyện Tô đại nhân đó, đều là ngươi làm, đừng cho rằng ta không nói là ta không biết gì, ta không chỉ biết, ta còn biết những thứ ngươi không thể nào ngờ đến. Ta nghĩ… Chuyện của ngươi và Vạn Tam, ngươi không hy vọng có người khác biết nhỉ?”

Minh Y lập tức sững sờ, lúc sau, nàng ta giật giật khóe miệng hỏi: “Ngươi, ngươi nói linh tinh cái gì thế?”

Thấy tâm trí Minh Y đã loạn rồi, Minh Ngọc vui vẻ, nàng ta đắc ý nói: “Ta nói cho ngươi biết, ta không vạch trần ngươi, tất nhiên là có ý định của ta. Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta cũng sẽ không làm gì ngươi, nhưng nếu như ngươi không nghe lời, đừng trách ta không khách khí với ngươi.”

Minh Y cúi đầu, không nói gì nữa.

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc là ngươi có nghe lời ta hay không?” Minh Ngọc ép hỏi.

“Ta nghe lời ngươi, tất cả ta đều nghe lời ngươi.” Cho dù Minh Ngọc không có bằng chứng, Minh Y vẫn nghe lời rất nhanh. Thấy nàng ta nghe lời như vậy, Minh Ngọc đắc chí: “Ta biết ngươi không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta mà.”

Nhưng Minh Ngọc cũng không sốt sắng ép buộc Minh Y quá, nàng ta nói: “Tuy rằng ta biết bí mật của ngươi, nhưng ta cũng không có ý định nói hết toàn bộ ra. Tuy rằng ta xảy ra chuyện đó với Tô đại nhân, nhưng ta cũng không để ý đến chuyện ấy. Dù sao ta cũng là nữ nhân, ta coi như bản thân cũng hưởng thụ.” Dừng lại một chút, Minh Ngọc nói: “Từ nhỏ đến lớn, chắc ngươi cũng biết, ta ghét nhất, chỉ có A Cẩn, ta chắc chắn phải khiến cho A Cẩn thảm hại hơn ta, không có lý nào nàng ta lại mạnh hơn ta cả.”

Minh Y thành khẩn: “Thế tỷ tỷ muốn như thế nào?”

“Ta muốn ta và ngươi hợp tác đối phó A Cẩn, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta. Minh Y, ngươi phải biết, nếu như ngươi không giúp ta, ta sẽ nói ra chuyện của ngươi. Hơn nữa, ta nghĩ ngươi cũng ghét A Cẩn phải không? Đều là Quận chúa, dựa vào cái gì nàng ta mọi chuyện như ý, dựa vào cái gì Lục Vương phủ bọn họ mọi chuyện thuận lợi?”

Minh Y nhìn chằm chằm biểu cảm của Minh Ngọc, gật đầu: “Được, đều nghe tỷ.”

Minh Ngọc cười: “Quả nhiên là muội muội tốt của ta, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Vâng.”

Hai người tuy rằng gần như xóa bỏ thù hận trước đây, nhưng lại không hề như vậy. Minh Ngọc sẽ không ầm ĩ với Minh Y vào lúc này, suy cho cùng, mẫu thân của bọn họ đã không còn là Vương phi nữa, mà bây giờ với năng lực của nàng ta ngáng chân Minh Y ngay lập tức là không có khả năng. Lúc này không bằng tạm thời hòa giải trước, nắm nàng ta trong tay, hai người cùng nhau đối phó A Cẩn.

Mà Minh Y vì để giữ ổn đinh Minh Ngọc, đợi nàng ta quay về hỏi Vạn Tam, rồi lại tính toán món nợ này cũng không muộn, không đáng để cá chết lưới rách, hai người mỗi ngươi một suy nghĩ xấu, ngược lại tạm thời thật sự hòa thuận.

Ngày hôm sau, thấy hai tỷ muội đột nhiên hòa thuận, mọi người đúng là mở to mắt nhìn, A Cẩn cảm nhận sâu sắc, kỹ thuật diễn của hai người này cũng chẳng ra làm sao, nếu như tốt, sao tối hôm qua còn mặt lạnh với nhau, bây giờ đã tốt thành như vậy rồi à!

Mùng một tết. Sáng sớm tuyết rơi dày đặc, so với nữ hài tử khác, A Cẩn mặc dày hơn rất nhiều, vốn cũng là bà dì đến, nếu như lúc này còn không chú ý giữ ấm, thế thì thật sự là ngu ngốc!

Sau khi chúc tết Hoàng Thượng và Ngu Quý phi, A Cẩn mẫn cảm phát hiện, hình như Ngu Quý phi rất vui vẻ, không biết nguyên nhân vì sao, nhưng nàng cũng yên tâm. Ngu Quý phi đối xử với nàng rất tốt, nàng không hy vọng Ngu Quý phi cả ngày không vui.

A Cẩn chúc tết mọi người sau đó quay về phòng nghỉ ngơi, Ngu Quý phi biết nàng lần đầu có kinh nguyệt, cũng sai người đưa mấy đồ bổ thích hợp qua. A Cẩn nằm ở trong phòng, lười chẳng muốn đi ra.

“A Cẩn.” Oánh Nguyệt lại gần bên cạnh muội muội, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy tỷ nghe người bên ngoài nói, Phó lão tướng quân sáng nay lại nói chuyện với Hoàng Thượng, hy vọng Phó Thời Hàn có thể quay về nhà nhận tổ quy tông. Mùng một đầu năm nói chuyện này, không trách sao Hoàng gia gia lại tức giận. Ngày nào không nói, cứ phải chọn ngày hôm nay nói.”

A Cẩn bĩu môi: “Ai biết người nhà ông ấy nghĩ thế nào, mỗi lần nói hy vọng Phó Thời Hàn quay về, nhưng thực tế ra bọn họ có làm gì đâu? Căn bản bọn họ không muốn làm gì cả. Chỉ đơn giản nói hai câu, không đồng ý thì nói Thời Hàn ca ca không gần gũi người thân, bọn họ chưa từng cố gắng, cũng không nhận ra sai lầm của bản thân, nếu như muội là Thời Hàn ca ca, muội cũng chẳng thèm để ý bọn họ.”

“Tất nhiên là muội hướng về Phó Thời Hàn, nhưng hắn cũng không thể mãi mãi không qua về đúng không?” Oánh Nguyệt lẩm bẩm.

“Không quay về thì làm sao?” A Cẩn hỏi lại, Oánh Nguyệt sững sờ, sau đó bật cười: “Muội giỏi lắm, không trách được hai người có thể ở bên nhau, đều là người có cá tính.”

A Cẩn bật cười “Tỷ tỷ nói gì vậy! Đúng rồi, sao tỷ không ở Phượng Tê cung cùng với nhóm Ngu Quý phi? Mọi người đều ở đó, chỉ có hai cô nương trong phủ của chúng ta vắng mặt, e là không được hay cho lắm?”

Oánh Nguyệt đảo mắt, tất nhiên là nàng quan tâm muội muội nên mới quay lại. Mà nàng cũng biết, chẳng qua A Cẩn nói đùa mà thôi. Nhưng lý do ấm áp tình cảm như vậy, nàng sẽ chẳng nói nhiều đâu.

Giả vờ nghiêm mặt, Oánh Nguyệt nói: “Tỷ sợ Phó Thời Hàn đến. Tỷ nghĩ, nếu như hắn đến, có thể sẽ tạo ra tin đồn gì đó không hay.”

A Cẩn bật cười khanh khách: “Bọn muội chẳng phải kẻ ngốc.”

Ngươi xem, quang minh chính đại như vậy, thực sự là điềm nhiên đến mức khiến Oánh Nguyệt kinh ngạc.

Thật ra Phó Thời Hàn thực sự có ý định đến thăm A Cẩn, nếu như hắn cẩn thận, tất nhiên sẽ không có ai phát hiện, chỉ là, trên đường đi hắn bị người khác chặn lại. Thấy trước mắt là Tề Vương gia Triệu Mộc, Thời Hàn bình tĩnh gật đầu định vượt qua hắn ta.

Triệu Mộc cười ôn hòa nói: “Thời Hàn, ngươi thực sự muốn không thèm để ý đến ta hả?”

Thời Hàn dừng bước chân, lịch sự nói: “Vương gia nói đùa. Giao tình giữa quân tử nhạt như nước, nếu đã như vậy, vẫn đúng mực một chút thì tốt hơn.”

“Ngươi chỉ bởi vì chuyện của Tô Nhu mà muốn tuyệt giao với ta sao? Thời Hàn, chúng ta quen biết mười mấy năm, cũng coi như bằng hữu tốt phải không? Hà cớ gì chúng ta bởi vì mấy chuyện nhỏ này mà ầm ĩ không vui? Ta biết trong lòng ngươi nghĩ đến A Cẩn, nếu như có thể, ta sẽ đi xin lỗi A Cẩn, con bé A Cẩn này rất dễ mềm lòng, chắc chắn nó sẽ không đứng nhìn Hoàng thúc và Thời Hàn ca ca của nó tuyệt giao.”

Tất nhiên Triệu Mộc biết khúc mắc của mấy người ở đâu, hắn ta cũng biết Tô Nhu có chút tính toán nhỏ, bây giờ Tô Nhu gả vào Tề Vương phủ của hắn, ngược lại khiến cho cuộc sống vắng lặng của hắn vui vẻ hơn một chút, nàng ta còn rất giống Tô Thanh Mi. Chỉ là nếu như bởi vì Tô Nhu mà hoàn toàn đắc tội Phó Thời Hàn và Lục Vương phủ, hắn vẫn cảm thấy không đáng giá.

Nhân lúc năm mới, cũng là thời điểm tốt để chuộc tội.

Thời Hàn cười như không cười: “Tề Vương gia ngài nói gì vậy? A Cẩn rất mềm lòng? Tất cả sự mềm lòng của A Cẩn, cũng tùy người, nếu như là ta, chắc ho một tiếng cũng sẽ khiến A Cẩn đau lòng. Nếu như là một vài người nào đó, đến gặp mặt A Cẩn cũng chẳng thèm gặp. Còn về Tô Nhu, ta nghĩ chắc Tề Vương gia vẫn còn nhớ lời A Cẩn nói nhỉ? Đừng để cho Tô di nương của ngài chạy linh tinh ra ngoài, chẳng may gặp phải A Cẩn thì không tốt đâu.”

Triệu Mộc thởi dài nói: “Thời Hàn, sao ngươi lại phải khổ vậy? A Cẩn là nhóc con, nó không hiểu mấy chuyện đó, nhưng ngươi cũng đủ trưởng thành để hiểu vấn đề mà. Ngươi…”

Còn chưa kịp nói xong đã bị Phó Thời Hàn ngắt lời, Phó Thời Hàn nhìn chằm chằm Triệu Mộc, nhiều năm như vậy, hắn ta đã sớm không còn là Triệu Mộc mà bản thân hắn quen biết, dường như hắn ta càng ngày càng tự cho mình là đúng, cùng càng ngày càng buồn cười.

“Không ai có thể ở trước mặt ta nói A Cẩn không tốt!” Thời Hàn trầm giọng nói: “Ta nghĩ, Tề Vương gia chắc cũng biết điều này mới đúng chứ. Còn về Tô Nhu mà ngài nói đó? Ha ha, cái thứ ác độc đó, ngoại trừ ngài, cũng chẳng ai thật sự có thể nhìn được, nếu lúc đó ngài đã kiên quyết muốn giữ Tô Nhu, thế thì đừng nói bọn ta độc ác. Còn về mềm lòng thì càng không thể dùng ở chỗ này. Nếu ngài là người tốt, ngài có từng nghĩ đến lúc đó là Tô Nhu cố ý đẩy A Cẩn. Nếu như không phải là ta kéo lại kịp lúc, nếu như không phải Thôi Mẫn thay đổi sức lực gánh lấy, kết quả ra sao vẫn còn chưa biết được. Không có lý nào mà Thôi Mẫn thì gãy tay mà Tô Nhu nhà các ngài vẫn khỏe mạnh được đúng không?”

“Thôi Mẫn nữ tử đó, ngươi hà cớ gì phải để trong lòng, ta biết quan hệ giữa ngươi và A Cẩn rất tốt. Nhưng Tô Nhu cũng nói rồi, lúc đó thực sự là Thôi Mẫn cố tình gài bẫy.” Đương nhiên Triệu Mộc biết là không phải, nhưng hiện tại nếu như không đẩy hết mọi việc lên người Thôi Mẫn, ngược lại rất khó có thể bình ổn được tâm trạng của Phó Thời Hàn.

Nếu như là người khác còn tốt, nhưng Phó Thời Hàn này từ nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện khó có thể tưởng tượng nổi, tính cách của hắn và mẫu thân hắn rất giống nhau, đều vô cùng cố chấp, nếu như không hóa giải được thì tương đương việc mối thù này sẽ đổ lên Tề Vương phủ bọn họ. Hắn có thể không lôi kéo Phó Thời Hàn về làm trợ thủ giúp cho hắn, nhưng cũng không thể để Phó Thời Hàn trở thành kẻ địch mạnh nhất của hắn. Lúc này, Tề Vương gia lại trách Tô Nhu, nếu như không phải nàng ta không có đầu óc đắc tội người ta, hiện tại làm gì hắn phải mất bao nhiêu công sức đi xử lý chứ. Quan trọng là, Phó Thời Hàn cũng không nể tình.

Còn về bên phía A Cẩn đó, hắn là thúc thúc, dù sao không thể vội vàng đi gặp cháu gái được, hơn nữa, hắn từng đề cập muốn gặp Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn lại uyển chuyển từ chối, từ chuyện này có thể thấy, Lục Vương phủ càng khó chọc phá được.

Lục Vương gia không có đầu óc suy nghĩ lung tung, nói với ông ta cũng không có tác dụng, còn về Triệu Cẩn Ngôn… Hắn là người rất bảo vệ hai muội muội, nghĩ đến điều này, trong lòng Tề Vương gia vô cùng buồn bực.

“Thôi Mẫn không tốt, sao ngài còn muốn cưới nàng ta?” Thời Hàn cười như không cười đánh giá Tề Vương gia, con người đều sẽ không thay đổi, Tề Vương gia cũng như vậy, nếu như hắn ta vẫn là hắn ta của năm đó, thuận lợi cưới Tô Thanh Mi, cũng có thể sẽ không có kiểu như ngày hôm nay, nhưng đời người dù sao cũng không có nếu như, đến hôm nay, hai người đã từng là bằng hữu thân thiết cũng lạnh nhạt thờ ơ, như những người xa lạ.

Tề Vương gia bị nghẹn họng: “Ngươi cứ giúp Thôi Mẫn như thế sao? Chẳng lẽ ngươi thích nàng ta à?” Hắn trêu chọc.

Thời Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không phải ai cũng giống ngài! Thôi Mẫn là bạn của A Cẩn, nàng ta giúp A Cẩn không chỉ một lần, chính vì điều này, nên ta sẽ bảo vệ nàng ta. Có điều, chắc Tề Vương gia không hiểu được tình cảm này. Đến cả người như Tô Nhu ngài cũng có thể thích, thì có phẩm chất gì chứ!”

“Thời Hàn, ngươi nhất định phải nói như vậy sao?”

“Ta là người vô cùng hẹp hòi và ghi thù, Tô Nhu tính toán A Cẩn một lần, đẩy A Cẩn một lần, mấy cái này ta đều ghi nhớ ở trong lòng, có thể A Cẩn sẽ cảm thấy, nếu như nàng ta đã không thành công thì thôi bỏ đi. Nhưng Phó Thời Hàn ta là người thế nào, ta là người hẹp hòi và thù lâu nhất thiên hạ, ta sẽ không để yên cho người bắt nạt A Cẩn. Thế nên Vương gia, ngài nên trông coi Tô di nương nhà các ngài cho thật tốt, để nàng ta ngoan ngoãn ở nhà, tốt nhất là đừng có giây phút nào bước ra ngoài. Nếu không, ta không chắc chắn là mình sẽ làm ra việc gì đâu! Đương nhiên, không động vào nàng ta ngay trong phủ ngài đã là sự nể mặt lớn nhất của ta đối với ngài, sự nể mặt cuối cùng.” Thời Hàn kiêu ngạo, nói rồi không quan tâm gì nữa, tự mình rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của Thời Hàn, Triệu Mộc hơi híp mắt, Phó Thời Hàn cứng đầu hơn hắn ta tưởng tượng. Hắn ta thở dài một tiếng khẽ nói: “Phó Thời Hàn, dù sao ngươi cũng là cháu họ của ta, ta sẽ không nói gì nhiều với ngươi nữa. Tính việc lâu dài, ta vẫn hiểu được.”

Mà Triệu Mộc ngàn vạn lần không thể ngờ đến, ở góc tường không xa chỗ hai người nói chuyện, một ma ma trốn ở trong góc, nghe thấy hết tất cả mọi chuyện.

Thấy Tề Vương gia cũng rời đi, bà ta lập tức quay về Phượng Tê cung.

Lúc này ở Phượng Tê cung đã không có người ngoài, Ngu Quý phi nằm nghiêng trên gối mềm, tiểu cung nữ ở bên cạnh đang bóp vai cho bà.

Lão ma ma đi vào, vẫy tay đuổi tiểu cung nữ ra ngoài, lão ma ma này chính là Hứa ma ma thân tín bên người của Ngu Quý phi.

Hứa ma ma nhỏ giọng nói: “Lão nô đi theo Tề Vương gia, phát hiện ngài ấy đang tranh chấp với Phó công tử.”

Ngu Quý phi ngồi dậy cười nhạt: “Hắn lại nghĩ cái gì?”

“Tề Vương gia muốn hòa giải với Phó công tử, nhưng Phó công tử lại không muốn như vậy, hơn nữa, lão nô nghe thấy bọn họ nhắc đến Thôi tiểu thư. Đương nhiên, chính là Tô Nhu của Tề Vương phủ làm bị thương Thôi tiểu thư, điều này chúng ta đã sớm biết. Nhưng sau khi Phó công tử rời đi, lão nô lại nghe thấy Tề Vương gia nói, ngài ấy nói Phó công tử là cháu họ của ngài ấy.”

“Cháu họ?” Ngu Quý phi vô cùng kinh ngạc.

“Dù thế nào Phó Thời Hàn cũng không có khả năng là cháu họ của Triệu Mộc, cái này không đúng. Cho dù là xét cả về bên lão Nhị cũng không thể nào nói thế này được. Hơn nữa, nếu như thật sự xét theo bên đó, thân thích tám trăm dặm này, cũng không đáng để đơn phương lấy ra nói như thế.” Ngu Quý phi lẩm bẩm.

“Nhưng lão nô thực sự nghe thấy vậy, hơn nữa, ta thấy Phó công tử không hề biết, bởi vì Tề Vương gia nói ra sau khi Phó công tử rời đi. Quả nhiên tính cách của Phó công tử rất ngang ngạnh, ngài ấy nói, nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Nhu.” Hứa ma ma tiếp tục nói.

Ngón tay của Ngu Quý phi khẽ xoa xoa lên chiếc vòng ngọc trên cổ tay, lúc sau bà ấy nói: “Cháu họ của Triệu Mộc, theo lý này mà nói, rất có khả năng Triệu Mộc là con của bà cô của Phó Thời Hàn, như này thì có thể hiểu được phải không?”

Hứa ma ma đột nhiên hiểu ra, bỗng nói: “Lão nô nhớ ra, Phó Tướng quân có một cô cô. Nếu như Tề Vương gia là nhi tử của cô cô Phó Tướng quân, thế thì Phó công tử chẳng phải là cháu họ của Tề Vương gia hay sao?

Ngu Quý phi dừng động tác tay, bà nhìn Hứa ma ma, nói: “Ngươi có còn nhớ dáng vẻ của Công chúa phiên bang như thế nào không?”

Hai người nhớ lại chuyện xưa, Hứa ma ma nói: “Năm đó hình như thật sự có rất nhiều người từng gặp lão Vương phi, nói là bà ấy và tiểu thư Phó gia có vẻ ngoài na ná nhau. Nhưng nhưng sao Phó tiểu thư có thể là Công chúa phiên bang chứ? Cái này không đúng!”

Sắc mặt Ngu Quý phi trở lên lạnh lùng: “Không có cái gì là không có khả năng, cũng có thể chúng ta đã bỏ sót một cái gì đó. Ngươi đi tìm Phó Thời Hàn đến đây, cứ nói là ta có chuyện muốn nói với hắn.”

Hứa ma ma lập tức đáp: “Vâng!”

“Đợi một chút.” Ngu Quý phi gọi Hứa ma ma lại lần nữa.

Hứa ma ma vội vàng quay người thỉnh an.

“Ngươi chắc chắn, Thôi Mẫn tìm A Cẩn nhờ Thế tử phi chữa bệnh cho đệ đệ nàng ta?”

Hứa ma ma vội đáp: “Lão nô chắc chắn, tuy rằng Thôi Mẫn tiểu thư làm rất bí mật, nhưng người cũng chúng ta vẫn phát giác được. Ngài yên tâm, sẽ không để Thôi gia xảy ra chuyện.”

Ngu Quý phi thở dài một hơi một hơi rồi nói: “Cả đời này của bổn cung, vui vẻ nhất là có A Cẩn món quà vui vẻ này, cho dù nó cố tình hay vô ý, cũng thật sự đã giúp bổn cung rất rất nhiều.”

Hứa ma ma an ủi: “Nương nương đừng suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng đã biết sự thật năm đó. Nếu chuyện đã như vậy rồi, ngài cũng nên nhìn về phía trước, dù sao… Dù sao cũng không phải tình huống xấu nhất, ngài nói có đúng không nào?”

Ngu Quý phi bật cười: “Đúng vậy, không phải tình huống xấu nhất. Cả đời này, ta vì Ngu gia, vì vinh hoa phú quý, vì Hoàng Thượng mà đã bỏ ra quá nhiều rồi, bây giờ, tuy rằng ta không thể vì bản thân mà sống, nhưng dù sao, ta cũng tìm được phương hướng của cuộc đời. Hoàng Thượng cho rằng ôm đứa trẻ của lão Tứ đến chỗ này của ta là có thể bù đắp được tiếc nuối nhiều năm, nhưng nó đâu phải là con của ta? Ông ấy chỉ muốn Thế tử của Tứ Vương phủ được an ổn, lại không nghĩ đến, Hứa U U mất đi nhi tử thì sẽ có tâm trạng như thế nào.”

“Nương nương…”

Ngu Quý phi lắc đầu cười: “Không sao, chẳng qua ta chỉ cảm thán thôi. Ngươi đi đi, bảo Thời Hàn đến gặp ta, nói ra cũng thật buồn cười, Ngu gia nhiều người như thế, người ta có thể dựa vào nhất, thế mà lại là Phó Thời Hàn không phải họ Ngu.”

Ma ma an ủi: “Dù vậy Phó công tử cũng là người thân của ngài. Tuy rằng quan hệ huyết thống có gần gũi thân thiết, nhưng ngoại trừ huyết thống, còn có tình cảm bồi đắp tử nhỏ.”

Ngu Quý phi bật cười, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Tình cảm bồi dưỡng từ nhỏ, đứa nhỏ Thời Hàn này, rất tốt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play