Lang Minh Triết tức giận, hắn xoay người rời đi.

Nhã Tịnh nghe thấy tiếng động vẫn không thèm quan tâm.

Mỗi ngày, người hầu của nàng đều kể cho nàng nghe về hắn.

Về những dịu dàng hắn dành cho Tư Hạ, về những cử chỉ thân mật của họ.

Nhã Tịnh nói không bận tâm chính là lừa dối mình, dù sao nàng cũng có tình cảm với hắn.

Lại thêm một vò rượu vào dạ dày của nàng, thật khó chịu.

Rượu cũng thật cay!

Tiệc tàn rồi, ai đấy đều quay trở về.

Nhã Tịnh đã say mềm ngủ quên bên sàng, nửa đêm một bóng đen tiến vào.

Thấy nàng ngủ quên như vậy liền lặng lẽ ôm nàng lên, đưa nàng trở lại giường rồi đắp chăn.

Lang Minh Triết nhìn nàng ngủ say, tay khẽ vén tóc mai cho nàng.

Đúng là một tiểu nghịch ngợm, hắn muốn thuần hóa nàng lại không ngờ tới bản thân mới là người bị nàng thuần hóa.

- Nàng nói xem, tới bao giờ nàng mới ngoan ngoãn đây? Dù ta có nạp thêm bao nhiêu người, người ta yêu nhất vẫn sẽ là nàng mà? Tại sao lại cố chấp như vậy chứ?

Nói rồi Lang Minh Triết thở dài, đám quan thần kia như không nghe lời hắn nói.

Mỗi ngày đều làm phiền hắn, thậm chí còn đem con gái tới làm đủ trò.

Hắn không hiểu tại sao nàng luôn không muốn hắn nạp thiếp, nhưng Lang Minh Triết tôn trọng nàng.

Đem môi hôn nhẹ lên môi nàng, mùi rượu gay sộc vào mũi hắn.

- Nàng xem, có ai dám nghịch ngợm như nàng không chứ? Nếu không có ta chống lưng, nàng đã chết từ khi nào rồi!

Thở dài, Lang Minh Triết lấy đi áo khoác của nàng sau đó mới rời đi.

Đúng là không có mùi của nàng hắn luôn gặp khó ngủ!

Sau khi Lang Minh Triết rời đi, Nhã Tịnh mở mắt ra.

Một khoảng đều là thanh tỉnh.

Đúng là nàng mộng mơ nhiều rồi, lấy đâu ra một quân vương như tiểu thuyết chứ.

Cả đời chỉ lấy một người, đều là giả dối.

Nhã Tịnh hai hàng nước mất sớm đã tuôn rơi.

Nàng nhẹ nhàng dịch dung, thay y phục tới phòng mẫu thân của nàng.

Nhìn mẫu thân ngủ say, bây giờ nàng thật muốn có ai đó ôm nàng vào lòng.

Lay lay mẫu thân tỉnh lại, bà cuối cùng cũng tỉnh.

Khi thấy người lạ, bà toan hét lên liền bị nàng giữ miệng.

- Là con!

Mẫu thân nhận ra giọng nói nàng liền yên lặng, Nhã Tịnh liền lao vào vòng tay bà khóc nấc.

Hổ dữ sao nỡ ăn thịt con? Trong bà bỗng dưng nảy lên thương xót, xót xa cảm nhận nữ nhi trong vòng tay càng ngày càng gầy.

Rất lâu nay ở nơi này, bà đã tịnh tâm nghĩ lại.

Nhớ tới bao nhiêu năm tủi nhục ở Nhã phủ, cuối cùng lại muốn giết người duy nhất ở bên mình hai lần.

Trước kia bà đã quá chìm đắm vào danh vọng và tình cảm với Nhã Lâm, phản bội chính người con gái của mình.

Nhã Tịnh ngược lại, có người kể cho bà nghe rồi! Nhã Tịnh phản bội lại Nhã phủ, sau đó có được tự do lại không rời đi tất cả là vì bà.

Đúng là nữ nhi ngốc, mệnh là do ông trời sắp đặt.

Bà đã gây ra quá nhiều tổn thương cho nhi nữ của mình rồi, vậy mà đứa ngốc này vẫn luôn nhẫn nhịn.

Bây giờ, nhìn nàng khóc như một đứa trẻ trong tay mình.

Bỗng dưng bà cũng không kìm được lòng mà ùa lên khóc.

- Mẫu thân xin lỗi, xin lỗi vì chưa từng cho con được sống thoải mái!

Nhã Tịnh lắc đầu trong lòng bà, mà khóc.

Bởi lẽ, nàng đã chiếm đi thân xác này, toàn bộ điều nàng làm đều là trả nợ ân tình.

Sau khi khóc xong, Nhã Tịnh trong lòng bà mà ngủ quên.

Sớm hôm sau, khi nàng tỉnh lại, mẫu thân đã ngồi bên bàn ăn sáng.

Thấy nàng tỉnh lại liền vẫy tay nàng qua, Nhã Tịnh có chút ngại.

- Hôm qua có lẽ con mệt rồi, qua đây đi! Hôm nay có rất nhiều món ngon đấy!
Nhã Tịnh lặng lẽ đi tới, mẫu thân lấy thêm một bát cho nàng.

Có lẽ đây là lần đầu hai người cùng dùng bữa riêng như vậy nhỉ? Nàng liếc qua mẫu thân, bà vẫn một mặt bình thản như vậy.

Nhã Tịnh mới an lòng ngồi xuống, khi nàng vừa ngồi mẫu thân liền gắp cho nàng một cái đùi gà.

- Lúc trước chúng ta ở trong phủ chưa từng được ăn ngon như vậy, cho tới khi con lấy Hoàng thượng.

Thật tình, ta đã từng nghĩ muốn cho con ăn một bữa ngon lúc trước.

Nhưng khi đạt được, ta lại quên đi sơ tâm, quên đi con vì sao lại có nhiều đau khổ tới thế.

Nữ nhân khác đều xinh đẹp, trên da dẻ mịn màng, chưa từng có vết sẹo nào.

Con vì ta đầu quân vào binh lính, sau đó khi có đồ ngon đều lén lút đem về cho ta.

Vậy mà ta liên tục hại con, hại con tới chết.

Nhã Tịnh à, mẫu thân thật lòng muốn xin lỗi con một tiếng, cái đùi này.

Nếu con ăn thì coi như nhận lời xin lỗi của mẫu thân nhé?

Nhã Tịnh nhìn chiếc đùi gà trước mắt, mắt nàng cũng đã sớm hoen lệ.

Nàng gật đầu, tay nhẹ cầm đùi gà nghẹn ngào ăn.

- Con khóc nhiều sẽ không tốt, là mẫu thân vô dụng.

Lúc sinh con, mong con sẽ là chỗ giữ chân cho ta tại Nhã gia.

Sau khi con đi, ta lại lợi dụng con để có chỗ đứng tại đó.

Bây giờ cũng vì ta mà con bị nhốt lại ở nơi này! Mẫu thân chưa từng làm gì, hay tặng cho con bất cứ món đồ gì nhỉ? Đây là túi thơm, ta đặc biệt làm cho con! Đây là món quà đầu tiên ta tặng con, mong con hãy giữ lấy nó và tặng cho người con yêu nhất!

Nhã Tịnh tay run run nhận lấy, mắt nàng nhìn tới mẫu thân.

Mẫu thân nàng vẫn mỉm cười như cũ, sau đó xoa mái tóc của nàng.

- Ta hơi khát, con hãy rót cho ta tách trà đi!

Nhã Tịnh đứng dậy, nàng rót cho mẫu thân tách trà.

Sau khi uống xong, môi bà cuối cùng cũng nở nụ cười.

- Nhã Tịnh này, điều bây giờ ta mong là con có thể tự do mà hạnh phúc.

Ta không cần giàu sang phú quý nữa, cũng không cần quyền lực nữa! Con lấy bất cứ nam nhân nào cũng được, dù là kẻ làm nông, bạn với đất trời! Hay có là quân binh, trên chiến trường không biết có ngày mai hay không.

Hoặc là một kẻ, chỉ biết văn thơ, không giàu.

Nhưng kẻ đó phải yêu con, một mình con.

Ta từng là tì thiếp, cũng từng nhìn cảnh người mình yêu vẫn luôn ân ái với người khác.

Ta hiểu cảm giác khó chịu ấy, vậy nên.

Con lấy ai cũng được, miễn là người ấy yêu con.

Quân Vương rất tốt, suy cho cùng lòng hắn vẫn luôn không có mình con.

Ta hiểu ánh mắt con nhìn hắn, cũng đã từng như ta nhìn lão gia.

Nhưng chính vì vậy ta đã đánh mất mình rồi, con còn trẻ.

Hãy bỏ lại bà già này, đừng quan tâm ta.

Ta không muốn con sẽ lại là ta!

Nhã Tịnh được mẫu thân ôm vào lòng, giọng bà nhỏ dần rồi yên lặng hẳn.

Máu của mẫu thân rơi trên tay nàng, Nhã Tịnh đau thấu tâm can.

Mẫu thân nàng cũng đi rồi, vì không muốn làm gánh nặng cho nàng!

Đặt mẫu thân xuống giường, mạch mẫu thân nàng đã không còn đập nữa.

Nhã Tịnh như mất đi linh hồn, ánh mắt nàng chẳng còn lấp lánh như trước, trời cũng mưa rồi!

Nhã Tịnh hiên ngang từ phòng mẫu thân đi ra, đám nô tài thấy nàng như vậy liền hét lên.

- Hoàng hậu bị thương rồi! Mau gọi ngự y!

Nhã Tịnh nhìn đám người loạn như cào cào phía dưới, đem cánh tay nhìn lên, là máu mẫu thân nàng! Nhã Tịnh từng giết bao kẻ nhỉ? Bàn tay đã nhuốm máu bao người, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy khó chịu tới vậy!

- Nàng sao lại bị thương?

Khi hồi thần lại, Lang Minh Triết đã đứng ở trước mặt nàng.

Nhìn hắn, bỗng Nhã Tịnh lại chẳng thể kiềm lòng.

- Lang Minh Triết, ta rất đau! Không phải ở đây! Mà là ở đây!

Nhã Tịnh nói rồi chỉ lên đầu, lại chỉ xuống tim.

- Bệ hạ, Nhã phu nhân đã qua đời!

Hắn như chết lặng, nhìn xuống nàng.

Ánh mắt hắn như đang nghĩ gì đó, Nhã Tịnh nhếch môi cười.

- Ta mệt rồi! Đưa ta vào lãnh cung đi! Là ta đã giết mẫu thân mình, như vậy ta nên bị xử trảm chứ nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play