*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tuần hôm ấy như đã hẹn Gia Luật đến đón tôi và Gia Huy cùng đi chơi, nhưng khi vừa đến trước nhà tôi thì cậu ấy khá ngạc nhiên vì không chỉ có tôi và Gia Huy mà còn có thêm hai đứa cháu của tôi là An An và Bảo Bảo, cả bốn người vui vẻ lên xe, đoạn đường từ nhà đến khu vui chơi luôn rôm rả nhiều tiếng cười của ba tụi nhỏ. Sau khi mua vé cho tụi nhỏ vào chơi xong thì cậu ấy có vẻ hơi hụt hẫng nhưng tôi không quan tâm điều đó lắm liền tìm một chỗ ngồi để tiện cho việc quan sát tụi nhỏ. Tôi gọi nhiều đồ ăn và thức uống để sẵn cho tụi nhỏ, nhìn ba đứa chơi rất vui vẻ, chợt Gia Huy chạy ra và nói:

- Chú ơi! Vào đây chơi với cháu, ở đó vui lắm!

Gia Luật nhìn tôi có chút do dự nhưng rồi cũng nắm tay Gia Huy vào bên trong, không hiểu sao khi nhìn cả hai chơi đùa tôi lại mỉm cười và lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ấy, cả buổi tối hôm ấy tôi và Gia Luật không nói với nhau quá nhiều vì còn phải bận trông tụi nhỏ, đến giờ về cậu ấy cũng ghé quán ăn gần đó mua vài món thức ăn nhẹ cho ba đứa nhỏ. Sau khi đến nhà cậu ấy muốn nói chuyện với tôi nhưng vì có tụi nhỏ nên tôi bảo cậu ấy về đi nhưng không ngờ cậu ấy đợi tôi đến mãi gần khuya, khi tôi cho Gia Huy ngủ xong thì nhận được tin nhắn của cậu ấy rằng cậu ấy đang đợi bên ngoài, tôi đắp chăn cho Gia Huy và nhẹ nhàng đi ra ngoài. Thời tiết về đông đã khá se lạnh, một chiếc áo khoác không đủ làm ta ấm người, vừa thấy tôi đi ra cậu ấy đã mở cửa xe, cả hai cùng vào bên trong có vẻ đã ấm hơn nhiều chợt cậu ấy nói với tôi:

- Chúng ta có thể nào bắt đầu lại được không? Tôi cần Gia Huy, tôi cần cậu và cần một gia đình nhỏ của riêng mình!

Sau câu nói ấy cả hai im lặng đến ngạt thở, vài giây sau tôi ngập ngừng hỏi cậu ấy:

- Cậu có chắc sẽ vượt qua được áp lực dư luận xung quanh không?

Cậu ấy không nói gì nhẹ nhàng rời ghế và ôm lấy tôi vỗ về:

- Tôi đã mất sáu năm để nhìn lại bản thân mình trong lúc rời xa cậu, và đây là lúc tôi nghĩ mình trưởng thành hơn bao giờ hết, tôi không sợ áp lực xung quanh thứ tôi sợ là cậu lại biến mất ngay trước mặt tôi một lần nữa!

Cả hai lại rơi vào im lặng, tôi bình tĩnh nhẹ nhàng đẩy cậu ấy ra và nói rằng hiện tại không chỉ mình tôi đồng ý là được, bên cạnh tôi còn có Gia Huy, nếu Gia Huy đồng ý thì tôi sẽ chấp nhận về bên cậu ấy một lần nữa, còn nếu Gia Huy không đồng ý thì có lẽ nhân duyên của chúng tôi chỉ nên dừng lại ở đó. Tưởng chừng sau câu nói ấy thì cậu ấy sẽ thất vọng nhưng không ngờ cậu ấy lại vui vẻ đến lạ thường, vì cậu ấy tin Gia Huy sẽ đồng ý, linh cảm của tình phụ tử cho cậu ấy biết điều đó, sau đó cả hai tạm biệt nhau, cậu ấy đứng nhìn tôi vào nhà với nụ cười trên môi, chợt lòng tôi cũng thấy nhẹ nhàng hơn vì tôi biết tình cảm tôi dành cho cậu ấy chưa bao giờ thay đổi.

Nhiều ngày sau đó tôi bận rộn với các dự án ở công ty nên thời gian rảnh khá ít, hơn nữa việc công tác ở Khối cảnh sát cũng được giao cho một bộ phận khác đảm nhiệm, hôm ấy như mọi ngày tôi tan ca khá trễ khi ấy đã hơn chín giờ tối, bụng đang réo rắt lên vì đói, vừa nghĩ phải đi ăn món gì đó thật ngon trước khi về phòng thì Gia Luật gọi đến bảo cậu ấy đang đợi tôi trước cổng công ty, vừa nhìn sang tôi đã thấy cậu ấy. Không để tôi đợi lâu, cậu ấy chạy xe đến và bước xuống mở cửa xe giúp tôi, tôi còn chưa nói gì thì cậu ấy đã đề nghị nên đi ăn gì đó vì cậu ấy cũng chưa ăn tối. Cả hai vào một quán nướng gần đó, khi món ăn đã lên, tôi chẳng màn đến cậu ấy mà ăn thật nhanh, đến khi nhìn lại thì thấy cậu ấy chẳng hề đụng đến dù chỉ một miếng, cảm giác xấu hổ bao trùm lấy tôi, cậu ấy khẽ mỉm cười nhìn tôi:

- Sức ăn của cậu không phải dạng vừa nhỉ? Kiểu này tôi phải chăm chỉ làm việc để không phụ lòng ăn uống của cậu rồi!

Sau đó cậu ấy lại tiếp tục gọi thêm một phần ăn và lần này cậu ấy cũng chỉ ăn được vài miếng, còn lại đều do tôi xử hết chỉ trong vòng một nốt nhạc, khi bụng đã căng tròn cậu ấy đưa tôi về phòng thì cũng đã gần mười một giờ đêm, từ phòng tôi về chỗ cậu ấy cũng gần hai tiếng đồng hồ và cậu ấy ngập ngừng xin tôi cho ngủ nhờ một đêm, tôi do dự một lát và cuối cùng cũng không nỡ để cậu ấy chạy về lúc đêm khuya thế này, tôi đã đồng ý. Nhưng dường như cậu ấy đã chuẩn bị cho việc này vì cậu ấy còn mang theo cả đồ dùng cá nhân, hóa ra lúc này tôi mới biết đã mắc bẫy cậu ấy rồi.

Sau khi tắm rửa tôi còn phải chạy deadline cho dự án mới nên không quan tâm đến sự có mặt của cậu ấy, nhưng khi nghe tiếng vòi nước đang chảy xối xả trong nhà tắm thì tim tôi chợt đập nhanh đến lạ thường, cố trấn an mình phải thật bình tĩnh, tôi lấy tai nghe và bật nhạc thật to để không nghe mọi thứ xung quanh, vì thế khi trở ra cậu ấy gọi tôi nhưng tôi không hề nghe thấy. Thấy tôi đang tập trung công việc cậu ấy nhẹ nhàng ngồi xuống và ôm lấy tôi từ phía sau, sau cú ôm ấy tôi khá bất ngờ nhưng không thể nào thoát ra được, mùi hương trên cơ thể cậu ấy tôi đều cảm nhận được, tôi cũng có chút tham lam khi không muốn thoát ra khỏi vòng tay ấy nữa, chợt cậu ấy khẽ vùi đầu vào tóc tôi, ôm tôi chặt hơn và nói:

- Muộn rồi, ngủ thôi v.. ợ ơi!

Từ vợ vừa được cậu ấy nói ra khiến tim tôi lệch nhịp, đập nhanh liên hồi, tôi vẫn dán mắt vào màn hình laptop và trả lời cậu ấy:

- Ai là vợ cậu chứ! Bớt nịnh nọt lại đi, tôi không phải con nít!

- Không phải vợ thì mẹ sấp nhỏ ơi, ba sấp nhỏ buồn ngủ rồi.

Cậu ấy lại cười khì và hôn nhẹ lên tóc tôi, khiến tôi không thể nào tập trung làm việc được, cuối cùng tôi đành cất laptop và đi ngủ, tôi cố tình để tấm chăn dự phòng dưới nền nhà nhưng cậu ấy vẫn cố tình leo lên giường để nằm, cậu ấy lại trêu tôi:

- Ngủ cũng đã ngủ cùng nhau, thấy thì cũng đã thấy rồi, mẹ sấp nhỏ còn ngại gì nữa.

- Nếu cậu còn nói thêm nữa tôi sẽ đá cậu ra khỏi phòng. – Tôi ngước mắt nhìn và trả lời cậu ấy.

Sau câu nói của tôi, cậu ấy lại cười và lấy tay quẹt ngang qua miệng kiểu như sẽ không nói nữa, sau đó cả hai cùng nằm cạnh nhau, tôi nằm quay lưng về phía cậu ấy, còn cậu ấy thì tay vắt lên trán như đang suy nghĩ điều gì đó, tôi cũng không thể nào ngủ được, cậu ấy liền hỏi tôi có muốn nghe một bí mật này không? Trí tò mò trỗi dậy, làm sao mà tôi không muốn nghe được cơ chứ, tôi nằm thẳng người lại, kéo tấm chăn phủ ngang người, sau đó cậu ấy khẽ nắm lấy tay tôi và dòng kí ức xưa như tua ngược lại thay lời cậu ấy kể.

IMG

"Khi tôi và cậu ấy cùng nhau học chung lớp một thì cậu ấy cứ ngỡ tôi là con trai sau khi tôi được nhận chức lớp trưởng thì cậu ấy mới biết tôi là con gái và từ đó cậu ấy cũng khá ấn tượng với tôi, mãi đến khi cả hai cùng vào ngôi trường cấp hai, tôi và cậu ấy chỉ còn là những lần chạm mặt mà không hề nói với nhau lời nào, cậu ấy lại cảm giác thiếu thiếu và khó tả, sau đó những non nớt tuổi mới lớn cậu ấy đã bắt đầu làm quen và có khoảng thời gian yêu đương với các bạn nữ khác nhưng thời gian không lâu lại chia tay. Cứ như thế trôi qua suốt khoảng thời gian cấp hai, và đến khi vào cấp ba khi tôi và cậu ấy không còn chung trường thì cậu ấy đột nhiên xuất hiện một cảm giác là rất muốn gặp tôi nhưng điểm thi của cậu ấy chỉ đủ điểm để vào trường bán công, và lúc ấy cậu ấy cũng không biết tôi đã đỗ vào trường cấp ba nào. Vào một lần tình cờ, cậu ấy vô tình gặp tôi đang đi trên đường và mặc đồng phục trường A thì cậu ấy đã về nhà và nói với bố cậu ấy rằng cậu ấy muốn chuyển trường, bố cậu ấy vô cùng ngạc nhiên và ra điều kiện nếu học kì đầu tiên cậu ấy đạt loại khá các môn thì ông sẽ chuyển trường theo yêu cầu cậu ấy, tưởng chừng như cậu ấy sẽ bỏ cuộc nhưng không cậu ấy tìm đến các trung tâm luyện thi cậu ấy chỉ có hai tháng để học lại các kiến thức cũ và cũng tại trung tâm cậu ấy đã gặp được Quỳnh Trâm- một bạn nữ cấp ba chung lớp với tôi. Và cũng vô tình thay khi ngày đầu tiên đi học tại ngôi trường mới cậu ấy đã gặp tôi trong tâm thế vô cùng bất ngờ khi cậu ấy đang ngồi trò chuyện cùng Quỳnh Trâm. Từ trước đến giờ tôi cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là vô tình mà thôi nhưng không ngờ đằng sau ấy lại là những nỗ lực của cậu ấy, cố gắng phấn đấu chỉ vì muốn học chung trường cấp ba với tôi, và cũng chỉ vì muốn chung một thành phố với tôi mà mất một năm ôn thi để đỗ được vào Học viện Cảnh sát."

Quay về thực tại, sau khi nghe những lời ấy khóe mắt tôi chợt cay cay, tôi khẽ xoay người lại và vòng tay qua ôm cậu ấy, Gia Luật cũng thuận theo tự nhiên khẽ ôm tôi, hôn nhẹ lên trán tôi và nói:

- Nếu thật lòng mà nói chính tôi cũng không biết bắt đầu thích cậu từ lúc nào nữa, chỉ biết khi không nhìn thấy cậu là tôi cảm giác mình như mất đi một thứ rất gì đó rất quan trọng.

Nghe xong tôi lại mỉm cười và khẽ vùi đầu vào ngực cậu ấy, tôi thì thầm:

- Hy vọng đây không phải là mơ!

Sau câu nói của tôi thì cậu ấy lại véo vào má tôi một cái đến mức tôi kêu lên đau thì cậu ấy mới dừng lại:

- Biết đau thì không phải là mơ rồi nhé mẹ sấp nhỏ!

Cả hai cùng nhìn nhau cười, cậu ấy ôm tôi chặt hơn và hôn lên trán tôi một lần nữa, có lẽ sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, tôi nên cho cậu ấy cũng như cho chính tôi một cơ hội để về bên nhau, để bù đắp khoảng thời gian mà chúng tôi chia xa, tôi hy vọng ngày mai khi thức dậy sẽ là một ngày tươi đẹp đối với tôi và cậu ấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play