Thấy con gái hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cô cúi đầu hôn cục cưng.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện, kiếp trước sau khi ly hôn, một mình cô nuôi chúng, vì có thể làm thêm việc mà thường xuyên tối om mới về nhà.
Con còn nhỏ tuổi đã học nấu cơm, giặt quần áo, chơi với em.“Con muốn ở cạnh em?”Cô bé nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô trước, thấy mặt cô vẫn nở nụ cười thì mới mở miệng: “Con nhớ em.
Mẹ, như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho mẹ sao? Không phải là mẹ không cần em trai, đúng không?”“Sẽ không gây thêm phiền phức cho mẹ, con thích thì cứ việc cùng em trai đi chơi.”“Dạ, tốt quá.”Cô bé hưng phấn vỗ tay, vui vẻ cười, trong sự vỗ về của mẹ mà tiến vào mộng đẹp.
Rõ ràng đứa nhỏ đã hoạt bát hơn so với trước, Lý Hà đưa mắt nhìn xung quanh, thật may mắn có thể ở lại thành phố.Săn sóc người mẹ như cô đến vậy, kiếp trước biết cô mệt, cái gì cũng giúp đỡ cô.
Khi đậu cấp ba liền bắt đầu giúp kiếm tiền, thay cô san sẻ áp lực cuộc sống, lúc nào cũng thương người mẹ này.
Sống lại một lần, cô muốn cho con gái vui vẻ, sống nhẹ nhàng hơn chút, thành tích học tập của con gái không tốt lắm, phải nghĩ cách để cô bé đi đường khác.Nằm ở trên giường yên lặng nhìn ánh trăng chiếu rọi cửa sổ, cảm xúc phập phồng tính toán cho tương lai.
Trong tay không có tiền, hơn nữa trong nhà có người già trẻ nhỏ, còn có một người nằm trên giường, tình huống như vậy không cho phép cô xuống phía nam bán hàng.
Vậy trước tiên buôn bán nhỏ, dậy sớm bán đồ ăn sáng.Bánh quẩy, bánh bao, sữa đậu nành, mấy món đó cô đều biết làm, hiện giờ ít người làm cái này, chỉ cần có thể bán ra thì không lo tiền bạc.
Hơn nữa làm cái này nhiều thời gian tự do, cho nên bát sắt gì đó cô căn bản không cần.Trong lòng nghĩ, rất nhanh ngủ mất, hôm sau lại là một ngày bận rộn.
Bà cụ đột nhiên mất hết thần trí, trở nên hồ đồ, cô nhanh chóng tìm xe ba gác chở bà đi bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra xong thì lắc đầu, đã bó tay.Bà cụ tỉnh lại trên giường bệnh, rất rõ ràng tình trạng của mình.
Kiên trì không ở bệnh viện, bảo cô chở về nhà.
Vào nhà, bà lấy một cái tráp từ trong rương ra, giao vào tay cô.“Mẹ, mẹ đây là…”“Sổ thực phẩm phụ, sổ lương thực, sổ tiết kiệm, tiền mặt, giấy chuyển nhượng bất động sản… Gia sản đều giao cho con, sau nay con cất cho kỹ.
Đừng đưa mẹ đi bệnh viện nữa, phí tiền.
Mẹ không xong nữa thì phải chết trên giường đất trong nhà.”“Đừng nói như vậy, mẹ còn khỏe mạnh mà.”Để bà cụ bớt lo xong, cô vào bếp nấu chén bún tàu bưng vào.
Bà cụ dùng chén nhỏ ăn vài miếng rồi không ăn nữa, mấy hàng xóm nghe tin đều vào hỏi thăm.Bà cụ cả người không có sức, thoáng cái gần như mất đi thần trí.
Lý Hà nói với bà vài câu, sau khi tiễn khách đi thì dặn con ở nhà cùng bà nội.“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”“Mẹ có việc phải làm.”Xé vải làm áo liệm, thời đại này không bán đồ có sẵn, đến khi bà cụ tắt thở rồi thì không kịp.
Đến cửa hàng bách hoá hai chuyến, mua đồ cần mua, cô ở nhà bận rộn làm.
May là có máy may, may cũng xem như nhanh.
Người già lúc trước chỉ chuẩn bị áo bông bên ngoài, đồ mặc trong và quần bông thì cô đẩy nhanh tốc độ cũng nhanh chóng làm xong.Tình trạng bà cụ chuyển biến bất ngờ, cô ở nhà bận chăm sóc người bệnh.
Hai con rất hiểu chuyện, giúp cô đưa đồ này kia.
Cơm nước xong cô ở trong phòng mát xa cho chồng, đi ra ngoài, phát hiện nồi chén trong bếp đã được rửa sạch sẽ.“Họa Họa, con rửa chén rồi sao?”Cô bé gật đầu, “Mẹ đặt ở trên mặt đất, con có thể với tới.
Mẹ, sau này ăn xong cứ vậy mà để lên đất là con có thể rửa rồi.
Con sẽ rửa.”Cô duỗi tay ôm con gái một cái, hôn khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Mẹ có thể làm được, con cứ đi chơi là được rồi.”“Con rửa chén chính là nghịch nước mà.” Con gái cười cười, trộm hỏi cô: “Mẹ, con lấy bánh quy mẹ cho chia cho em trai, được không?”“Được.
Đồ của con, con muốn sao thì làm vậy.”“Vậy con đi chơi đây.”Cô bé vui vẻ chạy ra ngoài chơi, cô cầm thau giặt đồ.
Sức khoẻ bà cụ ngày càng tệ, toàn bộ dự định của cô đều tạm thời gác lại, ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc bà.Buổi tối, cô thương lượng với Thẩm Huy: “Buổi tối con và em gái đến tây phòng ngủ đi, mẹ ngủ ở đây với bà nội, được không?”Cô tới nhà này không đến mười ngày, thằng bé vẫn còn hơi kháng cự với cô.
“Vì sao?”.