Sáu giờ sáng, bình minh còn hơi sương.
Lạc Anh từ từ thức giấc, bên ngoài vẫn chưa thấy rõ mặt trời những ánh sáng lại có phần chói làm cô vừa mở mắt lại phải ngay lập tức nhắm nghiền lại, vài giây sau bắt đầu thích ứng với ánh sáng mới có thể hoàn toàn mở mắt.
Còn sớm như vậy có thể Hoắc Kinh Vũ vẫn chưa đến công ty.
Hơn ba mươi phút sau, Lạc Anh mới rời khỏi phòng vừa xuống đến phòng khách đã thấy hai người phụ nữ đứng nói chuyện với nhau, một người là bà Hai còn người kia là!
Một người phụ nữ mặc trên mình bộ đồ công sở, một cái áo sơ mi màu hồng bằng lụa và váy ngắn bó sát đóng thùng, nhìn dáng vẻ rất phong trần, còn trang điểm đặc biệt đậm, quyến rũ chết người.
Một người phụ nữ lạ mặt lại có thể đặt chân vào biệt thự của Hoắc Kinh Vũ, từ trước đến nay nếu tính về phụ nữ trẻ ngoài Lạc Anh ra không có một ai được phép bước chân vào đây, đây cũng chính là nguyên tắc quan trọng do chính Hoắc Kinh Vũ đề ra, hắn không muốn xảy ra những chuyện không nên có không muốn làm cô buồn hay suy nghĩ nhiều nên bên cạnh hắn từ trước đến này không có ai khác ngoài cô.
Lạc Anh ngay lập tức chướng mắt, còn có tức giận: “ Từ khi nào một người phụ nữ khác lại có thể bước vào nơi này “.
Bà Hai giật mình quay đầu thấy cô đi xuống cũng kính cẩn cúi đầu: “ Phu nhân “, nói rồi bà ta né sang một phía dành đường cho Lạc Anh đi về phía người phụ nữ kia, nhìn gương mặt hoa nghệ của cô ta Lạc Anh chỉ cần liếc qua cũng biết rõ người phụ nữ này thế nào, đối mặt với Lạc Anh cô ta lại có một nụ cười tựa như rất chướng tai gai mắt khi nhìn thấy cô.
Lạc Anh trừng mắt nhẹ lên lạnh lùng hỏi: “ Cô là ai “.
“ Phu nhân, tôi là thư ký của Hoắc tổng, tôi nghe báo hôm nay ngài ấy không sẽ không đến công ty những chỗ tôi vẫn còn nhiều hồ sơ cần ngài ấy duyệt gấp nên mới mạo phạm tìm đến “.
Thật nổi hết da gà.
Lạc Anh chép miệng mệt mỏi với kiểu giọng nhõng nha nhõng nhẹo, lúc nói chuyện lại còn uốn qua éo lại, quá chướng mắt.
“ Ai cho phép cô tìm đến đây “.
Từ trên những bậc thang, một giọng nam trầm nặng sát khí vọng xuống, Hoắc Kinh Vũ choàng qua loa cái áo choàng tắm lạnh lùng đi xuống, đứng ngay bên cạnh Lạc Anh.
Hình ảnh quyết rũ của người đàn ông nhanh chóng đập vào mắt hai người phụ nữ, Lạc Anh chỉ thấy bình thường cô đã quá quen với hình tượng này của hắn ngược lại là cô thư ký kia cứ nhìn chăm chăm vào chồng cô không ngớt, Lạc Anh không cần nhìn cũng biết cô ta đây là đang có ý nghĩ không đứng đắn với chồng mình, cùng là phụ nữ với nhau hơn nữa đối với một người nhạy cảm như Lạc Anh dù có là loại trà xanh cao tay thế nào cô cũng chỉ cần ngửi lơ qua là có thể nhìn rõ ngay.
“ Hoắc tổng, tôi xin lỗi nhưng chỗ tài liệu này cần được!.
.
”
“ Để thư ký tìm đến tận nhà, Hoắc Kinh Vũ anh đây là đang ngầm công khai chuyện gì?“
Là đang muốn chọc tức cô hay là!
Lạc Anh quá chán ghét điệu bộ đó của cô ta, kiềm nén lắm mới có thể rán nghe được một câu còn muốn có câu thứ hai thì không thể, cô vốn không thu nổi cái giọng nói này vào tai mình được.
Lạc Anh dứt khoát mở miệng cắt lời ả thư ký kia quay sang trách móc Hoắc Kinh Vũ.
“ Anh không có bảo cô ta đến, là cô ta tự tìm đến “
“ Vậy đám vệ sĩ ngoài kia chết hết rồi sao “, Lạc Anh sau đó liền lên giọng với hắn.
Biệt thự Hoắc gia là nơi nào chứ, lại có thể muốn vào là vào muốn ra là ra sao, lẽ nào ngay cả là nhà của mình hắn cũng không biết được là ai đã vào đã ra thế nào, còn đám vệ sĩ ngoài kia phải gần hơn mười tên chứ không ít, sáu tên ở cổng chính những tên còn lại gác ở cổng phụ, vậy mà có người lạ tìm đến bọn họ cũng không thèm báo cho chủ nhà một tiếng, lẽ nào là chết hết thật rồi.
Nhìn không khí giữa hài người họ đang căng thẳng, bà Hai biết điều liền né đi vào bếp còn ả thư ký kia lại tỏ ra thích thú vô cùng, ánh mắt như đang mong chờ điều gì đó của cô ta liền rơi vào tầm nhìn của Lạc Anh, biết rõ người phụ nữ này đang mong chờ điều gì, cô nhếch nhẹ khóe môi mình rồi bất ngờ siết lấy cánh tay Hoắc Kinh Vũ, giọng mắng yêu
“ Chồng à, lẽ nào vì đêm qua em không cho anh vào phòng ngủ nên mới cố tình để phụ nữ vào đây để chọc tức em sao “.
Hoắc Kinh Vũ nheo chặt mắt lại nhìn cô, hắn không tin vào tai mình, cô vừa gọi hắn là gì! ’ chồng ‘! lại còn gọi bằng khuôn giọng đầy yêu thương đó, có phải hắn đang nằm mơ không, người phụ nữ này hôm qua còn kịch liệt muốn ly hôn bây giờ lại tự nhiên mở miệng ngọt ngào với hắn, Hoắc Kinh Vũ bất ngờ hạnh phúc nên cũng quay sang âu yếm lấy cô, bàn tay dịu dàng vuốt v e gương mặt nhỏ.
“ Anh không có, là cô ta không biết điều tự mình tìm đến, sao anh có thể để người phụ nữ khác bước chân vào đây chứ “.
“ Vậy anh còn tính để cô ta đứng đây đến khi nào “, Lạc Anh bĩu môi vùi đầu vào ngực hắn, lại trợn mắt nhìn ả thư kí.
Hoắc Kinh Vũ nhanh chóng hiểu ý người phụ nữ của mình, hắn ngưởng đầu nhìn ả thư kí như muốn ăn tươi nuốt sống ả, gằng giọng lạnh băng: “ Cút ra khỏi đây cho tôi “.
Lạc Anh liền cười khẩy, nhìn gương mặt đang thất vọng đó mà xem thật đáng cười, ả thư kí hai mắt cay xè lên, óng ánh như muốn khóc, còn chưa kịp mở miệng đã bị người bên ngoài đang đi vào chặn họng.
A Lưu cánh tay phải của Hoắc Kinh Vũ cũng là thư kí chính của hắn hồng hộc chạy vào.
“ Hoắc tổng, phu nhân “.
Hoắc Kinh Vũ chỉ vừa trợn mắt nhìn cậu ta đã run rẩy hiểu ra quay sang phía ả thư kí lệnh: “ Ra khỏi đây nhanh, sau này cấm cô bước chân vào đây nữa “
Hai người bọn họ vừa bước được hai bước Lạc Anh cũng bước lên vài bước gọi lại
“ Khoan đã, thanh toán cho cô ta luôn đi rồi tìm một thư kí mới, phải là nam, cả đám vệ sĩ ngoài kia cũng đổi hết cho tôi “.
“ Vâng, phu nhân “
Nói xong cô nhìn lại Hoắc Kinh Vũ xem biểu hiện của hắn, đáp lại cô là một cái gật đầu và một đôi mắt chỉ toàn sự nuông chiều, A Lưu không cần suy nghĩ cũng lập tức nghe lệnh, cậu biết rõ Hoắc Kinh Vũ yêu chiều người phụ nữ của hắn thế nào, lời cô nói ra đương nhiên cũng chính là lời hắn nói ra, cãi lệnh cô chính là cãi lệnh hắn.
Đến khi hai ngươi đó đi khuất rồi, Hoắc Kinh Vũ mới tiến lại ôm chặt cô từ phía sau hắn hôn nhẹ lên mái tóc thơm mùi hoa hồng cùng thoang thoảng mùi dâu ngọt ngào, rồi chuyển nụ hôn xuống vành tai, nói the thé “Lạc Lạc, em ghen rồi sao “
Lạc Anh không đáp lại hắn mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay hắn rồi trở lại lên lầu.
Cô cũng không biết mình có phải thật sự là ghen hay không nữa.